Còn Không Qua Ôm Anh Một Cái

Chương 4: Uất ức




Ngày hôm sau.

Buổi sáng.

Trong phòng khách sạn, Đổng Học Bân bắt đi, nhìn bên ngoài, trời còn đen, nhìn thời gian trên điện thoại di động, mới hơn sáu giờ, thời gian còn sớm lắm, bất quá Đổng Học Bân cũng không ngủ được, không có biện pháp, tối hôm qua hắn vừa nằm lên trên giường thì ngủ, lúc này cảm giác cũng ngủ rất đủ, hiện tại một chút cũng không mệt, lăn qua lăn lại một hồi, hắn dùi tàn thuốc ngồi dậy khỏi giường, đi ra ngoài rửa mặt.

Ở bên ngoài.

Tuy rằng là hai phòng ngủ, nhưng cũng chỉ có một phòng vệ sinh.

Đổng Học Bân đẩy cửa ra, không chút suy nghĩ tìm phòng vệ sinh đi qua, đưa tay mở cửa, đi nhanh vào, ngáp một cái muốn rửa mặt.

Ơ?

Tiếng động gì?

Đổng Học Bân sau khi tiến vào mới sửng sốt, bởi vì nghe được phía sau lại có thể có tiếng nước chảy ào ào, âm thanh tuy rằng không lớn, hình như cách lớp, nhưng vẫn là nghe rất rõ ràng, hắn hoàn toàn không hiểu tình huống, vô thức nhìn lại, chưa nhìn thì thôi nhìn rồi thì muốn rụng rún, Đổng Học Bân cả kinh dừng bước, mồ hôi cũng đều chảy xuống, hắn hiện tại mới phát hiện trong phòng vệ sinh lại có thể không chỉ có một mình hắn, Phương Văn Bình dĩ nhiên đã đến, không chỉ vậy, còn đang tắm, không chỉ tắm, cửa phòng tắm còn lại là loại thủy tinh trong suốt, sau tầng hơi nước trên lớp thủy tinh, thân thể đầy ắp của Phương Văn Bình có vẻ đặc biệt rõ ràng, hầu như là nhìn một cái không xót gì.

Đệt!

Tắm thì tắm đi! Bà sao không khóa cửa!

Đổng Học Bân sinh sống một mình quen rồi, cho nên vừa mở mắt cũng là đi toilet, căn bản không có tự giác cái khác, vì vậy cũng không lưu ý cứ như thế đi vào, hắn cảm thấy cái này thật không thể trách mình. Phương Văn Bình nếu như khóa cửa hoặc là âm thanh bên trong lớn hơn một chút, Đổng Học Bân khẳng định biết bên trong có người, như thế rất tốt, Đổng Học Bân sợ đến mức động cũng không dám động, nhẹ tay nhẹ chân đứng ở nơi đó lau mồ hôi, lúc này cũng thoáng nhìn quần áo trong cái rổ nhỏ trước phòng tắm, áo ngực, quần lót màu trắng, thu y hồng nhạt, đều trong rổ.

Ào ào.

Phương Văn Bình còn đang tắm.

Có thể là cách cánh cửa phòng tắm. Hơn nữa tiếng nước bên trong quá lớn. Phương Văn Bình cũng không có nghe được động tĩnh bên ngoài, hiện tại hai tay đang chậm rãi chà sữa tắm lên thân thể, bọt thoáng cái nhiều lên, bị tay nàng chà xát ở đùi và bụng.

Quá kích thích!

Hình ảnh có chút khiến cho Đổng Học Bân chịu không nổi!

Không được. Không thể nhìn. Bị phát hiện thì tiêu tùng!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Thật ra từ lúc Đổng Học Bân tiến vào phòng vệ sinh cũng chỉ qua ba bốn giây mà thôi, Đổng Học Bân vội vàng đem vòi nước tắt, rón ra rón rén hơi nghiêng thân. Muốn nhanh chóng đi ra ngoài.

Thế nhưng không như mong muốn!

Ngay tại lúc Đổng Học Bân mới vừa đi hai bước, hắn bỗng nhiên nghe tiếng nước trong phòng tắm bên tai ngừng lại không hề có dấu hiệu, một chút tiếng động cũng không có, Đổng Học Bân kinh ngạc, phản xạ có điều kiện nghiêng đầu nhìn qua, sau một khắc, hắn và ánh mắt lạnh như băng của Phương Văn Bình đụngnhau! Đổng Học Bân mặt đỏ lên, bởi vì tư thế lúc này của hắn quả thật rất không có hình tượng, giống như kẻ trộm, làm động tác bình thường của kẻ trộm muốn bỏ chạy!

Xong!

Bị phát hiện!

Đổng Học Bân đều hận không có một cái lổ để chui xuống, hắn nhẹ tay nhẹ chân chính là vì không cho Phương Văn Bình phát hiện, sớm biết rằng cũng bị thấy, còn không bằng thoải mái đi ra ngoài, còn có vẻ mình không có tật giật mình, hiện tại hay rồi, không chột dạ cũng thành chột dạ.

Phương Văn Bình lạnh lùng nói: "Làm gì?"

Đổng Học Bân ặc nói: "Tôi không biết bà đang tắm."

Phương Văn Bình cũng không trốn không tránh, vẫn là đứng như vậy ở nơi đó, trên người còn rất nhiều bọt xà phòng, tuy rằng cách phòng tắm nói có chút xa, nhưng hiện tại nước đã tắt, bên trong nói bên ngoài cũng nghe rất rõ ràng, "Tiếng nước cậu không nghe thấy? Tôi một người lớn như vậy cậu không nhìn thấy? Còn không biết tôi đang tắm?"

Đổng Học Bân không dám nhìn chỗ đó, tránh né ánh mắt giải thích nói: "Ai da, tôi cái này không phải sau khi tiến vào mới phát hiện sao, tôi vừa tỉnh ngủ cũng còn mơ hồ, bà lại không khóa cửa, tôi đẩy cửa đi vào mới thấy, sai, tôi cái gì cũng không thấy, sau đó tôi lập tức muốn đi, kết quả bà thấy được, tôi mới vừa vào vài giây mà thôi, tôi đi ra tôi đi ra!" Thằng nhãi này cũng không nhìn Phương Văn Bình là biểu tình gì và ánh mắt gì, dù sao hắn biết khẳng định rất là không đẹp, nhanh chóng kéo cửa đi ra ngoài, đóng cửa cho cô ấy, lúc này mới thở ra một hơi, trong đầu tất cả đều là da thịt trên thân của Phương Văn Bình, cái vẻ mê hoặc kia, thôi đừng nói nữa, hắn lập tức ổn định tâm tư lại.

Cái lão già này!

Tuổi không nhỏ, vóc người thật ra giữ rất tốt!

Cặp đùi kia, cái mông tròn ấy, bộ ngực á, thôi thôi đừng nghĩ nữa!

Đổng Học Bân ngồi trên sô pha tự mình hút thuốc, trong lòng rất khô nóng, vừa rồi thật ra cũng có một loại kích động muốn chạy vào cùng Phương Văn Bình tắm rửa, nhưng hắn cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, bởi vì hắn rõ ràng, Phương Văn Bình cái loại tính cách này, nếu như người ta không có yêu cầu hoặc là ám chỉ của phương diện này, Đổng Học Bân sau khi làm xong nhất định sẽ chết rất thảm, tác phong hành sự của Phương Văn Bình Đổng Học Bân đã đại khái rõ ràng.

Một điếu thuốc hút xong, Phương Văn Bình cũng tắm xong, mặc áo tắm đi ra.

"Ừm, khụ khụ, bà tắm xong?" Đổng Học Bân chột dạ nói.

Phương Văn Bình căn bản không phản ứng hắn, không coi ai ra gì cầm ly nước uống một ngụm.

"Vậy tôi đi rửa mặt nha?" Đổng Học Bân nói xong, lại một lần nữa vào phòng vệ sinh, thế nhưng trở vào hắn mới nghĩ đến, mẹ nó, mình chột dạ sợ hãi cái gì, lúc đầu cũng là bà không khóa cửa, hơn nữa buổi tối ngày hôm trước bà hơn nửa đêm đến dụ dỗ anh em, chổ nào trên người bà tôi không thấy qua, không chỉ nhìn, còn sờ soạng nữa. Nghĩ tới đây, Đổng Học Bân cũng thản nhiên rất nhiều, cảm thấy cùng lắm thì không có gì. Thật ra thằng nhãi này cũng là nhớ kỹ mối thù ngày hôm qua Phương Văn Bình đem chìa khóa xe của hắn cướp đi, bà đùng một cái mượn dùng nửa năm, tôi dòm bà một chút thì có thể thế nào? Hừ!

Quan hệ của hai người hiện tại thật là loạn càng thêm loạn.

Nếu như trước đây còn có thể dùng "phức tạp" để hình dung, hiện tại, Đổng Học Bân cảm thấy hai chữ "phức tạp" đã không có biện pháp miêu tả.

Loạn!

Quá rối loạn!

Đổng Học Bân đánh giá trong khoảng thời gian ngắn hai người cũng là không rõ ràng lắm, thẳng thắn cũng mặc kệ, rửa mặt xong đi tới trong phòng khách, "Vậy tôi đi nha?"

Phương Văn Bình đang xem báo, ừ một tiếng.

Đổng Học Bân đưa tay, "Chìa khóa xe đưa cho tôi."

Phương Văn Bình nhíu mày nhấc đầu, "Xe tôi lấy, qua mấy tháng rồi nói!"

Đổng Học Bân không nói gì: "Tôi phải lấy hành lý, hành lý của tôi đều ở trong xe, không lấy đồ tôi đi như thế nào? Nếu không bà theo tôi cùng đi xuống dưới?"

"Cũng tốt." Phương Văn Bình khép tờ báo lại, "Cũng đói bụng."

Đổng Học Bân quay về phòng nói: "Vậy tôi mặc quần áo."

...

Sáng sớm bảy giờ hơn.

Đổng Học Bân và Phương Văn Bình đều mặc đồ, từ trong phòng đi ra, đi bãi đỗ xe bên ngoài.

Phương Văn Bình căn bản sẽ không đem chìa khoá cho Đổng Học Bân, nhấn nút mở cóp xe, sau đó thì ở một bên mặc kệ.

Đổng Học Bân không biết nói gì, trong lòng nói bà thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, bà thật đúng là sợ tôi cầm chìa khóa xe chạy hả? Không phải chỉ là một chiếc xe sao, đừng nói mượn, tặng cho bà thì làm sao, tôi còn cần như vậy hả? Kết quả là tâm tình của hắn cũng biến thành không vui, không nhanh không chậm đem va li hành lý lấy ra.

Phương Văn Bình nói: "Cậu tự đi tìm nhà ga đường dài đi."

"Tôi đi chổ nào tìm?" Đổng Học Bân nhân sinh không quen, căn bản là không có tới qua bên này.

"Đón xe, hỏi tài xế." Phương Văn Bình trả lời một câu rất đơn giản.

Đổng Học Bân nhìn ngoài cửa, "Bên này xe taxi không nhiều, nửa ngày cũng không thấy." Bọn họ chưa đi đến khu vực thành thị, ở đây hẳn coi như là vùng ngoại thành, cho nên xe taxi quả thật không nhiều, đương nhiên là không cách nào so sánh với kinh thành bên kia.

Phương Văn Bình thật ra đẩy rất sạch sẽ, "Chính cậu nghĩ biện pháp."

Đổng Học Bân nhìn cô ấy, cũng nói, "Nếu không bà đưa tôi đến nhà ga."

"Tôi đưa cậu?" Phương Văn Bình mị con mắt một chút.

Đổng Học Bân nói theo lý: "Xe tôi đều cho bà mượn, bà đưa tôi tôi đến gần nhà ga đường dài là được, nếu không tôi cầm hành lý đi như thế nào?" Nói xong, Đổng Học Bân cũng không chờ cô ấy đáp ứng, tùy tiện lên xe ngồi xuống ghế cạnh người lái, dù thế nào cũng không đi. Lúc đầu cũng vậy, bà đoạt xe tôi, chở tôi đi một đoạn thì có cái gì hả? Anh em hôm nay cũng sai sử bà một lần!

Giằng co hơn mười giây.

Phương Văn Bình vẫn là không nhịn được lên xe, không đợi Đổng Học Bân chuẩn bị, lão Phương một cước nhấn ga lao ra ngoài, vẫn là cái loại phong cách lái xe cuồng dã đó!

Đổng Học Bân sợ đến nhanh chóng mang dây an toàn vào, "Bà lái chậm một chút coi!"

"Ngồi xe tôi, cũng đừng nhiều lời vô ích như vậy!" Phương Văn Bình lạnh lùng nói.

Đổng Học Bân trong lòng thiếu chút nữa chửi má nó, con mẹ bà, Land Rover của tôi lúc nào thành xe của bà??

Một lát sau, Phương Văn Bình thần kỳ nhắc nhở Đổng Học Bân một câu, "Lần này cậu tiền nhiệm, đi qua bái phỏng một chút bí thư huyện uỷ tiền nhậm, đối với cậu khẳng định có chỗ tốt, hiện tại Lý Quý An tuy rằng điều nhiệm, bất quá cũng chỉ là điều tới làm bí thư huyện uỷ huyện bên cạnh, cậu đi cũng tiện đường."

Đổng Học Bân ừ một tiếng, "Tôi xem thử."

Hắn không muốn đi bái phỏng, tuy rằng biết như vậy tương đối tốt, đối với công tác của mình cũng có trợ giúp, nhưng trên tâm lý vẫn cảm thấy không sao cả.

Ơ!

Chờ một chút!

Đổng Học Bân đột nhiên sửng sốt một chút, "Lý Quý An? Cái gì Lý Quý An?"

"Cậu nói cái gì vậy?" Phương Văn Bình nói.

"Lý Quý An là ai?" Đổng Học Bân ngây ngốc nói.

Phương Văn Bình nhìn hắn, "Cũng là bí thư huyện uỷ lần này nhường chổ cho cậu, tiền nhậm của huyện Tiêu Lân, cái này cậu cũng không biết? Công tác cơ bản nhất cũng không làm?"

Đổng Học Bân hít vào nói: "Bà xác định ông ta tên là Lý Quý An?"

Phương Văn Bình mặc kệ hắn, "Vậy cậu cho rằng tên là gì?"

Đổng Học Bân ặc nói: "Không phải tên Trương Đông Phương sao?"

Phương Văn Bình vừa lái xe vừa nói: "Trương Đông Phương là huyện trưởng của huyện cậu, người đứng thứ hai."

"Hả? Huyện trưởng huyện Tiêu Lân?" Đổng Học Bân ánh mắt chợt lóe, nói lẩm bẩm: "A, có thể là tôi nhớ lầm."

Ngoài miệng nói như vậy, trên thực tế Đổng Học Bân trong lòng cũng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, không đúng, chuyện tình khẳng định có chỗ nào không đúng!

Nhớ lầm?

Mình sao có thể nhớ lầm!

Trong tờ báo tương lai, bởi vì chuyện cổ mộ mà được đặc cách đề lên huyện cấp thành phố, bí thư huyện uỷ cũng là Trương Đông Phương mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.