Còn Không Qua Ôm Anh Một Cái

Chương 95: Hết chính truyện




Buổi sáng.

Chín giờ rưỡi.

Hai người đều tỉnh dậy, nhưng không ai rời giường.

Đổng Học Bân thấy thời gian càng ngày càng trễ, xoa bóp cho cô ấy xong cũng không ở trên giường, cứ trần trụi như thế ra chăn, đi vào phòng vệ sinh của phòng trong, đóng cửa lại, Đổng Học Bân bắt đầu tắm, lúc đầu tối hôm qua lăn qua lăn lại xong nên tắm rửa một lần, dù sao dịch tương đối nhiều, còn ra rất nhiều mồ hôi, để ở trên người rất khó chịu, còn có thể có một chút mùi vị tương đối đặc thù, nhưng hai người sau khi làm xong đều là sức cùng lực kiệt, cũng không có tâm tư càng không có tinh lực đi tắm, ngã đầu liền ngủ, hiện tại tinh thần thể lực đều khôi phục, khẳng định phải tắm rửa.

Gội đầu.

Tắm người.

Đánh răng rửa mặt.

Đổng Học Bân tắm rửa từ trên xuống dưới đều một lần, nước nóng vào thân, mệt mỏi trên tinh thần cũng rút đi rất nhiều, mới cảm thấy mỹ mãn lau khô thân thể đi ra phòng tắm.

Phương Văn Bình vừa lúc làm xong điện thoại di động, xử lý tốt sự tình, ngẩng đầu nhìn hướng Đổng Học Bân, sắc mặt không tốt lắm, "Không biết mặc quần áo hả?"

Đổng Học Bân nói: "Quần áo của tôi không phải chưa khô sao."

"Thu y của tôi không phải đưa cho cậu rồi sao?" Phương Văn Bình nói.

Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: "Đi ra ngoài tôi sẽ mặc quần áo của tôi, còn làm điều thừa để làm gì."

Phương Văn Bình lười nói với hắn, cũng không muốn nhìn hắn, khoát khoát tay đuổi người, "Cậu làm cơm đi." Nói xong, cô ấy cũng ngồi dậy từ trong chăn, sau khi mang dép, cũng là trần trụi trực tiếp đi vào phòng vệ sinh, bước tiến không nhanh không chậm, nhìn không ra một chút gì ngượng ngùng.

Đổng Học Bân trong lòng nói bà không phải cũng không có mặc sao, còn nói tôi, chờ sau khi thưởng thức dáng người mê hoặc của Phương Văn Bình tiến vào phòng tắm, hắn xoay người đi lấy quần áo của mình, đã khô, nhưng vẫn lạnh, Đổng Học Bân hít vào chịu đựng cảm giác lạnh mặc quần áo vào. Lúc này mới tiến vào phòng bếp mở tủ lạnh, lục lục tìm tìm, cũng không có cái gì, vừa nhìn là biết Phương Văn Bình bình thường không làm cơm trong nhà, nguyên liệu nấu ăn rất có hạn, là mình buổi chiều ngày hôm qua mua, vì vậy cũng tạm làm cơm một lần.

Sau một lúc lâu.

Phương Văn Bình tắm rửa xong xuống lầu.

Đổng Học Bân từ phòng bếp bưng đồ ăn đi ra, sau khi nhìn lên bậc thang, con mắt cũng là mị mị, Phương Văn Bình mặc một thân áo tắm đi ra. Cũng là loại kiểu dáng của khách sạn, bất quá hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, mặt trên còn có hình hoa. Hình có chút xấu, nhưng mặc ở trên người Phương Văn Bình cũng rất thích hợp cô ấy, càng thích hợp hơn chính là cổ áo của áo tắm, cổ chữ V khoét rất sâu, khe ngực cơ bản nhìn không xót cái gì. Thậm chí phần thịt nhú lên đều có thể thấy một chút, thấy như vậy, khẳng định là không có mặc áo ngực.

Đẹp mắt.

Đổng Học Bân nhìn cô ấy nửa ngày cháo, trên tay đều đã quên đặt xuống.

Phương Văn Bình đi xuống lầu, nhíu mày nhìn hắn, "Cơm được chưa?"

"Ặc. Được rồi được rồi, ăn đi." Đổng Học Bân cảm giác mình lại có một cổ tinh lực muốn đè Phương Văn Bình xuống, nhanh chóng đè ép. Giữa ban ngày không thích hợp, hơn nữa cũng không biết Phương Văn Bình là thái độ gì, tối hôm qua cô ấy rất phối hợp, nhưng ngày hôm nay không biết, dù sao từ sáng sớm sau khi rời giường trong thái độ của Phương Văn Bình Đổng Học Bân không thấy được thiện ý. Cho nên đối với chuyện này hắn cũng không suy nghĩ được.

Ăn cơm.

Cơm rất đơn giản, nhưng Phương Văn Bình cũng không nói gì.

Vừa ăn. Hai người vừa xem TV, đương nhiên, đều là một ít tin tức.

Sau khi ăn xong, Đổng Học Bân đi phòng bếp rửa chén, đem ché đũa đêm qua rửa sạch sẽ, không có biện pháp, thấy hình dạng mệt mỏi của lão Phương hắn cũng không thể để cho cô ấy rửa, chút việc nhỏ ấy, mình có thể làm thì làm, dù sao qua một chút có lẽ lão Phương sẽ đuổi mình đi.

Sau khi đi ra từ phòng bếp, Đổng Học Bân nói: "Bà hôm nay không có việc gì?"

"Nghỉ ngơi." Phương Văn Bình nhìn tin tức, đáp lời rất đơn giản.

"Vậy..." Đổng Học Bân chớp mắt nói: "Bà xem tôi đi lúc nào thì thích hợp?"

Phương Văn Bình cứng rắn nói: "Cậu cũng không phải đứa nhỏ, muốn đi thì đi, muốn ở lại cứ ở lại, còn cần hỏi tôi?"

"Tôi không phải sợ người ta thấy sao, tôi ở không thích hợp." Đổng Học Bân nghe xong thì rõ ràng, "Quên đi, vậy tôi không vội đi."

Phương Văn Bình tiếp tục xem TV.

Đổng Học Bân cũng đặt mông ngồi qua, kề bên Phương đại tỷ, nhìn nhìn cô ấy, tay cũng đặt ở trên đùi lộ ra rõ ràng bên ngoài áo tắm của cô ấy, con mắt nhìn chằm chằm TV, tay thong thả sờ sờ.

Phương Văn Bình cau mày nói: "Không để yên?"

Đổng Học Bân lại thay đổi một trọng tâm câu chuyện, "Tôi hôm qua... Ra bên trong?"

"Cậu nói đi?" Phương Văn Bình lãnh đạm nói.

"Trời, tôi không phải không nhớ rõ sao." Đổng Học Bân thật sự đã quên, "Nếu thật sự vậy, vậy tôi đi mua thuốc cho bà? Khụ khụ, đừng để xảy ra chuyện."

Phương Văn Bình lạnh nhạt nói: " Kỳ an toàn."

Đổng Học Bân à một cái, lúc này mới yên tâm, "Vậy là tốt rồi."

Sau đó tiếp tục vuốt đùi cô ấy, sờ sờ, vuốt ve hơn nửa tiếng đồng hồ, TV đều đổi vài kênh, áo tắm trên đùi của Phương Văn Bình cũng càng ngày càng bị kéo lên, càng ngày càng kéo lên, đều sắp có thể thấy hơn phân nửa mông của cô ấy, mà đối với phụ nữ, chân là tương đối mẫn cảm.

Dần dần, Phương Văn Bình cũng hơi ngửa đầu lên, nhắm mắt lại hít sâu vài hơi.

Thấy cô ấy là cái dạng này, Đổng Học Bân càng thêm không chịu được, tay cũng không còn đảo quanh trên đùi cô ấy, mà là từng chút theo vạt áo tắm của cô ấy đi vào.

Phương Văn Bình nhất thời hít vào một hơi lớn, đầu ngửa càng cao hơn.

Đổng Học Bân thuận thế hôn lên cổ cô ấy, "Phương tỷ, làm một lần nữa?"

Phương Văn Bình không đáp lời, thế nhưng động tác của cô ấy đã trả lời cho Đổng Học Bân, bởi vì Phương Văn Bình nghe vậy, lập tức đưa tay mở đai lưng của áo tắm ra, ngay sau đó, áo tắm mở ra trái phải hai bên, bởi vì bị Đổng Học Bân xoa vuốt nửa ngày nên vị trí cũng có chút rơi xuống, lúc này vừa cởi đai lưng, áo tắm lập tức từ trên vai của cô ấy rơi xuống, rơi trên sô pha, Phương Văn Bình rút tay từ trong tay áo ra, vuốt tóc dài.

Đổng Học Bân không nói hai lời, đỡ lưng của cô ấy, dùng sức đẩy về bên kia.

Thân thể của Phương Văn Bình liền ngã xuống sô pha, đưa lưng về phía Đổng Học Bân quỳ gối ở đấy.

Đổng Học Bân sợ cô ấy không thích cái tư thế này, nhanh chóng cởi quần áo, từ phía sau bắt đầu đẩy tới, bản thân cũng thoải mái đến thở hốc vì kinh ngạc!

Phương Văn Bình có chút thống khổ kêu một tiếng, ngay sau đó thì mắng: "Cút đi!"

Cái tư thế này ngày hôm qua thật đúng là chưa thử qua, bởi vì Đổng Học Bân có áp lực, không dám chơi như thế, nhưng ngày hôm nay hắn cũng mặc, cũng không nghe, tiếp tục ở phía sau tai họa cô ấy.

Phương Văn Bình xoay người muốn nằm thẳng.

Nhưng Đổng Học Bân cũng không biết là dũng khí từ chổ nào tới, từ phía sau túm lấy tóc Phương Văn Bình, hung hăng kéo về sau, không cho cô ấy đổi tư thế.

"A!"

Phương Văn Bình lại kêu lên!

Bất quá lần này, Phương Văn Bình không tránh, bị Đổng Học Bân dùng sức nắm tóc cô ấy cứ như thế ngửa đầu, tùy ý để Đổng Học Bân ở phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.