Con Mồi Của Chàng Trai Lạnh Lùng

Chương 38: Hắc bạch song nguyệt




Giang Sam gửi về nhà 20 ngàn đồng, sau đó gọi điện thoại cho mẹ nói chuyện này, lại hỏi: “Mấy ngày trước có gửi nhánh sâm hoa kỳ, nhận được à?”

Bà thao thao bất tuyệt nói: “Nhận được rồi, ba con ăn nói rất tốt. Cậu của con cũng muốn, con xem có phải là nên gửi thêm…”

Nói còn chưa dứt lời, bị ba ngồi ở bên cạnh trách móc: “Cái vật kia nhìn cũng không rẻ, tiền Giang Sam còn phải giữ lại cưới vợ.”

Mẹ thế là đè nén nói: “Đến cùng bao nhiêu tiền chứ?”

Giang Sam nói: “Con quên mất, hẳn là một, hai ngàn, không mắc.”

“Vậy cũng không mua . Tiền của con cứ giữ cho tốt, hiện tại không phòng ở, đều không có cô gái nào nguyện ý gả đâu.”

Giang Sam cười khổ, không cùng người nhà tán gẫu nhiều, liền cúp điện thoại.

Cậu không có cách nào cùng người nhà nói là mình không thể cùng con gái kết hôn.

Cuối cùng lại đi thành Đông mua hai bình sâm hoa kỳ ngậm ngùi gửi đến nhà cậu, lúc trước cha sinh bệnh thời điểm trong nhà khó khăn, thân thích tuy nhiều, mà chân chính đồng ý giúp đỡ cũng chỉ có một người cậu này.

Năm ấy, Giang Sam học đại học năm thứ hai, trong nhà đột nhiên gọi điện thoại tới nói cha kiểm tra bị ung thư gan, chuyện này đối với cậu mà nói là hoàn toàn sấm sét giữa trời quang, trong nhà vốn cũng không giàu có, bệnh của cha đem cái gia đình này càng kéo vào vực sâu, nhưng chỉ cần có thể trị liệu, bọn họ không thể từ bỏ, sau đó, các thân thích cũng không tiếp tục nhận điện thoại nhà cậu nữa, sợ là vay tiền.

Giang Sam bị bức ép đến nghĩ đi bán thận, một lần vô tình, cậu có được một số tiền lớn, điều này mới tháo bỏ được khẩn cấp trong nhà. Mà lai lịch của số tiền này, cậu hiện tại đã không muốn suy nghĩ nhiều.

Ngày đó từ trong bệnh viện đón xe về nơi ở, tài xế đột nhiên kêu một tiếng: “Nha, Maybach.”

Giang Sam cũng nhìn sang, hình bóng xe chợt lóe lên lưu lại một đường tuyến màu đen rồi biến mất về phương xa.

Tài xế cảm thán: “Người có tiền a. Tôi không biết chừng nào mới có thể sờ được bánh lái loại xe này.”

Giang Sam bị hắn chọc cười: “Vẫn là dễ dàng thôi.”

Anh trước đây hay dùng loại xe này để đón cậu, điều này gợi lên một đoạn hồi ức của cậu, tài xế đến cùng lại nói cái gì, cậu lại không tỉ mỉ nghe.

Giang Sam trở lại, sau đó ở trên mạng tra xét tiền tích trữ trong ngân hàng của mình, đã có chừng bốn mươi vạn, lẽ ra, tại cái thành phố này tiện tay bóc một căn phòng vẫn là dễ dàng, nhưng cậu không có mua phòng. Cậu làm ở một hãng thuốc lớn, bởi vì làm tốt lắm, lại rất được ông chủ coi trọng, một năm thu nhập có đến ba mươi vạn trở lên, cái này cũng là nguyên nhân trong thời gian ngắn cậu có thể giúp gia đình thoát khỏi cảnh kinh tế khốn khó.

Giang Sam nằm ở trên giường nhìn trần nhà ngẩn người, sau một lúc do dự, cậu từ trên tủ đầu giường tìm thấy điện thoại, tìm tới số của Hái tỷ, gọi đi.

Dù sao đã có ba, bốn năm không liên lạc, cậu không biết Hái tỷ có hay không thay đổi số điện thoại, nhưng cậu không muốn gọi điện thoại cho người kia, không thể làm gì khác hơn là liên hệ Hái tỷ.

Tiếng chuông là khúc nhạc truyền kỳ rất hot gần đây, âm thanh kỳ ảo của Vương Phỉ không vang quá lâu, điện thoại đã được nghe .

Một giọng nam ngữ khí thanh thoát mà nhăn nhó truyền đến: “Này, vị nào a?”

Giang Sam nghe ra là thanh âm Hái tỷ, chẳng biết vì sao, cậu sinh ra một chút căng thẳng: “Hái tỷ, là em, Giang Sam.”

“Giang Sam? Giang Sam nào?” Thanh âm của đối phương mang theo nghi hoặc.

Loại nghi hoặc này không phải là giả bộ, Giang Sam nói: “Hái tỷ, ngài thật là quý nhân nhiều chuyện quên. Em là người lúc trước anh giới thiệu cho Tống tiên sinh,Giang Sam.”

“Ồ? A. Là cậu. Cậu có chuyện gì sao? Hiện tại ông chủ Tống rất bận, cậu tìm tôi cũng vô dụng.”

Giang Sam có chút buồn cười, cậu biết Hái tỷ vẫn không có nhớ tới cậu, chỉ là làm bộ nhớ ra rồi, bất quá cậu cũng không muốn nhắc nhở y, chỉ nói: “Là như vầy. Lúc trước Tống tiên sinh đã cho em hai mươi vạn đồng, ban đầu em nói là mượn. Hiện tại em vừa vặn có số tiền kia, liền muốn đem tiền này trả lại ngài ấy. Em biết ngài ấy là người bận bịu, khẳng định không thời gian để ý đến em, nên nghĩ Hái tỷ anh có thể hay không giúp em việc này, đem tiền cho ngài ấy.”

“Nha.” Thải Thải ngược lại là chấn kinh rồi, lập tức hắn muốn biết có phải là Giang Sam muốn mở ra lối riêng dây dưa với ông chủ Tống hay không, liền nói: “Vậy cậu đem tiền đưa tôi đi. Mà tôi không bảo đảm ông chủ Tống sẽ lại cùng cậu thân mật.”

Giang Sam nói rằng: “Ừm. Tốt. Anh đem tài khoản của anh cho em đi. Em ngày mai đi ngân hàng chuyển cho anh.”

Thải Thải thấy cậu thẳng thắn như thế, lại nghe tiếng nói của cậu sạch sẽ, trong sáng giống như nắng sớm ánh trên sông núi, không khỏi cũng có chút hảo cảm, nói: “Cậu không sợ tôi tham tiền của cậu không đưa cho ông chủ Tống sao?”

Giang Sam nói: “Em biết Hái tỷ anh nhìn không lọt mắt chút tiền này. Hơn nữa chuyện của Tống tiên sinh, anh sẽ không như vậy.”

Thải Thải rất khoa trương “Ồ” một tiếng, lại hỏi: “Cậu mới vừa nói cậu tên là gì a?”

Giang Sam liền nói một lần: “Giang Sam. Chắc là anh ấn tượng không sâu, lúc trước ở trước mặt Tống tiên sinh, các anh bảo em Tiểu Khả, nói hình dáng em giống Đại Khả.”

Lần này Thải Thải nghĩ tới, nói: “Há, hóa ra là cậu a. Tôi nhớ tới cha cậu bị bệnh, phải không?”

“Ừm. Cám ơn anh còn nhớ, ông hiện tại đã tốt rồi.”

“Há, vậy thì tốt.”

Nói tới chỗ này, hắn đối với Giang Sam tới lui có không ít điều muốn nói , thế nhưng muốn nói lại thôi, bất quá Giang Sam đã nói: “Vậy không quấy rầy anh nghỉ ngơi, anh đem tài khoản cho em, em ngày mai chuyển khoản cho anh.”

Đối với Giang Sam mà nói, lúc này đã muộn lắm rồi, nhưng đối với Thải Thải mà nói, lúc này chỉ mới vừa là thời điểm tốt bắt đầu một ngày.

A Vũ xem Thải Thải nhận điện thoại xong có chút thất thần, liền hỏi: “Tỷ, điện thoại của ai vậy?”

Hái Thải đáp: “Cậu không quen biết, chính là tôi cũng thiếu chút nữa đem cậu ấy quên mất. Nói đến, cậu ta ngược lại là một người tốt.”

“Rốt cuộc là người nào a, lại thần bí như thế?”

“Trước đây tôi giới thiệu cho ông chủ Tống một người. Theo hắn hơn một năm, hiện tại đột nhiên nói muốn trả tiền ông chủ Tống, cũng không biết là tiền gì.”

“Tống Trí Văn?”

“Trừ y ra còn có ai.” Hái Thải đáp, cong ngón tay út hơi phe phẩy tóc bên má: “Bất quá cậu ta ngược lại là một câu cũng không có hỏi chuyện ông chủ Tống. Nói đến, cũng có hơn ba năm không gặp cậu ta rồi.”

“Cần phải hỏi ông chủ Tống sao, hai ngày trước còn có tin tức cấp trên đến, bảo là muốn diễn kịch phổ hóa.” A Vũ nói, đối người này thật không có cảm thấy hứng thú, bởi vì muốn leo lên giường ông chủ Tống quá nhiều người , thường xuyên có người muốn từ Thải Thải nơi này mà bấu víu quan hệ với ông chủ Tống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.