Cơn Gió Đến Muộn

Chương 31: Tôi quá bẩn




Tiểu Ngũ đương nhiên không có khả năng sẽ cam tâm tình nguyện đem bao nhiêu bảo tàng trong rãnh biển trong đưa cho Kim Quý Sinh, đứa nhỏ này lúc ban đầu đối với Trình Tuấn cũng là một bộ sắc mặt hết sức đề phòng, hơn nữa mỗi lần đề cập đến vấn đề tiền tài luôn sẽ phá lệ mẫn cảm. Hắn vẫn luôn biết loài người tham lam, hiểu được nếu bí mật trong rãnh biển bị con người phát hiện thì bản thân hắn khó mà thoát, cho nên đối với những người khác ngoại trừ Trình Tuấn luôn tràn ngập đề phòng.

Kim Quý Sinh thương tổn Trình Tuấn, chỉ mỗi điểm này thôi, Tiểu Ngũ cũng đã không có khả năng sẽ bỏ qua hắn, huống chi hắn còn đánh chủ ý tới đội thuyền hải tặc, hơn nữa, hắn cư nhiên là đời sau của đám hải tặc kia, vậy càng thêm không thể tha thứ.

Trình Tuấn rất kỳ quái, "Em làm sao biết Kim Quý Sinh là con cháu của bọn hải tặc kia?"

Tiểu Ngũ ăn no nê, cảm thấy mỹ mãn mà nằm ở trong ngực Trình Tuấn, "Tất cả mọi chuyện đều là Trang Hi Văn nói với tôi a, tôi không nghĩ tới hắn lại lợi hại như vậy."

Kim Quý Sinh là con cháu của hải tặc, là Trang Hi Văn từ chỗ Mạnh Kỳ khi biết Trình Tuấn bị Kim Quý Sinh cầm tù sau đó tra ra được. Lúc ấy Trang Hi Văn hỏi Mạnh Kỳ, Kim Quý Sinh vì sao phải nhốt Trình Tuấn, xuất phát từ cái mục đích gì, Mạnh Kỳ lại nói chuyện này hắn cũng không biết rõ lắm, sau đó cúp điện thoại. 

Trang Hi Văn trong cơn tức giận trở về thành S, sau đó gọi người đi thăm dò Kim Quý Sinh, đem tổ tông mười tám đời của hắn đào hết ra.

Đương nhiên cá nhân Kim Quý Sinh và gia tộc của hắn không có chút xíu vết nhơ gì cả, trừ việc tổ tiên hắn từng có một tên cướp biển. Vốn Trang Hi Văn cực kì thất vọng, bởi vì hắn không biết sự cố trăm năm trước giữa người cá và con người kia, càng không biết có nơi gọi là rãnh biển, tự nhiên cũng không nghĩ ra người có thân phận trong sạch không vết nhơ cùng địa vị hiển hách như Kim Quý Sinh kia, đem Trình Tuấn cầm tù rốt cuộc là vì cớ gì.

Thẳng đến khi Tiểu Ngũ đến tìm, Trang Hi Văn mới từ chỗ Tiểu Ngũ biết được mục đích mà Kim Quý Sinh giam cầm Trình Tuấn, hai người trong lúc nói chuyện với nhau mới phát hiện ra Kim Quý Sinh chính là con cháu của cướp biển.

Trang Hi Văn không cảm thấy có gì không ổn, nhưng Tiểu Ngũ lúc ấy là thập phần giật mình. Hắn được thần biển giao cho năng lực đặc biệt, là vị thành linh thiêng của tộc đàn cá heo và nhân ngư, đối với sự kiện kia không phải chính mắt nhìn thấy, chỉ là từ trong miệng hai vị trưởng lão trong hai tộc đàn nghe được.

Lúc ấy hơn trăm tên hải tặc hi sinh trong cơn sóng thần cùng với trong miệng nhân ngư, mặc kệ là nhân ngư hay là cá heo, đều không muốn có người sống sót. Thân phận Kim Quý Sinh, đối với Tiểu Ngũ mà nói quả thực chính là đã một cái kỳ tích.

Bất quá, cũng bởi vậy, Tiểu Ngũ nghĩ lại liền có một kế hoạch. Hắn không nói cho Trang Hi Văn, Trình Tuấn vì cái gì bị cầm tù, chính là cùng hắn cam đoan tuyệt đối sẽ không để cho Trình Tuấn có việc gì.

Trang Hi Văn tuy rằng cao ngạo, tính cách vặn vẹo nhưng thời khắc mấu chốt trong lòng vẫn lấy an toàn của Trình Tuấn làm hàng đầu. Tiểu Ngũ lúc trước là một kẻ bộ dáng ngơ ngác lạnh lùng bộ lúc này hoàn toàn tương phản, Trang Hi Văn không biết vì cái gì rất tin tưởng hắn, vẫn giúp hắn những đồ vật mà hắn muốn. Trong tiềm thức, Tiểu Ngũ đã mang lại cho hắn cái cảm giác tin cậy.

Về phần những việc mà Trang Hi Văn làm, Tiểu Ngũ không định nói cho Trình Tuấn biết. Hắn không thích Trang Hi Văn, cũng không nói được vì sao hắn lại cực kì chán ghét Trang Hi Văn và từ lúc nào, nhưng dù sao bộ dáng Trang Hi Văn khi đối với Trình Tuấn làm hắn cảm thấy không thoải mái. Không nói cho Trình Tuấn, Trang Hi Văn lo lắng cho hắn bao nhiêu, vì hắn làm chuyện gì, trong tiềm thức của mình sẽ có loại cảm giác an toàn, sẽ cảm thấy an tâm, giống như cứ như vậy, Trình Tuấn nhất định sẽ không đối với Trang Hi Văn sinh ra cái cảm xúc gì khác biệt.

"Từ sau khi tôi bị cầm tù ở chỗ này, nhân ngư giống như không còn động tĩnh nào nữa, tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Là bởi vì em trở lại ở trong biển đi." Tiểu Ngũ tuy không nói, nhưng Trình Tuấn biết.

Tiểu Ngũ lắc đầu, "Không phải, tôi vừa mới trở về ở trong biển ba bốn ngày mà thôi."

Trình Tuấn sửng sốt: "Nói cách khác, ba bốn ngày trước, nhân ngư yên lặng không phải bởi vì em?"

"Những người cá kia khi đi lên bờ, đều bị Kim Quý Sinh giết." Tiểu Ngũ từ trong ngực Trình Tuấn dịch ra, ngồi thẳng người dạy, "Tôi quay trở lại ở trong biển vốn là muốn cùng các nàng làm giao dịch, kết quả sau khi trở về mới biết được trong khoảng thời gian này có rất nhiều người cá bị chết, hơn nữa thi thể cũng không có. Chỉ có thể dùng phán đoán truy ra manh mối các nàng chết là do rơi xuống biển mang theo huyết trân châu. Nhân ngư trước khi chết nhất định sẽ rơi nước mắt một lần, nếu như bị người giết chết, nước mắt nhất định sẽ mang theo máu tươi."

"Dưới sự giám thị của đặc công mà giết người cá, Kim Quý Sinh rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì..."

Trên người Tiểu Ngũ đột nhiên bùng lên từng đợt rét lạnh, trong đôi mắt xanh biếc ẩn ẩn lộ ra tia chết chóc, "Không chỉ có như thế, trong tộc đàn cá heo cũng có rất nhiều cá heo bị mất tích."

"Cá heo mất tích?" Lần này Trình Tuấn hoàn toàn ngu người rồi.

Tiểu Ngũ trong lúc trở về tìm người cá trước hết là về thăm tộc đàn cá heo, trưởng lão nói cho hắn biết, lúc hắn lẩn trốn ở bên ngoài hơn một năm, bên trong tộc đàn cá heo có siêu năng lực hóa thân biến thành người từ từ mất tích, đến lúc này mới thôi, toàn bộ cá heo bên trong tộc đàn có thể biến hóa thành người đã bị mất tích lên tới gần ba mươi con.

"Ở trong biển không biết chính xác mấy trăm, mấy vạn con cá heo, nhưng số lượng có được thần lực có thể biến hóa thì không nhiều lắm, trong một khu hải vực ở cùng một chỗ số lượng cá heo ước chừng có hơn hai trăm, hiện tại cùng lúc mất tích hơn hai mươi con, đây đã là một con số làm cho chúng ta cảm thấy khủng hoảng."

Trình Tuấn trầm ngâm trong chớp mắt, "Cá heo mất tích có thể cũng là do Kim Quý Sinh gây ra hay không?"

Tiểu Ngũ trầm mặc thật lâu sau, chậm rãi nói: "Tôi cũng không quá xác định, nhưng hẳn là cũng không tránh khỏi có quan hệ với hắn. Bởi vì, loài người các anh không có biện pháp lặn xuống tới độ sâu năm nghìn mét dưới đáy biển, nếu muốn tới rãnh biển chuyển đi số bảo tàng trong đội thuyền hải tặc ấy, chỉ có thể là sinh vật có siêu tự nhiên như chúng ta mà thôi."

Trình Tuấn bỗng nhiên hiểu ra được cái gì.

Tiểu Ngũ đứng lên, "Tuấn, anh có muốn nghe một chút kế hoạch của tôi hay không?"

Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Tuấn và Tiểu Ngũ cùng nhau tới khu hải dương, Kim Quý Sinh đã chờ ở nơi đó từ sớm, mặt mày sáng lạng, trong biểu tình hoàn toàn không thể che dấu được sự hưng phấn của hắn. 

"Đi thôi, từ bây giờ trở đi, nhiệm vụ của hai người các cậu rất nặng đó." Kim Quý Sinh một bộ dạng nhất định đã thành công, tâm trạng thoả thuê mãn nguyện, "Tôi đợi ngày này cơ hồ hơn nửa đời người, hiện tại cuối cùng cũng... Ha ha ha..."

Trình Tuấn nhìn quanh mọi người ở đây một lượt, giọng lạnh lùng nói với nói: "Giúp ông đạt thành mục đích cũng không thành vấn đề, nhưng trước đó tôi có một việc muốn hỏi ông. Trên thuyền hải tặc nhiều đồ vật như vậy, ông sẽ không tính để cho một mình Tiểu Ngũ phụ trách khuân về đó chứ."

Kim Quý Sinh ha ha mỉm cười, ngẩng đầu bước đi về phía trước đi, "Yên tâm, sẽ không khiến cho người yêu bé nhỏ của cậu. Tôi đã nói rồi mà, đến lúc đó tự nhiên có người giúp tôi khuân vác."

"Vậy rốt cuộc là ai?"

Kim Quý Sinh thu bớt ý cười, bước nhanh vào torng lối đi thông dưới nước, "Tôi đã nói đến lúc đó các cậu cũng biết, hiện tại hỏi nhiều như vậy làm chi? Trình Tiểu Ngũ cậu tốt nhất nhanh theo sát tôi."

Có người đẩy Tiểu Ngũ tới bên người Kim Quý Sinh, Tiểu Ngũ quay đầu trừng một người trong số đó, mà người nọ như là ý thức được cái gì, lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.

Tiểu Ngũ âm thầm kinh hãi.

Lúc này, Kim Quý Sinh ha hả mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tiểu Ngũ nói: "Hoặc thuật của cậu ở chỗ này của tôi tùy tiện có thể dùng, tôi là con cháu đời sau của hải tặc, tự nhiên biết rất nhiều việc trên biển."

Trình Tuấn trong lòng chợt lạnh, mà ngay cả Tiểu Ngũ rất tự hào về hoặc thuật của mình đối với Kim Quý Sinh thậm chí là người bên cạnh hắn đều không có tác dụng, vậy kế hoạch của hắn sẽ không có biến cố gì đi.

Đoàn người rời đi mỗi người ôm tâm sự riêng một đường xuống dưới, cuối cùng khi đến chỗ sâu bí ẩn bên trong lối đi ngầm dưới nước.

Trình Tuấn phát hiện phương hướng lần này Kim Quý Sinh dẫn bọn hắn không giống với lúc trước, "Chúng ta đây là muốn đi chỗ nào?"

Kim Quý Sinh đi tuốt ở đằng trước, tiếng nói trầm thấp ở trong thông đạo vọng lại, "Mang bọn cậu đi xem công nhân khuân vác a!"

Cái mà Kim Quý Sinh gọi là công nhân khuân vác toàn bộ giam giữ ở chỗ sâu trong trong vùng nước viện hải dương, xuyên thấu màn ngăn thủy tinh, bốn phía vùng nước hoàn cảnh nhìn cũng không khác lạ, tất cả đều là rất bình thường dưới đáy biển là thạch bích, đá san hô, bầy cá các loại, cùng với hạt cát tinh mịn, nhưng nếu nhìn kỹ, nhất định sẽ phát hiện không gian bốn phía cực kỳ phong bế, với những nơi khác hoàn toàn không giống, nơi này không thông với lối nào khác cả, ngược lại khiến cho người ta có một loại cảm giác đây chính là nhà giam. Hơn nữa, nhốt ở trong này "người khuân vác " chính là một đám cá heo, ước chừng hơn hai mươi con.

Nhóm cá heo này mình người đuôi cá, đuôi cá chính là cái đuôi cá heo, mình trên không khác con người lắm, bộ dáng xinh đẹp hơn mấy nàng tiên cá nhiều lắm, hơn nữa toàn bộ đều là giống đực. Bọn họ khi nhìn thấy Tiểu Ngũ sôi nổi bay quanh phía trước mặt ngăn thủy tinh, hai tay đấm vào thủy tinh, nháy mắt từ trạng thái sa sút tinh thần kích động hẳn lên.

Tiểu Ngũ đứng ở trước vách ngăn thủy tinh, cách lớp thủy tinh bàn tay chạm vào tay một con cá heo khác, "Kim Quý Sinh, đây là phát hiện của ông sau khi tôi rời đi hơn một năm từ từ chộp tới đi."

"Không sai, dưới nước ở độ sâu khoảng chừng năm nghìn mét, người có thể khuân vác chỉ có mấy người bọn họ." Kim Quý Sinh phủi đi lớp bụi mỏng trên bộ tây trang, "Tóm bọn họ cũng mất không ít công phu đó nha, ngay cả mộ phần của ông tổ tôi cũng đào lên, để tìm cho ra một bộ da dê kia, bên trên có ghi lại tư liệu chuyện xưa giữ tộc đàn cá heo cùng với nhân ngư."

Trình Tuấn lắc đầu, nam nhân này thật là vì tiền cái gì cũng không để ý, thế nhưng ngay cả mộ phần tổ tông nhà mình cũng bới lên bằng được, thật không hiểu sao nửa đêm khi vào giấc ngủ hắn lại không chột dạ.

Tiểu Ngũ gật gật đầu, con ngươi xanh biêng biếc lóe lóe, đứng ở ngoài làm dịu bớt kích động của nhóm cá heo kia, làm chúng từ từ an tĩnh lại, "Tôi sẽ mở cửa đá ra, nhưng sau khi xong việc ông phải trả tự do cho bọn họ."

Kim Quý Sinh nhanh chóng nói: "Đây là chuyện đương nhiên, cậu cứ yên tâm, tôi chỉ muốn tiền mà thôi, tuyệt không lấy mạng bất kì người nào."

Tiểu Ngũ lại gật gật đầu, xoay người ra khỏi lối đi: "Đi thôi, phải làm như thế nào, ông cứ an bài."

Máy lặn xuống nước chở Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ xuống rãnh biển, vì phòng ngừa vạn nhất, tất cả mọi người đều mặc dụng cụ lặn xuống nước. Loại đồng phục lặn xuống nước này trong khoảng thời gian nhất định có thể giảm bớt áp lực dưới nước, giúp con người ta tranh thủ sống sót thời gian. Máy lặn xuống nước còn trang bị có một ít vũ khí, trừ bỏ súng đạn bên ngoài, còn những thứ khác đều là mấy chủng loại mà Trình Tuấn chưa từng thấy qua, mấy thứ này hơn phân nửa đều là dùng để đối phó nhân ngư.

Tiểu Ngũ bị lệnh cưỡng chế đi vào trong một cái cửa nhỏ, Trình Tuấn đuổi theo bị người của Kim Quý Sinh giữ chặt, dùng súng lục chỉa vào đầu.

Kim Quý Sinh cười lạnh nói với Tiểu Ngũ: "Cậu tốt nhất không nên giở trò, tôi biết cậu rất để ý Trình Tuấn và đứa nhỏ kia, cậu nếu muốn là dám giở trò quỷ, trước hết tôi sẽ giết Trình Tuấn. Đang ở dưới đáy biển, là địa phận của nhân ngư, một người chết ném ra bên ngoài, trong nháy mắt sẽ bị ngốn sạch không để lại chút dấu vết."

Trình Tuấn và Tiểu Ngũ yên lặng nhìn nhau vài giây, có chấn động lòng người, thần giao cách cảm cũng có.

Trình Tuấn nói với Tiểu Ngũ: "Em yên tâm đi làm đi, tôi không có việc gì."

Tiểu Ngũ gật gật đầu, xoay người vào cánh cửa nhỏ. Sau khi cửa nhỏ đóng lại, Máy lặn xuống nước ẩn ẩn vang lên một tiếng động lạ, nhìn xuyên qua vách ngăn thủy tinh trong suốt, Trình Tuấn nhìn thấy bên ngoài một cái hình đồ vật tròn như quả trứng nhỏ nhỏ rời khỏi từ từ lặn xuống nước, nhẹ nhàng đi qua bên cạnh. Chỉ chốc lát sau, hình trứng giống đóa hoa nở rộ từ tử xòe ra, Tiểu Ngũ thân trên để trần, kéo theo đuôi cá thật dài từ bên trong bơi ra.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua máy lặn bên ngoài vách ngăn trong suốt, dưới đáy nước mờ mịt, hai vây cá mỏng manh khẽ cựa, dung mạo tuấn tú xinh đẹp ở trong nước gợn sóng lăn tăn quay mình lượn vòng, khi ngoái đầu nhìn lại, có cảm giác quỷ dị nói không nên lời.

Trình Tuấn ở trong máy lặn phất phất tay với Tiểu Ngũ, chóp mũi râm ran xót xót.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy diện mạo Tiểu Ngũ ở trong nước chân chính, hoàn toàn không giống xíu xiu bộ mặt xấu xí hung ác của nàng người cá, nhìn cũng không giống hình người, sau một cái chớp mắt kinh ngạc, tình cảm trong lòng vẫn như thuở ban đầu.

Tiểu Ngũ lần cuối nhìn Trình Tuấn liếc mắt một cái, đuôi cá khẽ quẫy, quay đầu bơi vào ở chỗ sâu trong rãnh biển.

"Theo sau!" Kim Quý Sinh từ trong màn hình ống ngắm tập trung chú ý nhất cử nhất động của Tiểu Ngũ, "Chú ý xung quanh, chúng ta đã vào trong lãnh địa của nhân ngư, các nàng lúc nào cũng có khả năng sẽ xông lên, chuẩn bị sẵn sàng thuốc súng, tới một cái đánh một cái."

Trình Tuấn không nói chuyện, tầm mắt của hắn vẫn luôn dõi theo Tiểu Ngũ, càng ngày càng tiến sâu vào trong rãnh biển, bên ngoài lớp kính thủy tinh ánh sáng càng ngày càng u ám, chỉ có thể dựa vào ngọn đèn của máy lặn để phán đoán hoàn cảnh chung quanh. 

Khe sâu hai bên rãnh biển có những cái hố gập ghềnh nhấp nhô một chút, trên vách đá trong khe rất nhiều thực vật thủy sinh, nương theo gợn sóng lơ lửng bồng bềnh, dập dềnh như mái tóc của mẹ biển, ẩn ẩn sự tăm tối làm trong lòng người sợ hãi.

"Kỳ quái, dọc theo đường đi sao lại không gặp được nhân ngư?" Kim Quý Sinh nhìn chằm chằm tình hình bên ngoài qua ống ngắm, mày nhăn chặt.

Trình Tuấn trong lòng lộp bộp một chút.

Trước đó Tiểu Ngũ nói qua, hắn lần này sở dĩ có thể thoát khỏi nhân ngư trở về đất liền, là bởi vì giữa hắn và nhân ngư đã đạt thành một hiệp định chung. Hắn nói cho nhóm nhân ngư biết sự tồn tại của con cháu đời sau của mỗ hải tặc năm đó, đang có ý đồ nhòm ngó tới tài phú trong rãnh biển. Nhân ngư yêu cầu Tiểu Ngũ đem người này dẫn tới biển sâu, để các nàng tự mình xử lý người này. Tiểu Ngũ trước đó đã dạo một vòng quanh biển, đem mấy trái bom lấy từ chỗ Trang Hi Văn đặt ở bên trên con thuyền hải tặc.

Tiểu Ngũ biết, lần này muốn được giải thoát vĩnh viễn, nếu chỉ đem Kim Quý Sinh con cháu của bọn cướp biển này dẫn tới trước mặt các nàng là không đủ, chỉ cần mấy thứ phía sau cửa đá còn tồn tại thì nhân ngư vĩnh viễn sẽ quấn lấy hắn không tha, hắn đừng bao giờ có khả năng được tự do.

Trình Tuấn nói đúng, chỉ có hủy diệt mấy con thuyền hải tặc kia, mới có thể xóa bỏ hoàn toàn.

Một chuyến này, nhân ngư không xuất hiện, hiển nhiên là đã mai phục sẵn ở một nơi bí mật gần đó, chuẩn bị chờ Kim Quý Sinh tiến vào độ sâu thích hợp thì bất ngờ tập kích. Chỉ là vấn đề bây giờ chính là, Kim Quý Sinh không phải đồ ngu, ở ngoài sáng đã biết rõ tình huống địa phần của đám nhân ngư lại không phát hiện một móng người cá nào xuất hiện, đây không phải hiển nhiên lộ ra chỗ không thích hợp hay sao?

"Dừng lại!" Quả nhiên, Kim Quý Sinh cảnh giác, hạ lệnh bảo điều khiển viên ngừng di chuyển.

Trình Tuấn nhìn thoáng qua Tiểu Ngũ bên ngoài, có chút nóng vội, "Làm sao vậy? Sao lại không đi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.