Con Mèo Của Tôi Và Tôi Đều Nghiện Cá Khô Nhỏ

Chương 17: Chương 17




Dựa theo tính tình ngày xưa của Tiết Tuyết, khẳng định sẽ lập tức tới an ủi mình, một đứa ngu xuẩn bị đùa giỡn xoay quanh!

Nhưng mà sau khi đợi một lúc lâu, không có nghe thấy tiếng an ủi giống như trong tưởng tượng, Lãnh Sương nhíu mày, vụng trộm khẽ đánh giá Tiểu Tuyết qua khe hở của lông mi, lại chỉ nhìn thấy một đôi mắt bình tĩnh, dường như – lẳng lặng nhìn cô diễn trò, bên trong chớp lóe qua trào phúng, nhanh đến mức dường như làm cho người ta nghĩ là ảo giác.

‘Tiểu thư, trận tai nạn xe này có chút kỳ quặc, chú đã cố gắng né tránh, xe của Lãnh gia lại giống như không có mắt mà đánh tới.

Bác Trần bên kia đã gọi điện thoại báo cáo nhanh chuyện này cho lão gia của Tiết gia, ông đã ở độ trung niên, trước kia lại đi theo bên cạnh lão gia tử của Tiết gia, sau khi nhìn thấy dáng vẻ kệch cỡm thường ngày của Lãnh Sương liền sớm biết đứa bé này không phải thứ gì tốt, chỉ là lời nói và hành động của Tiết Tuyết luôn phản nghịch, từ đầu đều không nghe vào cái gì, ngược lại luôn dịu dàng hiền lành đối với Lãnh Sương, có cái gì cũng đều đưa cho con bé đó, không nghĩ tới vậy mà dưỡng ra được một con bạch nhãn lang*!

* đồ đểu cáng, nhân cách ăn cháo đá bát

Nghe được lời nói của bác Trần, Lãnh Sương đang dùng bàn tay để bụm mặt bỗng nhiên dừng lại, sau đó ngẩng đầu, dùng ánh mắt đầy nước nhìn Tiết Tuyết: ‘Chúng ta làm sao có thể cố ý đụng vào, trước đó lái xe đã nói bánh lái có chút vấn đề, nhưng là Tiết Tuyết, em cũng biết, Lãnh gia chúng ta không có nhiều tiền giống như Tiết gia, vì chút điểm nhỏ ấy đổi một chiếc xe là không thể, cho nên cũng mới gây ra đại họa này, may mà em cũng không có chuyện gì, lần này liền tha thứ cho chị đi.’

Âm thanh khổ sở động lòng người và nước mắt ngập trong hốc mắt kết hợp cùng với nhau, chỉ làm cho người ta sinh ra đồng tình vô hạn, giống như nếu không tha thứ cho Lãnh Sương thì chính là Tiết Tuyết không đủ khoan hồng độ lượng, Tiết Tuyết nhẹ cười.

‘Hóa ra là bởi vì thế, có phải em nên đưa cho chị Lãnh Sương một chiếc xe?’

Dường như xương sườn bị đau, thắt lưng cũng bị thương không nhẹ, càng đừng nói miệng vết thương trên thái dương cũng đang không ngừng kêu đau dớn, những thứ này trong mắt của Lãnh Sương đều là không có chuyện gì, chính mình ngày trước sao có thể ngu xuẩn như thế, vậy mà lại dễ dàng tha cho cô ta.

Tiết Tuyết than nhẹ một tiếng, khóe môi tươi cười đầy ý vị.

Đưa một chiếc xe? Ánh mắt của Lãnh Sương từ từ chuyển động, từ đầu không có nghe được gì theo ý mình liền bắt đầu trào phúng, trong lòng mừng thầm.

Cái tát vừa rồi quả nhiên là sai lầm vô tâm, Tiết Tuyết vốn chính là con chó mình nuôi, muốn để cho nó ngồi xuống thì liền ngồi, để cho đứng thì đứng!

‘Nếu như thế, thật sự cám ơn em gái rồi!’ Lãnh Sưng thẹn thùng vô hạn liền cúi đầu, đã nghĩ đến lúc đó nhất định phải làm chủ Tiết Tuyết, để cho cô ta mua cho mình một chiếc thể thao phiên bản giới hạn mà Lãnh gia không thể mua nổi, bác Trần còn đang trợn mắt nhìn cô ta, tức giận đến mức cả người đều run lên.

‘Đúng thế, đưa một chiếc xe, chỉ có điều không phải em tặng cho chị, mà là chị Lãnh Sương bồi thường cho em.’

Lời nói của Tiết Tuyết vang vọng trong không trung, Lãnh Sương mạnh mẽ ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn Tiết Tuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.