Con Mồi Của Chàng Trai Lạnh Lùng

Chương 46




Giang Sam ngữ khí ôn nhu bên trong lại mang theo thương tiếc cùng áy náy, bộ dáng đó theo Tống Trí Văn có một loại hòa hợp kỳ diệu, cái cảm giác này, giống như là dòng nước nhu tình, nhẹ nhàng rót vào trong lòng Tống Trí Văn, y không khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Sam một cái, Giang Sam trên mặt còn lưu lại đỏ ửng của sự tình vừa nãy, đôi mắt có chút phiếm hồng, môi cũng là hơi sưng tấy, cậu như vậy, vừa trêu ghẹo người vừa làm người thương yêu.Nhưng cậu luôn làm cho người ta phi thường cảm thấy sạch sẽ, trong trắng, không chút nào làm bộ, cũng không làm nũng, quả thực giống như chén trà nhỏ nhắn bằng sứ y đang nắm trong tay, trắng noãn, nhẵn nhụi, trơn bóng như ngọc, nó không cần rõ ràng, chỉ là đợi ở chỗ này, cũng làm người ta cảm thấy thật bình tâm, thoải mái, tốt đẹp.

Tống Trí Văn đã phát hiện Giang Sam cùng trước đây không giống nhau lắm, cậu trước kia, tựa hồ mỗi lần đều rất hồi hộp, vừa nghe lời đoán ý, vừa muốn dùng hết khả năng làm y vui lòng, cùng cậu trên giường, quả thực như nhìn cậu như đang cố gắng học tập các loại kỹ năng, y cảm thấy được Giang Sam mệt, chính y cũng mệt mỏi đến hoảng loạn, sau đó hứng thú cái gì cũng không còn.

Nhưng bây giờ Giang Sam có lúc vẫn như cũ căng thẳng, thế nhưng là rất lạc quan , loại lạc quan rất kỳ diệu, cũng không phải cậu có nhiều kỹ xảo ảo diệu làm cho y vui lòng, mà là làm cho y cảm thấy được phi thường hòa hợp, ôn nhu, rồi lại nhiệt huyết dâng trào.

Tống Trí Văn đối loại hòa hợp này cảm giác rất kỳ quái, y không biết là tại sao, Giang Sam chính mình cũng không biết, mà muốn chân chính tra cứu rõ, vậy hẳn là Giang Sam đã yêu y, không tự chủ mà đối với y vừa yêu vừa cưng chiều, vừa thẹn thùng lại vừa ngọt ngào. Vừa như một đại nam nhân thành thục, trầm ổn, lại vừa giống như một cậu bé hay ngượng ngùng.

Tống Trí Văn nghe cậu hỏi bờ vai của mình, đem cốc trà đã pha xong đưa cho Giang Sam, chính y liền vén áo tắm ở cổ tay lên, để Giang Sam nhìn nơi cậu cắn: “Trầy da, cậu thật ra sức. Giống như chó con.”

Giang Sam trà cũng không dám uống, rất là hối hận nói: “Xin lỗi.”

Tống Trí Văn đem áo tắm kéo lại, đưa tay sờ mặt cậu, nói: “Này có cái gì đáng xin lỗi, không có chuyện gì.”

Giang Sam vẫn rất hối hận: “Em bôi cho anh chút thuốc Vân Nam nha?”

Tay Tống Trí Văn đã đáp đến cái mông cậu, theo dõi khuôn mặt ửng đỏ của cậu, “Uống nước nhanh lên một chút, giờ mà thoa thuốc, lát nữa còn phải tắm rửa lại.”

Giang Sam chớp chớp mi, vừa uống nước vừa cười, nụ cười này của cậu, vừa nhu tình vừa ngại ngùng, vừa thẹn thùng lại có vẻ cao hứng, điều này làm cho Tống Trí Văn thật hứng thú.

Giang Sam uống xong mới biết trà mình đang uống là cực phẩm bích loa xuân, trà này trong vắt như nước mùa xuân ánh xuân sơn, mùi thơm ngát nức mũi, khiến miệng lưỡi người như được tân sinh, miệng đầy lưu hương, cậu vừa mới uống xong, Tống Trí Văn liền giúp cậu đem cốc uống trà để lên bàn, sau đó ôm hông cậu hôn môi.

Ành mắt Tống Trí Văn rất sâu, bên trong là tình cảm nhu hòa cùng nồng nặc dục vọng, Giang Sam bị anh nhìn, eo như nhũn ra, cậu không tự chủ vòng lấy gáy của anh, mở miệng cùng anh hôn môi.

Tống Trí Văn hôn cậu, đem cậu dẫn tới bên giường, Giang Sam suýt chút nữa vấp ngã ở bậc thềm gỗ trước giường, được Tống Trí Văn ôm lấy, hai người cơ hồ là lảo đảo ngã xuống giường.

Nệm tơ lụa trải giường mang theo cảm giác nhẵn nhụi, mềm mại và mát mẻ, Giang Sam chống tay xuống tấm nệm, Tống Trí Văn đã nhanh tay kéo ra áo ngủ cậu, bàn tay của anh mang theo cảm giác ấm áp từ bụng dưới cậu tìm đến ***g ngực của cậu, mân mê một bên đầu nhũ cậu, Giang Sam nằm ngửa ở trên giường, giật giật chân tách ra ôm lấy eo Tống Trí Văn, Tống Trí Văn vùi đầu hôn bả vai cậu, sau đó liền ngậm lấy một bên nhũ đầu của cậu.

Chất lỏng thấm ướt khiến đầu nhũ mới vừa rồi bị cắn phá da đầu một trận đau nhói, mà kèm theo đau đớn, là tê dại, ngứa ngáy không nói ra được, Giang Sam giơ tay lên tháo ra dây lưng áo tắm Tống Trí Văn, sau đó luồn vào bên trong áo tắm mò bụng cùng ngực của y, Tống Trí Văn thế là đem áo tắm của mình cởi bỏ, người ngồi lên giường, Giang Sam vốn là đi chân đất, lúc này liền bò lên giường, ôm lấy Tống Trí Văn đem anh đặt ở trên giường, cậu vừa hôn môi cùng lỗ tai của anh vừa đưa tay mò xuống ngực, bụng anh, theo đó liền sờ lên phân thân ý chí chiến đấu sục sôi, thô to của anh.

Tống Trí Văn bị cậu vừa hôn vừa sờ, rất có cảm giác, đưa tay bấu lấy cái mông của cậu, sau đó ngón tay liền mò vào huyệt khẩu, hậu huyệt Giang Sam bị anh đâm chọt không ngừng co rút lại, trong mắt cậu chứa thủy quang liếc mắt nhìn Tống Trí Văn một cái, nói: “Em đem màn buông xuống, có được không?”

Giường mặc dù không có đối điện cửa sổ, thế nhưng dưới tình huống cửa sổ mở ra, Giang Sam vẫn có chút không thoải mái.

Tống Trí Văn nói: “Được.”

Giang Sam thế là quỳ đứng dậy đi thả màn, Tống Trí Văn nhìn da dẻ rất tốt của cậu, eo nhỏ mông vểnh, tư thế quỳ như vậy lại có một loại vẻ đẹp, y liền nhanh tay kéo xuống áo tắm trên người của cậu, lấy tay ôm chặt hông cậu, Giang Sam vừa mới buông màn xuống, đã bị y mò lên người một trận tê dại, cơ hồ đứng không nổi, thế là thừa cơ hội mềm rũ ở trên người Tống Trí Văn, Tống Trí Văn ôm lấy eo của cậu, cắn một cái trên đầu nhũ trước ngực cậu đỏ bừng.

“A…” Giang Sam trầm thấp kêu một tiếng, lấy tay chống lên bờ vai của y, bởi vì tư thế khó nói, không thể không xoay sở ngồi ở trên hông của y, Tống Trí Văn vuốt ve thân thể của cậu, đem áo tắm trên người của cậu hoàn toàn cởi xuống, ném sang một bên.

Giang Sam bị hắn cắn đến vừa đau vừa tê dại, cảm giác tim đều phải ngưng đập, cậu đành phải không ngừng cào lưng anh, cũng không dám cắn bờ vai anh nữa.

Phân thân Tống Trí Văn đã hoàn toàn đứng lên, y đem Giang Sam thả xuống giường, mở ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một bình bôi trơn, y vỗ vỗ thân dưới Giang Sam: “Được rồi, quỳ lại đây.”

Lời này của anh khiến Giang Sam sửng sốt một chút, Giang Sam nhìn anh một chút, đành phải phóng thân qua, mà Tống Trí Văn cũng không có phát hiện lời này của y làm Giang Sam có chút bị tổn thương.

Tống Trí Văn đổ đầy tay dịch bôi trơn, sau đó tìm thấy khe mông của cậu đi vào, hai người vừa mới làm, bên trong còn rất mềm mại, mà lúc trước Tống Trí Văn đã khiến nó có chút bị thương, nhìn ra được có chút sưng, y thoa rất nhiều dịch trơn, ngón tay không ngừng ra vào, phát ra một ít tiếng nước dính nhớp.

Giang Sam bị ngón tay của y không ngừng xỏ xuyên mở rộng, phía trước đã căng đến khó chịu, đỉnh chảy ra chất lỏng nhớp nhúa, cậu mặt đỏ tới mang tai nói: “Tống tiên sinh, ngài vào đi.”

Tống Trí Văn đem chiếc lọ bôi trơn trong tay ném sang một bên, sau đó kéo người cậu qua, cầm một cái gối đệm đặt ở dưới hông của cậu, đem một cái chân của cậu vắt trên vai, lúc này mới đi vào.

Giang Sam bị anh giữ chặt eo không ngừng ra vào, phía sau bị căng đến tràn đầy, vừa đau lại vừa sung sướng, bởi vì người không ngừng bị Tống Trí Văn đâm chọc, đành phải duỗi tay nắm lấy lan can đầu giường chạm trổ hoa văn.

Tống Trí Văn ước chừng phát hiện loại này tư thế cậu không thoải mái, liền kéo chăn đệm ở sau lưng y qua một bên, sau đó cúi xuống hôn môi của cậu, Giang Sam ôm lấy đầu Tống Trí Văn, ngón tay thon dài cắm ở bên trong tóc của y, Tống Trí Văn rất hưng phấn, trên eo càng thêm dùng sức, không ngừng xỏ xuyên đỉnh vào, hậu huyệt Giang Sam mềm mại mà nóng bỏng, siết thật chặt y, theo động tác của y không ngừng co rút, Tống Trí Văn động tình hôn cậu, lại đưa tay xoa nắn phía trước của cậu.

Chỉ cảm thấy được một luồng dòng điện từ nửa người dưới thông qua cột sống tiến thẳng tới đại não, cậu tại một trận nghẹt thở đầy khoái cảm ở bên trong đạt tới cao trào, phía sau cũng co rút một hồi, Tống Trí Văn vốn định rút ra, không nghĩ tới bị siết đến tiết ra, y sững sờ trên thân Giang Sam một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, sau đó chậm rãi từ trong thân thể Giang Sam tuột ra, y dùng tay Giang Sam nắm lấy phân thân của mình, liền ve vuốt một lúc, cuối cùng cũng coi như bắn sạch sẽ.

Giang Sam đến nửa ngày mới phản ứng được, đôi mắt cậu mông lung ánh nước, ý thức được mình khiến Tống Trí Văn sớm tiết, liền thăm dò đứng dậy, đến ôm lấy eo Tống Trí Văn, vùi đầu đi hôn bộ phận đã mềm xuống kia của anh, ngón tay liền vuốt bao tinh hoàn cùng bắp đùi anh, tay Tống Trí Văn êm ái xoa xoa tóc của cậu, nói: “Được rồi, đứng lên đi.”

Mà Giang Sam không đứng lên, cậu ngậm lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng liếm láp lỗ nhỏ phía trên, Tống Trí Văn liền không tiếp tục kéo cậu lên, nhìn cái mông của cậu trắng trắng vểnh vểnh đung đưa ở trước mắt, hậu huyệt như một đóa hoa, hồng diễm xinh đẹp, dịch thể trắng đục từ bên trong bị ép chảy ra ngoài.

Kích thích này khiến lòng Tống Trí Văn lập tức ngứa ngáy khó nhịn, y đem Giang Sam kéo lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.