Còn Không Qua Ôm Anh Một Cái

Chương 43: Muốn tách Tô Hoàng ra khỏi An Nhu




Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Trời đã sáng, nhưng mặt trời không có chiếu đến, ánh nắng bên này vẫn là tương đối thấp, lại là mùa đông, không cảm giác được chút nào ấm áp.

Đổng Học Bân ở lầu hai, sau khi thức dậy nhìn đồng hồ một chút, thời gian còn sớm, nhưng Đổng Học Bân lại không ở nhà ăn, rửa mặt xong thì mặc quần áo đi ra, đi xuống lầu vừa lúc là tám giờ, hắn hẹn tài xế tiểu Vương cũng là lúc này, thế nhưng xuống lầu vừa nhìn, xe của tiểu Vương tựa như đã sớm đậu ở chỗ này, cũng không biết tới bao lâu rồi, rất chăm chú nhìn chằm chằm hành lang nhà của Đổng Học Bân, vừa thấy Đổng Học Bân đi tới, tiểu Vương lập tức xuống xe bắt chuyện, sau đó đi tới phía sau mở cửa xe cho Đổng Học Bân, tay cũng che ở trên, rất tôn kính.

"Mời ngài."

" Tới sớm?"

"Không, tôi cũng vừa đến."

"Ha ha, hai ta đi ăn sáng một chút đi."

"Được, vậy đi chổ phía tây của đại viện huyện uỷ?"

"Đều được, tôi cũng không biết, anh cảm thấy chổ nào ăn ngon thì tôi đi chỗ đó."

Lên xe, tiểu Vương liền lái xe ra tiểu khu, chở Đổng Học Bân đi một vòng, tới cửa một quán điểm tâm, cái này không phải cái loại quán ven đường, mà là một tiệm coi như chính quy, có cửa hàng mặt tiền, bên trong truyền đến hơi nước nóng, còn mang theo mùi vị bánh bao, rất thơm.

Đổng Học Bân xuống xe.

Tài xế tiểu Vương lại không nhúc nhích.

Đổng Học Bân cười nói: "Đi thôi tiểu Vương, cùng nhau ăn."

Tiểu Vương do dự một chút, a một tiếng, vẫn là xuống xe theo Đổng Học Bân cùng nhau tiến vào.

Bên này cũng là gần đại viện huyện uỷ, tới ăn cũng có mấy người nhân viên công vụ, vừa nhìn Đổng Học Bân đều nhận ra, mấy người đều len lén quan sát Đổng Học Bân vài lần, nhưng không chào hỏi, thật sự là bởi vì cấp bậc của bọn họ còn chưa đủ, luôn cảm thấy bắt chuyện không được.

Đổng Học Bân cũng chú ý. Không nói cái gì, thoải mái cùng tài xế tiểu Vương ngồi vào bàn, gọi người phục vụ tới kêu bữa sáng.

Ăn xong, Đổng Học Bân mới trở về đơn vị.

...

Tám giờ bốn mươi.

Đại viện huyện uỷ, phòng làm việc bí thư.

Đổng Học Bân lúc đi vào, Tô Nham đã tới, đang cầm một cây chổi vừa quét tới quét lui trong phòng làm việc, vừa nhìn bên kia, đồ của Tô Nham tất cả cũng đều dọn đến đây, tất cả để ở bàn làm việc của gian ngoài. Đã có một trạng thái công tác.

Cánh cửa vang lên một tiếng, Tô Nham liền nghe được, nhìn lại."Đổng bí thư, buổi sáng tốt lành."

Đổng Học Bân cười ha ha, "Buổi sáng tốt lành, sao vừa đến thì bận việc rồi? Không phải có nhân viên vệ sinh sao? Sao cậu còn phải quét nhà hả?"

Tô Nham cười xấu hổ nói: "Tôi cũng không có việc gì, thì quét thôi."

Đổng Học Bân khẽ gật đầu."Báo tới chưa?"

"Tới rồi, báo buổi sáng của ngày hôm nay." Tô Nham lập tức buông cây chổi quay người lại, đem vài tờ báo trên bàn đưa cho Đổng Học Bân, "Một phần là của huyện chúng ta, một phần là của thành phố, một phần là của trong tỉnh."

Đổng Học Bân ừm một cái."Có tin tức quan trọng gì?"

Tô Nham nói: "Tôi có nhìn sơ qua một chút, không có gì."

Đổng Học Bân nói: "Được, vậy tôi quay về phòng làm việc. Nếu có người tìm tôi, nên cho thì để cho bọn họ vào, nên thông báo thì cứ nói với tôi một tiếng, nên ngăn lại thì cũng ngăn lại, cậu tự suy nghĩ." Những cái sự vụ và chi tiết cụ thể này. Đổng Học Bân thật ra cũng dạy không được, chỉ có thể dựa vào Tô Nham tự mình lĩnh hội. Hơn nữa chuyện tự mình lĩnh hội sẽ càng sâu khắc vào ký ức hơn một ít, Đổng Học Bân cũng là từng bước đi tới như thế.

Tô Nham có vẻ có chút áp lực, "... Tốt!"

Đổng Học Bân cho hắn một nụ cười, "Đừng khẩn trương như vậy, cậu bình thường là cái tâm tính công tác gì, hiện tại cũng như vậy là được, cũng phải có một quá trình thích ứng, yên tâm đi, cậu phạm lỗi tôi cũng không phê bình cậu, ha ha." Nói xong, xoay người tiến vào gian trong, đóng cửa lại.

Trong phòng.

Đổng Học Bân ngồi xuống, sau khi đem đồ cất đi lấy báo ra xem, báo của trong huyện và thành phố đều có tin về Đổng Học Bân tiền nhiệm, bên trong còn có ảnh chụp của hắn, là ảnh chụp của chứng minh thân phận, có chút ngốc, khiến cho Đổng Học Bân không được thích thú, về phần tin tức khác Đổng Học Bân cũng không thấy được cái gì quan trọng, nên đem báo chí nhét vào một bên, sau khi nhìn thời gian, tùy tiện xem một ít văn kiện và hồ sơ ngày hôm qua Mạnh Hàn Mai cho hắn.

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Một người cũng không có đến tìm hắn.

Đổng Học Bân lại một lần nhìn thời gian, con mắt cũng mị lên, hiện tại tình thế trong huyện thật sự khiến cho hắn càng ngày càng cảm giác được một loại khó chịu, hình như đối với mình tiền nhiệm, tất cả mọi người không có phản ứng quá lớn, đều là tĩnh quan kỳ biến, đều là đang chờ đợi tình thế phát triển, mà không có nhiều chủ động, cái tình huống này Đổng Học Bân cũng lý giải, mình không được thành phố và trong tỉnh hoan nghênh, người lại trẻ tuổi, tính cách cũng không tốt lắm, vừa đến huyện Tiêu Lân thì đánh người, mọi người có lo lắng cũng là đương nhiên, mặc kệ từ phương diện nào, huyện trưởng Trương Đông Phương cũng đều có ưu thế nhất định, cho nên ngoại trừ Mạnh Hàn Mai, dĩ nhiên không ai chủ động tìm Đổng Học Bân biểu lộ thái độ hoặc là có ý đứng vào hàng.

Nghĩ tới đây, Đổng Học Bân cũng cười, hắn ngày hôm qua thật ra đã có dự định, nhưng không ngờ rằng tình thế sẽ phức tạp như thế, lúc này chủ ý trong lòng càng thêm kiên định.

Cốc cốc.

Có người gõ cửa.

Đổng Học Bân nói: "Tiến vào."

Tô Nham mở cửa dò xét, "Mạnh chủ nhiệm tìm ngài." Thấy Đổng Học Bân gật đầu, Tô Nham sau đó hơi nghiêng thân, để Mạnh Hàn Mai tiến vào.

"Bí thư." Mạnh Hàn Mai nói.

Đổng Học Bân ừm một cái, "Có việc sao?"

Mạnh Hàn Mai nói: "Chuyện Tô Nham đề lên phó chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy đã qua bộ tổ chức, ngài thấy lúc nào mở cuộc họp thường ủy huyện ủy? Cái đề bạt này phải đi qua cuộc họp thường uỷ một lần."

Đổng Học Bân ngón tay gõ gõ bàn, bỗng nhiên nở nụ cười một chút, "Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày hôm nay họp đi, bây giờ luôn, Mạnh đại tỷ, chị thông báo mọi người một chút, buổi sáng ngày hôm nay mười giờ mời dự họp thường ủy huyện ủy."

Mạnh Hàn Mai kinh ngạc, "Cái này... Ngày hôm nay? Một giờ sau?"

Đổng Học Bân thản nhiên nói: "Đúng vậy, chị đi thông báo là được, không cần nói cái khác, nói tôi ngày đầu tiên đi làm, muốn bắt chuyện với mọi người một chút."

Mạnh Hàn Mai vừa nghe là biết bên trong khẳng định còn có chuyện, nói cho người khác là bắt chuyện một chút? Vậy ý là sau chào hỏi còn có cái khác? Mạnh Hàn Mai hiển nhiên là không ngờ Đổng Học Bân muốn ngày hôm nay mời dự họp cuộc họp thường uỷ, ít nhất cũng chờ làm quen công tác và tình huống một chút rồi nói, cho dù muốn họp, cũng mở một cuộc họp hội ý hoặc là len lén gặp mặt với lãnh đạo huyện có thể tranh thủ tới thử một chút.

Cứ như thế mà mở cuộc họp thường uỷ?

Mạnh Hàn Mai luôn cảm thấy quá đường đột, càng đừng nói là quá không có chuẩn bị.

Nhưng cái biểu tình mỉm cười của Đổng Học Bân, rõ ràng là đã có quyết định.

Mạnh Hàn Mai cũng sẽ không nói cái gì nữa, lên tiếng đáp, sau khi muốn nói lại thôi, vẫn là chậm rãi bước đi ra ngoài, thông báo mấy người lãnh đạo huyện khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.