Con Mồi Của Chàng Trai Lạnh Lùng

Chương 2: Phế vật công chúa




Hoàng gia gia bệnhnặng?

Tuy rằng cha hắn không có nói bệnh ra sao , tối hôm qua cũng chỉ nói một câu như vậy, nhưng tình huống hẳn là không lạc quan đi?

Chu Cao Sí   có chút không chút để ý hẩy hẩy hạt cháo trong bát , vốn tưởng rằng, cha hắn sau khi biết , lập tức sẽ an bài vài chuyện gì đó , đang nghĩ tới nên hỗ trợ cha như thế nào, không nghĩ tới…… Sáng sớm tỉnh lại, rửa mặt xong , cha hắn qua loa dùng xong bữa , liền dựa vào trên giường , cầm sách ngồi xem , cũng thực nghiêm túc dặn dò mình, hết thảy cứ theo lẽ thường.

Liếc mắt Chu Lệ vẫn dựa vào trên giường, Chu Cao Sí   buông bát, đang muốn đứng dậy, Chu Lệ  cũng không ngẩng đầu lên mở miệng “Đem cháo uống xong rồi đi!”

Chu Cao Sí   đành phải chậm rãi ngồi trở lại vị trí, chậm rãi múc từng thìa cháo lên .

Chu Lệ  vẫn như cũ hết sức chuyên chú nhìn quyển sách trên tay.

Chu Cao Sí   chậm rãi ăn xong , khi ăn xong muỗng cháo cuối cùng , Chu Cao Sí   nhẹ nhàng buông chiếc đũa.

Lúc này Chu Lệ  buông sách , ngẩng đầu nhìn hướng Chu Cao Sí  , đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười, ngoắc nói “Sí nhi  lại đây.”

Chu Cao Sí   sửng sốt, lập tức chậm rãi tiêu sái đi qua “Cha?”

Đợi Chu Cao Sí   đi vào, Chu Lệ  một phen kéo xuống Chu Cao Sí  , Chu Cao Sí   lảo đảo một cái gục ở tại trong lòng Chu Lệ  , Chu Lệ  cười nhẹ.

Chu Cao Sí   trong lòng lúng túng, lập tức có chút não xấu hổ, cha hắn  làm chi nha?!

Đang muốn ngẩng đầu, ngón tay thô ráp có vết chai sạn liền nhẹ nhàng sát quá hai má hắn, Chu Cao Sí   ngẩn ra, lập tức chợt nghe tiếng cười nhẹ cũng chậm chậm vang lên “Tiểu tử ngươi ăn cơm còn ăn đến trên mặt đi ?”

Chu Cao Sí   nhìn ngón tay cha hắn hẩy hạt cháo , mặt đỏ lên, lập tức ra vẻ nghiêm nghị nói “Con tạ quá cha, con về sau sẽ chú ý .”

Chu Lệ  nhìn Chu Cao Sí   ra vẻ nghiêm nghị , trêu tức cười.

Khi đang muốn trêu ghẹo, bên ngoài , thanh âm Chu Khả vang lên “Thuộc hạ Chu Khả cầu kiến Vương gia, cầu kiến thế tử!”

Chu Cao Sí   vội từ trong lòng Chu Lệ  đứng dậy.

Chu Lệ  trong lòng có chút mất mát, quay đầu thản nhiên nói “Vào đi.”

Chu Khả đi vào ốc, cúi đầu, cung kính nói “Bẩm Vương gia, thế tử, công công hộ tống Trương gia tiểu thư đến đây , nói muốn gặp thế tử……”

Chu Lệ  nhíu mày không hờn giận.

Công công kia xem ra cũng không phải kẻ bình thường , tối trọng yếu là, vừa nghe về công công, Chu Lệ  lại nghĩ đến Trương gia tiểu thư kia đã tiến vào ở trong Yên vương  phủ……

Chu Cao Sí   ôn hòa cười “Vậy để ta đi xem.”

Mới vừa đi vài bước, Chu Cao Sí   quay đầu, nhìn cha hắn, cười tủm tỉm nói “Cha, đợi nha , ngài phải nhớ đang ‘Ốm liệt giường’ nga.”

Chu Lệ  bị kiềm hãm, mắt hơi hơi nhíu lại, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Hắn đương nhiên sẽ hảo hảo ốm liệt giường, để tiểu tử này cả ngày không rời một bước , phải ở lại “Chiếu cố” hắn!

***************

Chu Cao Sí   vào chủ ốc, gặp công công hôm qua – Vu công công đang thong thả bước .

Cước bộ Chu Cao Sí  dừng một chút , trong lòng cân nhắc, Vu công công này tới đây là có chuyện gì sao ?

Về Trương gia tiểu thư?

Hay là người cha đang “ bệnh” của hắn?

Trong lòng cân nhắc một ít đối phó trước , Chu Cao Sí mặt mang ý cười ôn hòa, nhưng lại để lộ ra vài phần miễn cưỡng, ra tiếng kêu“Vu công công?”

Vu công công lấy lại tinh thần, vội chắp tay cung kính chỉ lễ “Lão nô kiến quá thế tử!”

“Vu công công đa lễ .” Chu Cao Sí   ý bảo đứng dậy, ôn hòa hỏi“Vu công công sớm như vậy đã lại đây, là có gì chuyện quan trọng sao ?”

Vu công công cung kính cười “Lão nô là tới hướng thế tử cáo từ .”

Chu Cao Sí   trong lòng hơi hơi kinh ngạc, sớm như vậy? Không lưu lại nhiều ngày nữa để xem cha hắn có giả bệnh hay không sao ?

Vu công công cười cười nói “Lão nô cần sớm ngày hồi kinh , hướng Hoàng thượng bẩm báo. Sẽ không làm phiền.”

Chu Cao Sí   khẽ gật đầu, lại thành khẩn chắp tay mở miệng nói “Còn phải phiền toái công công hướng hoàng gia gia nói vài lời tốt ……” Dừng một chút, lại do dự nói “Nếu có thể…… Còn hy vọng hoàng gia gia có thể ban thưởng cho vị Thái y vì phụ vương trị liệu……”

Vu công công cung kính nói “Cái này là tất nhiên , thế tử xin yên tâm.”

Vu công công dừng một chút, lại có chút ái muội cười nói “Trương gia tiểu thư hiền lương thục đức, lại mỹ mạo vô song, còn thỉnh thế tử chiếu cố nhiều hơn a……”

Chu Cao Sí   vừa nghe, nhất thời trong lòng có chút xấu hổ cùng mất tự nhiên, hắn sao vừa nghe hiền lương thục đức – mỹ mạo vô song đã nghĩ tới lão cha nhà hắn chứ ?!

Nhưng ngoài mặt , Chu Cao Sí lại ngại ngùng cười.

*********

Mà cũng ngày hôm nay ……

Trương gia tiểu thư đã vào Bắc Bình được đến ngày thứ tư.

Chu Cao Sí   cửa thành ở Bắc Bình đưa tiễn đám người Vu công công rời đi.

Đợi nhìn theo đến khi đám người Vu công công đi xa.

Chu Cao Sí   hồi Yên vương  phủ, vừa mới chuyển qua hành lang, đang muốn hướng Tùng Trúc viện đi đến.

Đến chỗ rẽ , đột nhiên đi ra một cái nha hoàn, nha hoàn nâng một thiếu nữ đi hướng phía hắn .

Chu Cao Sí   sửng sốt, ở trong vương phủ xuất hiện tuổi cô nương trẻ tuổi …… Cũng chỉ có Trương gia tiểu thư kia……

Chu Cao Sí   lập tức hơi hơi rũ mắt, đứng ở một bên, lúc này, ánh mặt trời vừa vặn liền chiếu vào dưới chân Chu Cao Sí   , loang lổ bóng râm chiếu loạn trên tảng đá.

Để Chu Cao Sí   lẳng lặng đứng ở một bên, chờ thiếu nữ kia đi qua , cô nương kia khi đi qua thì dừng lại cước bộ , hơi hơi quay đầu, rũ mắt xuống , mở miệng, thanh âm mềm nhẹ “Dung Nguyệt bái kiến thế tử.”

Chu Cao Sí   sửng sốt.

Lập tức cung kính chắp tay, vẻ mặt ôn hòa đã có loại làm xa lánh “Tiểu thư đa lễ .”

Trương Dung Nguyệt nhẹ nhàng cười, liền chậm rãi bước đi.

Chu Cao Sí   không có nâng mắt lên , vẫn như cũ rũ xuống  , đợi Trương Dung Nguyệt đi rồi, mới một lần nữa bước đi hướng Tùng Trúc viện.

Trương Dung Nguyệt đi qua một đoạn, khi đến chỗ rẽ, cúi đầu hỏi “Thế tử đi phương hướng nào vậy ?”

“Tiểu thư, hình như là Tùng Trúc viện……”

“Tùng Trúc viện?” Trương Dung Nguyệt thì thào nói nhỏ.

***********

Ban đêm, Chu Lệ  nương theo ánh trăng để nhìn thư tín, một bàn tay chậm rãi nhẹ vỗ về lưng Chu Cao Sí   đã muốn đánh khò khè ngủ .

Tựa hồ thấy tin tức gì đó , thần sắc Chu Lệ  âm trầm xuống .

“Trương Dung Nguyệt?” Chu Lệ  thấp giọng thì thào, ánh mắt hơi hơi nhíu lại.

Nhìn chằm chằm thư tín trong tay, một câu “Trương Dung Nguyệt cùng nói chuyện với thế tử ở chỗ rẽ hành lang dài” kia hết sức chói mắt.

Hừ! Cái gì hiền lương thục đức, nữ tử chưa thành hôn thế nhưng cùng một nam nhân nói chuyện?!

Trong lòng Chu Lệ  hết sức khinh thường.

Buông thư tín, đem Chu Cao Sí  đang theo bản năng cọ cọ mà ôm sát, chăm chú nhìn một hồi lâu, nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cái trán của Chu Cao Sí   , trong lòng cân nhắc , từ ngày mai bắt đầu , vẫn là để cho tiểu tử này ở bên người mình mới tốt !

Trương Dung Nguyệt cũng không phải là kẻ đơn giản !

Mà lúc này……

Trong Phương Hoa viện, trong sương phòng Trương Dung Nguyệt.

Trương Dung Nguyệt nhẹ nhàng buông bút, dừng ở chữ viết trên giấy ,  “Yên vương  chưa tỉnh……”, mặt mày Trương Dung Nguyệt hiện lên một tia lo lắng cùng bất đắc dĩ.

Trầm ngâm một lúc lâu sau, Trương Dung Nguyệt vẫn đem trang giấy gấp chỉnh tề, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, đem cửa sổ đang khép lại nhẹ nhàng hé ra một chút , ngoài cửa sổ vừa vặn đi qua vài hạ nhân cầm theo đèn ***g . Trương Dung Nguyệt vội vọt đến một bên.

Một lát sau, Trương Dung Nguyệt chậm rãi lại nhìn lại , ngoài cửa sổ đã không còn ai .

Nhưng Trương Dung Nguyệt không có đi ra , vẫn như cũ nắm chặt trang giấy được gấp chỉnh tề trong tay, một hồi lâu, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng nhẹ nhàng “Cửu nguyệt sơ cửu ”

Trương Dung Nguyệt sửng sốt, vội thấp giọng đáp “Bát nguyệt sơ nhất”

“Tiểu thư, đem thư cho ta.”

“Hảo.” Trương Dung Nguyệt mang thư tín đưa qua .

Vừa đưa qua , liền lập tức bị lấy đi .

Giật mình sửng sốt một hồi, Trương Dung Nguyệt mới một lần nữa khép lại cửa sổ, lúc này, nha hoàn vừa vặn bưng nước tiến vào, thấy Trương Dung Nguyệt đứng ở bên cửa sổ, vội hỏi “Tiểu thư, bên ngoài gió lớn , ngài sao lại mở cửa sổ ra ?”

“Ta chỉ là muốn hóng gió ……”

“Tiểu thư cẩn thận cảm lạnh ……”

Mà khi Trương Dung Nguyệt đưa xong thư , dưới ánh trăng, một bóng người màu đen rất nhanh chạy đi , yên tĩnh không tiếng động, cũng lấy tốc độ cực nhanh ly khai Phương Hoa viện.

Sau khi bóng đen kia rời đi sau , lộ ra hai người đang nói nhỏ:

“Muốn hay không giết?”

“Không! Vương gia nói, lưu ý là tốt rồi! Nếu chúng ta giết, sẽ hỏng đại kế  của Vương gia!”

“Hảo! Ta đây đi theo dõi !”

“Ân!”

**************

Sau đó……

Rất nhanh, lúc tới gần tháng chạp, vài tên ngự y đến Nam Kinh.

Mà khi vài tên ngự y chẩn đoán qua đi, Yên vương  gia tựa hồ có chuyển biến hảo , nhưng vẫn như cũ cả ngày mê man ……

Mà qua năm sau, trong thành Nam Kinh lại tới sứ giả nữa, khuyên bảo Chu Cao Sí   mau chóng thành hôn.

Nhưng Chu Cao Sí   lấy lí do phụ thân bệnh thể chưa lành , cự tuyệt .

Tái sau đó……

Nghe nói bên Nam Kinh thực sinh khí.

Nhưng kỳ quái không có động tác gì…..

Chu Cao Sí   tiếp tục mỗi ngày ở Tùng Trúc viện hầu hạ “Lão phụ”, cũng toàn diện tiếp nhận quyền lực đối nội đối ngoại của Yên vương  phủ.

Vì thế, Trương Dung Nguyệt viết trên giấy:

Yên vương  chưa tỉnh, thế tử nhận Yên vương  phủ. Nhưng……

Trương Dung Nguyệt hơi hơi tạm dừng một chút, mới nhẹ nhàng thở dài , chấp bút viết nói:

Thế tử tựa hồ quản lý không tốt, hai vị thiếu gia Yên vương  cũng không chịu nghe theo thế tử, cả ngày lý gây chuyện sinh sự……

……

Mà hai vị thiếu gia chuyên gây chuyện sinh sự ở Yên vương  phủ lúc này đang cúi đầu, Chu Cao Sí   cười tủm tỉm đứng ở trước mặt.

Lúc này, bên ngoài, dương quang sau giờ ngọ rất mờ nhạt .

“Cao Hú , Cao Toại  , phân tâm ý này của các ngươi rất tốt , tin tưởng phụ vương nếu biết sẽ cảm thấy tự hào vì các ngươi. Không tồi ! Ân…… Cao Hú , ngươi mười một , Cao Toại , ngươi mười tuổi . Đã có thể ở trên chiến trường giết địch không ? Ca ca ta cho các ngươi này hai chi đội ngũ không tồi . Bạch lang cùng Hắc Hùng , ân, tên rất hay! So với Bạch Hổ quân cũng không kém ! Cũng đủ tàn độc ! Nhìn một cái……” Chu Cao Sí   giơ giơ lên trang giấy trên tay, tươi cười càng sâu “Thế này mới vài người a! Một lần đối luyện thôi, mà liền bị thương tới hai mươi lăm người !”

Chu Cao Sí   gật đầu ôn hòa cười hỏi “Cao Hú , ngươi là ca ca, ngươi nói một chút, quy củ trong quân của chúng ta là gì ?”

Chu Cao Hú   cứng đờ, nột nột mở miệng “Phàm là đối luyện không thể động đao dẫn đến thực thương…… Nếu bị thương hơn mười người, liền lấy quân pháp luận xử……”

“Ân, nói tốt lắm!”

“Cao Toại , nói chuyện với ngươi, lúc trước các ngươi quấn quít lấy ca ca đòi cho các ngươi quản lí quân đội , các ngươi đáp ứng qua ta cái gì?”

“Hết thảy…… Đều phải nghe Trương Phụ ……” Chu Cao Toại   sợ hãi mở miệng.

“Tốt lắm!” Chu Cao Sí   ba một tiếng đã đem tập giấy trên tay ném lên trên bàn , một tiếng vừa vang , Chu Cao Hú   cùng Chu Cao Toại   liền hoảng sợ, sắc mặt trắng nhợt.

“Hiện tại các ngươi tự mình chọn một cái , thứ nhất, đến quân doanh tự lĩnh quân pháp ! Thứ hai, từ hôm nay , các ngươi không được đến quân doanh , cũng không cho theo ta nữa !”

Chu Cao Hú   cùng Chu Cao Toại   liếc nhau, đều gục đầu xuống, sau một lúc lâu, Chu Cao Hú   thấp giọng mở miệng nói “Ta đi tìm Trương Ngọc  tướng quân lĩnh quân pháp……”

Chu Cao Toại   cũng gật đầu thấp giọng nói “Ta cũng vậy, ta cùng nhị ca đi tìm Trương Ngọc  tướng quân……”

Chu Cao Sí   ôn hòa gật đầu “Vậy đi đi !” Dừng một chút, vừa cười cười nói “Còn có, từ hôm nay trở đi, các ngươi không được quản lí Bạch Lang quân và Hắc Hùng quân !” Dừng một chút, bổ sung nói “Chờ sau khi phụ vương tỉnh lại, để cho phụ vương quyết định !”

Chu Cao Hú   cùng Chu Cao Toại ngẩng đầu.

“Sao thế ? Các ngươi phản đối?” Chu Cao Sí   cười tủm tỉm hỏi.

Chu Cao Hú   cùng Chu Cao Toại   thân mình run lên, vội lắc đầu.

Chu Cao Sí   thế này mới vừa lòng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.