Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu

Chương 4: 4: Diệp Hồng




Edit & Dịch: Emily Ton.

Đây là một giọng nói khàn khàn, có chút chói tai khó nghe.

Đúng là giọng nói được phát ra từ con sâu mập mạp, lúc này đang nằm trên mặt đất không thể động đậy.

"Cổ trùng này đã tu luyện thành tinh, có thể nói chuyện được?" Bạch Chi Ngạn biết hiện tại nó đã không có uy hiếp nào nữa, tò mò ngồi xổm xuống, đánh giá nó.

Thân thể chỉ nhỏ bằng nắm tay của hài tử mới sinh, tròn vo với hai cái râu trên đầu, thân thể có màu xanh đỏ giao nhau, đôi mắt màu xám, có chút dữ tợn.

"Tắc tắc, trông thật là xấu." Bạch Chi Ngạn đưa ra kết luận.

"Ngươi mới xấu, cả nhà ngươi đều xấu!" Băng hỏa âm dương cổ tức giận.

Nó đương nhiên biết bản thân mình không đẹp mắt, vì thế mỗi lần tìm kiếm ký chủ, nó chỉ chọn những người diện mạo cực kỳ xuất chúng. Nó rất tự ti, cũng rất táo bạo, ghét nhất là bị người khác nói nó xấu.

Nếu không phải lúc này nó không thể nào nhúc nhích, nhất định nó phải giết chết tiểu tử thúi này.

Khanh Vũ cẩn thận quan sát tình huống nam nhân trên giường một chút, sau khi xác định thân thể không còn tồn tại uy hiếp nào khác, lúc này mới chậm rãi xoay người, từ trên cao nhìn con sâu nhỏ đang mở to mắt và trừng Bạch Chi Ngạn.

Thật sự ghê tởm, Khanh Vũ cảm thấy có chút khó chịu trong dạ dày, biểu tình cũng trở nên lạnh băng.

Cổ trùng vốn đang hùng hổ với Bạch Chi Ngạn, đột nhiên ngây ngẩn cả người, ngốc nghếch nhìn thiếu niên tuyệt mỹ một thân bạch y quyến rũ.

Quả thực khó phân biệt được ngũ quan tinh xảo là nam hay nữ, dịu dàng đẹp đẽ hơn thiếu niên vài phần, nhưng không có sự tiêu sái thờ ơ của người thiếu nữ. Khuôn mặt lạnh băng, mang theo một chút chán ghét, nhưng không hề giảm đi vẻ ngoài ưa nhìn của hắn.

Băng hỏa âm dương cổ sống trên trăm năm, chưa từng gặp qua người nào có dung mạo tuyệt thế như vậy, quả thực so với tất cả nam tử tuyệt mỹ mà nó đã từng gặp còn muốn mỹ lệ hơn nhiều.

Giờ phút này trong mắt nó tràn đầy kinh diễm và yêu thích, hoàn toàn xem nhẹ hiện giờ bản thân mình đang bị giam cầm, và tất cả đều do một tay thiếu niên này tạo thành.

Khanh Vũ nhìn bộ dáng kia của nó, càng thêm thiếu kiên nhẫn. Nàng lấy ra một hộp gỗ khác, thu nó vào trong.

Tên kia hoàn toàn đắm chìm ở bên trong sắc đẹp, không có bất luận phản kháng gì đã bị nhốt lại.

Chờ đến khi nó bị mắc kẹt vào trong không gian đã được phong bế, lúc này nó mới có phản ứng lại, dùng sức rống giận và giãy giụa ở bên trong.

Khanh Vũ trực tiếp khép lòng bàn tay, đánh vào đó một luồng linh lực, cổ trùng lập tức an tĩnh lại, luồng lực lượng kia đột nhiên ập tới khiến nó không kịp phòng ngừa, chấn đến nỗi nó hôn mê bất tỉnh.

Nàng ném hộp gỗ cho Bạch Chi Ngạn, Bạch Chi Ngạn theo bản năng tiếp lấy hộp, sau đó có chút nghi hoặc hỏi, "Cho ta...... để làm gì?"

Kết quả, hắn đã bị thiếu niên xem thường một cách không hề lưu tình chút nào, "Ngươi sẽ không cho rằng lấy con sâu này ra rồi thì chủ tử ngươi sẽ không sao đấy chứ!"

"Chẳng lẽ không phải vậy sao??"

"Băng hỏa âm dương cổ là một cổ trùng rất có tiếng trong thời thượng cổ, nếu không phải lúc trước ta có chút hiểu biết về nó, cũng sẽ không thể thuận lợi mang nó ra ngoài như thế. Nó đã ở trong thân thể chủ tử ngươi rất nhiều năm rồi, đoán chừng đã hút không ít tinh khí. Ttrong vòng 3 ngày, ngươi hãy luyện hoá nó, lấy tinh hạch trong óc của nó ra và để chủ tử ngươi hấp thu, lúc đó mới có thể trị được tận gốc."

"Thì ra là thế." Bạch Chi Ngạn gật gật đầu, nhưng hắn đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, "Sao ngươi không tự mình luyện hóa?"

Đã đi tới một bước này, không phải nên cứu người cho trót hay sao?

"Không muốn." Khanh Vũ khinh bỉ nhăn mũi lại, "Nó quá ghê tởm."

"......" Bạch Chi Ngạn không nhịn được bật cười, tiểu quỷ này lúc này quả thật rất giống một tiểu hài tử.

Trong khi nói chuyện, nam nhân trên giường không biết từ khi nào đã lặng lẽ mở bừng đôi mắt, cặp mắt màu tím đồng càng loá mắt hơn so với trong dĩ vãng. Phía trước dường như luôn có một tầng sương mù mông lung bao phủ che lại đôi mắt, hiện tại trong sáng rõ ràng giống như pha lê tinh khiết.

Khanh Vũ hơi sửng sốt một chút, dường như trong nháy mắt nàng cũng bị ánh mắt đẹp không tì vết này mê hoặc, sau đó nàng câu môi mỉm cười, "Xem ra ngươi đã không sao rồi."

Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu trống rỗng một lúc, rất nhanh liền khôi phục lại.

Hắn cảm thấy thân thể dường như rất khác biệt, cảm giác thoải mái dễ dịu chưa từng có trước đây, nhưng, dường như còn có chút...... lành lạnh?

Hắn theo bản năng rũ mắt nhìn về phía thân thể mình, sau đó sắc mặt đen lại, có chút nghiến răng nghiến lợi hét lên, "Bạch Chi Ngạn!"

Rốt cuộc, Bạch Chi Ngạn đã đi theo hắn nhiều năm như thế, xem như hiểu biết tính tình vị chủ tử này nhất, gần như khi hắn vừa dứt lời, ngay khoảnh khắc tiếp theo Bạch Chi Ngạn đã lập tức kéo tấm chăn mỏng bên cạnh che hắn kín mít.

Đó không phải là một trò đùa, Lâu Quân Nghiêu người này chẳng những có thói ở sạch, hơn nữa mức độ cố chấp cực độ khiến người không cách nào có thể hình dung.

Càng đừng nói tới tình trạng gần như toàn thân trần trụi, bị người thấy sạch, thật sự là một sự tình rất có tổn hại tới mặt mũi của hắn.

Nếu như đây không phải bởi vì để cứu hắn, gia hỏa này sẽ không chút do dự một chưởng đập chết mình.

Hai người bên này, một kẻ đang nổi giận và một kẻ đang cười nịnh nọt, bên kia Khanh Vũ cũng vừa mới hồi thần lại. Những hành động khác thường vừa rồi của người nào đó khiến nàng nhất thời có chút hại não. Sau một lúc lâu, nàng mới không mặn không nhạt nói ra một câu, "Ngươi...... đang thẹn thùng sao?"

"Ngươi nói gì vậy?" Đôi mắt của Lâu Quân Nghiêu tối sầm lại, ánh mắt sắc bén quét về phía thiếu niên mang vẻ mặt lười biếng đang dựa vào trên tường.

Bạch Chi Ngạn thấy thế, vội vàng ngăn cản tầm mắt của hắn, "Chủ thượng, là Khanh công tử tới đây cứu ngươi."

Cặp mắt kia của chủ thượng nhà mình lợi hại thế nào, chính bản thân mình đã lĩnh giáo qua. Nếu như thiếu niên này không cẩn thận bị thương một cái, không phải bọn hắn sẽ trở thành vong ân phụ nghĩa hay sao?

Nhìn thấy chủ thượng không có phản ứng gì, Bạch Chi Ngạn nói tiếp, "Chủ thượng, Khanh công tử thật sự rất lợi hại, thân thể ngươi thật ra căn bản không phải bị ảnh hưởng bởi băng hỏa độc, mà chính là vì ở trong thân thể ngươi có một con cổ trùng."

Lâu Quân Nghiêu co đồng tử lại, "Cổ trùng?"

Cho dù ở Vân Trung Thiên, loại vật như cổ trùng cũng khiến cho mọi người sợ hãi, đó là một loại tồn tại đặc biệt hiếm lạ và thần bí.

Thông thường, trong những đại gia tộc, có tồn tại một vài con át chủ bài, đó chính là dưỡng cổ sư, được dùng để đối phó với địch nhân hoặc khống chế người khác. Dưỡng cổ sư hàng năm thường sống ở trong bóng tối, làm bạn với hàng ngàn hàng vạn cổ trùng, cực kỳ đáng sợ.

Lâu Quân Nghiêu từ trước đến nay không thích giao tiếp với loại người âm trầm đen tối này. Mặc dù chính hắn cũng xem như không phải người tốt, nhưng loại đồ vật tà ác này, một khi dính vào, chính là vạn kiếp bất phục, trong lòng hắn hiểu rất rõ.

Tuy nhiên, hiện tại lại nói với hắn, sự tra tấn lâu nay của hắn không phải là độc, mà là loại cổ trùng tà ác đáng sợ kia!

Càng khiến cho người khó có thể tin, chưa từng có người nào có thể sống sót sau khi bị cổ trùng ăn mòn. Và hắn, tồn tại một kỳ tích lâu như thế.

Cho dù cường đại như hắn, cũng không thể không sợ hãi một trận.

"Ngươi không cần lo lắng, nó đã được lấy ra. Vận khí của ngươi rất tốt, gặp được ta." Khanh Vũ nhìn thấy biểu tình của hắn liền biết hắn đang suy nghĩ điều gì. Nàng chỉ chỉ vào trong tay của Bạch Chi Ngạn, "Ở trong này, chỉ cần luyện hoá nó, ngươi liền có thể khôi phục. Hơn nữa còn có thể có thu hoạch không nhỏ, tu vi sẽ không ngừng tăng lên."

Băng hỏa âm dương cổ này, không phải toàn không có chỗ tốt, ít nhất có thể củng cố tu vi, tốc độ tu luyện tăng nhanh, một ngày có thể bằng người khác tu luyện nửa tháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.