Con Mồi Của Chàng Trai Lạnh Lùng

Chương 41: Cái gọi là quyết định




Dù sao cũng là ở trong quán rượu, Tống Trí Văn không thể quá đáng.

Giang Sam mặc lại quần của mình, thân trên trần truồng, ngồi quỳ chân ở trước mặt Tống Trí Văn, chỉnh tốt quần cho anh, lại vuốt chỉnh tề áo sơ mi. Tống Trí Văn nhìn cậu da dẻ trắng nõn ở trong gian phòng mập mờ tia sáng đẹp như bạch ngọc, nhưng là cậu một vị ôn nhuận không có chút tì vết.

Giang Sam vừa mới đem y phục của y thu thập xong, Tống Trí Văn càng hướng tay về phía cái mông của cậu, Giang Sam vóc người là thật tốt, hơn nữa dung mạo xác thực xinh đẹp, Tống Trí Văn nghĩ, cậu không phải không dám đến Mao Toại tự đề cử mình đi.

Giang Sam vừa mới đè xuống ham muốn, không còn dám cho Tống Trí Văn sờ mó, cậu thối lui tách ra tay của anh: “Tống tiên sinh, em mặc quần áo .”

Tống Trí Văn không có cưỡng ép cậu, tùy ý cậu đứng ở một bên đi mặc vào quần áo, nhìn cậu cài từng nút một áo sơ mi, chiếc eo gầy tinh tế cũng bị che lấp ở dưới vạt áo, loại cảm giác che che giấu giấu này, ngược lại càng có thể trêu ghẹo lòng ngứa ngáy người.

Giang Sam mặc xong, hướng Tống Trí Văn hơi ngượng ngùng mà cười cười, cậu lúc này đôi mắt sáng ngời, bộ dáng có chút ngượng ngùng: “…Tống tiên sinh, em đi.”

Tống Trí Văn dựa lưng vào ghế sô pha ” Như thế liền đi?”

“Còn có chuyện gì sao?” Giang Sam hỏi đến thành khẩn, cũng làm cho người khác không biết có chuyện lại tìm hắn.

“Đi thôi.” Tống Trí Văn không thể làm gì khác hơn là nói như thế.

“Em đi đây.” Cậu liền quay đầu lại nhìn Tống Trí Văn một chút, đi tới cạnh cửa kéo cửa ra.

Thải Thải giống như không xương cốt dựa vào ở một bên đại sảnh quầy bar đánh mắt xem bên trong khách nhân có trai đẹp hay không, nơi này không phải bar GAY, nhưng bởi vì ông chủ là gay, cho nên nơi này cũng có không thiếu gay đến chơi.

Thải Thải quan sát một hồi lâu, thế nhưng khá là thất vọng, ngày hôm nay đến giờ vẫn không có loại hình hắn thích xuất hiện, khoảng chừng bị Tống Trí Văn ảnh hưởng, hắn yêu thích nam nhân nhã nhặn, tuấn tú, tinh anh, mà hắn như có hỏa nhãn kim tinh, ai là nam tinh anh thật, ai là giả bộ, ai là thẳng, ai là cong, hắn chỉ nhìn vài lần là có thể nhận ra.

Một tên tiểu đệ chạy tới nói với hắn Tiểu Khả đã ra, phải đi.

“Ồ.” Thải Thải trong thanh âm mang theo hứng thú, nói đến, Tiểu Khả đúng là loại hình hắn thích, ngày hôm nay chính là có Tiểu Khả làm nền, những người khác mới đều không vào được mắt hắn.

Hắn lắc mông từ phía sau đi tới, Giang Sam đứng ở một bên hành lang, áo sơ mi trắng quần tây đen, vóc người tinh tế thon dài, thế nhưng không hề suy nhược, khí chất văn nhã không phải làm bộ, trên mặt cậu nụ cười là ôn hòa, làm cho người ta thấy như gió xuân ấm áp: “Hái tỷ, em phải đi, cám ơn anh nhiều.”

Giang Sam kỳ thực thay đổi không ít, không chỉ là lớn rồi càng đẹp trai hơn, cậu nhiệt huyết cùng trầm ổn hơn, hơn nữa cậu cũng tự tin hơn hẳn, cậu không còn là thiếu niên sầu khổ năm đó nữa.

“Muốn đi à. Ông chủ Tống đâu?” Thải Thải theo dõi nét mặt cậu hỏi, muốn từ trên mặt cậu nhìn ra biến hóa gì, Giang Sam cùng Tống Trí Văn ở trong phòng đợi đến không ngắn, nghĩ đến liền biết không phải là tâm tình nhân sinh.

“Ngài ấy còn ở trong phòng.” Giang Sam trả lời rất thản nhiên.

Thải Thải đưa Giang Sam đi ra ngoài, Giang Sam dọc theo con đường đèn đuốc sáng ngời đi một đoạn mới bắt xe, sau khi về đến nhà, cậu liền tiến vào phòng tắm.

Quần lót đã bị làm dơ, thời điểm cậu thay đổi quần lót, bộ phận phía dưới vốn là không hoàn toàn mềm mại, lúc này bị cậu đụng vào liền dựng đứng lên, Giang Sam trong đầu tất cả đều là Tống Trí Văn, cậu bởi vì Tống Trí Văn mà người đầy lửa nóng, trong đầu tất cả đều là ý nghĩ đen tối, thậm chí có thể đem tình cảnh ba, bốn năm trước cùng Tống Trí Văn ở chung mà tái hiện hoàn toàn ở trong đầu.

Thời gian cậu và Tống Trí Văn ở chung với nhau, đều là ở trong phòng Đồng gia, nơi đó là một biệt thự nhỏ, mỗi lần Tống Trí Văn muốn cậu bồi giường, tài xế sẽ đi đón cậu, có hai lần là để chính hắn đón xe tới.

Tống Trí Văn cũng không cần chơi trò gì đặc biệt, phần lớn là cho cậu đi tắm sạch sẽ một chút, sau đó sẽ làm chuyện.

Giang Sam luôn luôn rất yêu sạch sẽ, đang cùng Tống Trí Văn lên giường, cậu càng gắng làm đạt tới tốt nhất, cơ hồ mỗi lần rửa ráy cũng phải hơn nửa giờ, đem trong ngoài đều tẩy sạch sẽ, hơn nữa sợ Tống Trí Văn thiếu kiên nhẫn làm trơn mở rộng, cậu còn thường thường ở trong phòng tắm chính mình tự khuếch trương cho tốt.

Có một lần, ước chừng là cậu ở trong phòng tắm tiêu tốn thời gian quá lâu, cậu còn đang chống đỡ mình trước gương trong phòng tắm mở rộng phía sau, Tống Trí Văn không kịp đợi, liền đẩy cửa ra đi vào.

Lúc đó làm cậu hốt hoảng, cậu từ trong gương nhìn thấy chính mình mặt đỏ tới mang tai, dáng vẻ chật vật.

Mà Tống Trí Văn lại rất có hứng thú, y đi tới, cởi ra dây lưng áo tắm, liền ở trong phòng tắm cùng cậu làm một lần, bọn họ lần thứ nhất dùng đứng tư thế cơ thể, đến sau đó, Giang Sam thậm chí chân bị chuột rút, cậu từ trong gương nhìn thấy vật thô to của Tống Trí Văn không ngừng ra vào thân thể của mình, còn có Tống Trí Văn cắn bờ vai của cậu lúc mê say cùng ra sức, ước chừng là quá kích thích, cậu hoàn toàn không khống chế được chính mình, chỉ có mấy phút, cậu liền bắn rất nhanh, điều này làm cho Tống Trí Văn có chút mất hứng.

Phòng tắm lầu hai biệt thự Đồng gia rất lớn, ba mặt tường đều là phòng kính mờ, Giang Sam chính là tại trong phòng tắm này mà thấy thân thể của chính mình.

Cậu lúc này nghĩ tới ngày đó cùng Tống Trí Văn ở trong phòng tắm làm tình, cậu như muốn bị ép phát điên, tim cung cấp máu không đủ, trong đầu một mảnh mê man, Tống Trí Văn mạnh mẽ siết chặt eo cậu lực đạo rất lớn, như muốn đem hông của cậu siết đến đứt đoạn, côn th*t thô to của anh ở trong thân thể của cậu ra vào, mang theo đau đớn cùng tê dại.

Hồi ức ngày đó càng đem cậu cuốn vào vòng xoáy ham muốn, cậu đứng dưới vòi hoa sen xoa nắn phía trước, mà dù như thế nào cũng cảm thấy không đủ, hắn không thể không đưa tay mò ra phía sau, ngón tay của hắn rất dài, kích thích ở tuyến tiền liệt, cậu mới đạt tới cao trào.

Cậu đỡ vách tường hơi thở dốc, ở dưới màn nước ngây ngẩn một hồi, mới nhanh chóng tắm xong, dọn dẹp lại phòng tắm, lúc này mới đi ra ngoài.

Cậu mặc áo ngủ rộng rãi ngồi ở một bên ghế sô pha sấy tóc, sau đó liền đi rót một chén sữa bò uống, lúc này mới ngồi vào trước máy vi tính sắp xếp tư liệu.

Lúc ngủ, cậu lần thứ hai nghĩ đến Tống Trí Văn, đã gần bốn năm không gặp, Tống Trí Văn thật ra thì vẫn là dáng dấp lúc trước, chỉ là, trên người của anh uy nghiêm tựa hồ nặng hơn một ít.

Giang Sam rõ ràng chính mình đối với Tống Trí Văn có tình cảm, mà từ ban đầu đến bây giờ, cậu đều chưa hề nghĩ tới hai người sẽ tiến xa hơn. Bọn họ thuộc hai thế giới hoàn toàn không thể tiến tới với nhau được.

Lúc trước cậu nhận tiền của anh cùng anh lên giường, cậu là kẻ thấp kém, cậu căn bản sẽ không suy nghĩ cùng Tống Trí Văn có kết quả gì, lại nói, hành vi của Tống Trí Văn từ trước tới nay cũng không làm cho cậu có hiểu lầm cái gì.

Hơn nữa cậu cùng Tống Trí Văn lên giường hai lần, cậu liền biết, là bởi vì mình hình dáng giống Đại Khả, Tống Trí Văn mới có thể coi trọng cậu.

Biết được chuyện này, là lúc cậu bị Tống Trí Văn làm dữ dội quá, không xuống nổi giường, hơn nữa còn có chút phát sốt, cho nên Thải Thải tới Đồng gia, mang cho cậu thuốc hạ sốt, cũng chăm sóc cậu một lúc.

Thải Thải lần đó không giữ mồm miệng, gọi cậu “Tiểu Khả” .

Giang Sam cảm thấy kỳ quái, liền nói: “Hái tỷ, em tên Giang Sam, Tiểu Khả là ai a?”

Thế là Thải Thải không chút kiêng kỵ nói với cậu, cậu chính là Tiểu Khả, bởi vì hình dáng cậu giống Đại Khả. Sau đó nói ông chủ Tống coi trọng cậu, cũng là bởi vì hình dáng câu giống Đại Khả.

Thải Thải lúc đó còn hỏi: “Có phải là có chút ghen?”

Giang Sam đương nhiên không đến nỗi ghen, cậu lúc đó chỉ có một loại tâm tình “May là hình dáng mình giống Đại Khả, không phải ông chủ Tống nhìn vừa mắt cậu, cậu đi đâu tìm hai mươi vạn đây?”

Cậu khi đó trong đầu chỉ có tiền, hơn nữa Tống tiên sinh như vầng trăng trên trời, cậu muốn hái, cho dù là trăng trong nước, chỉ sợ cũng còn chưa đủ tư cách đi mò, huống chi vốn là lơ lửng ở trên trời.

Cậu nói ý nghĩ của chính mình, sau đó đem Thải Thải chọc cho cười đến cong mày liễu, nói: “Cậu nhóc con này không sai.”

Thế là Thải Thải sau đó vẫn gọi cậu Tiểu Khả, thậm chí quên mất tên thật của cậu.

Đến nay Giang Sam cũng không biết Đại Khả là người thế nào, mà nghĩ đến nếu không phải người bình thường, Tống tiên sinh cũng không phải đến nỗi vẫn luôn ghi nhớ hắn, thậm chí tìm chính mình để giải tương tư.

Cho tới bây giờ, Giang Sam vẫn như cũ không ăn dấm chua của Đại Khả, là vì Đại Khả khiến cho cậu cùng Tống tiên sinh quen biết, lại nói, cậu là Giang Sam, mãi mãi cũng là Giang Sam, cậu có vị trí của mình, không cần làm Tiểu Khả.

Nếu là người khác phải gọi cậu Tiểu Khả, xuất phát từ lễ phép, cậu sẽ không phản đối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.