Cơn Gió Đến Muộn

Chương 20: Mùi lợn thối




Cá hề là loài lưỡng tính, hơn nữa, vẫn là loài mà giống đực có thể biến thành giống cái, cũng có thể thụ thai đẻ trứng.

Phi thường thần kỳ.

Trình Tuấn ngồi ở trong sô pha, chân trái chồng chéo đầu gối bên phải, hai tay vòng trước ngực, khóe mắt trừng Sửu Sửu đang khóc bù lu bù loa trong ngực Tiểu Ngũ.

Thảo nào! Hắn sao lại quên cá hề là loài động vật lưỡng tính chứ? Hiện tại thì tốt rồi, dưới tình huống Mạnh Kỳ không biết thân phận chân thật của Sửu Sửu đem hắn nắm lấy, lại còn làm hắn mang thai... Sớm nói nên đem Sửu Sửu trở về nhà đi mà.

A a, Trình Tuấn hoàn toàn không dám tưởng tượng sau khi Mạnh Kỳ biết chân tướng sẽ có cái biểu tình gì.

Cái này thật sự là sóng này vừa lặng sóng kia lại dâng lên.

"Trình Tiểu Sửu cậu có thể ngừng khóc hay không, nói cho tôi biết hai người xảy ra chuyện gì được không?" Trình Tuấn bị tiếng khóc ‘oa oa ‘ của Sửu Sửu đầu cháng váng não phình trướng.

Sửu Sửu từ trong ngực Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa hồng lại sưng, thút tha thút thít kể lại sự tình trải qua ——

Trong nhà Mạnh Kỳ có một cái bể bơi, ở cửa sau lầu một, Sửu Sửu thường xuyên thừa dịp Mạnh Kỳ không ở nhà biến trở về nguyên hình ở bên trong vui chơi thoả thích. 

Giữa tháng sáu có một đêm, bảy tám giờ tối Mạnh Kỳ nhận được điện thoại ra ngoài, mãi cho đến buổi tối hơn mười một giờ còn chưa có trở lại. Khi đó trong nhà trừ bỏ Sửu Sửu hoàn toàn không có ai khác, Sửu Sửu dở xuống lòng đề phòng, biến trở về nguyên hình ở trong bể bơi chơi tiếp.

Kết quả chơi chơi luôn quên mất tình hình, Sửu Sửu thế nhưng ở trong bể bơi ngủ. Mà lúc Mạnh Kỳ trở về theo thói quen muốn qua phòng Sửu Sửu nhìn xem hắn ngủ thế nào, phát hiện hắn thế nhưng không ở trong phòng. 

Mạnh Kỳ hoảng sợ, lúc hắn trở về nhà trời đã rạng sáng một chút, bình thường lúc này Sửu Sửu chính là đang ngủ say sưa ngọt ngào, trời có sập xuống dưới cũng không thể ảnh hưởng gì tới hắn, hôm nay hắn ở chỗ nào rồi?

Mạnh Kỳ vì thế đi tìm Sửu Sửu khắp nhà.

Nhà Mạnh Kỳ đang ở là trong một biệt thự, hai tầng nửa phía trước cùng phía sau là bể bơi, phòng hắn và phòng Sửu Sửu ngủ ở chỗ lầu hai. 

Sau khi phát hiện Sửu Sửu không có ở trong phòng, nơi đầu tiên mà Mạnh Kỳ tìm chính là phòng ở trên lầu hai, sau đó xuống lầu một tới phòng khách, phòng bếp, phòng tập thể hình, ở phòng khách tìm một lần, cả hai tầng cũng không phát hiện tung tích Sửu Sửu thì Mạnh Kỳ liền có chút luống cuống, chỉ hy vọng ở trong phòng nghỉ nhỏ ở lầu hai.

Sửu Sửu ở trong nước mơ hồ nghe thấy có người gọi tên của hắn, cả kinh, thân thể mãnh liệt động một cái, quấy cái ao phát ra một trận tiếng nước ào ào, làm cho hắn triệt để từ trong cơn mê ngủ mơ hồ tỉnh táo lại, lúc này mới tinh tường nghe thấy Mạnh Kỳ đang kêu hắn.

Trong hoảng hốt thất kinh lập tức biến trở về bộ dáng người, giây tiếp theo Mạnh Kỳ liền xuất hiện ở lan can lầu hai nhìn xung quanh phía dưới, vẻ mặt lo lắng lại lo lắng.

"Tôi ở chỗ này!" Sửu Sửu ở trong nước vẫy tay với Mạnh Kỳ, tim đánh thót lá gan bang bang đập mạnh, tên kia hẳn là không có nhìn thấy bản thể của hắn đi.

Mạnh Kỳ không đáp lại, mà ngay lập tức quay đầu xuống lầu, không mất nửa phút đồng hồ, Sửu Sửu đã thấy hắn từ sau cửa chạy ra.

"Anh Mạnh trở về lúc nào?" Sửu Sửu hắc hắc cười bò lên bờ, trong lòng đập bang bang. Hắn cả người trần như nhộng, tóc dài màu đen ướt sũng kề sát sau lưng cùng trước ngực, làn da của hắn trắng gần như trong suốt.

Mạnh Kỳ nhìn chằm chằm Sửu Sửu thẳng thở dốc, căn nhà diện tích không tính là lớn nhưng từ khắp lầu trên lầu dưới dạo quanh một vòng rồi từ lầu 2 chạy tới bể bơi sân ngoài, hắn ba bước làm thành một bước rất mệt.

Bốn phía bể bơi bật đèn tỏa ánh sáng nhu hòa ấm áp, vầng sáng mông lung, khuôn mặt Sửu Sửu nhỏ nhắn thân thể xinh đẹp cùng với tươi cười sáng lạn đáng yêu, cả người ướt sũng, tại đây trong thời khắc tĩnh mịch này quả thực giống như yêu nghiệt ——( sợ bị khóa văn, mọi người tự tưởng tượng bổ não đi!)

Trình Tuấn dùng biểu tình mắt cá chết: "Cho nên sư huynh của tôi không thể cầm giữ, thừa dịp men say, ngay bên cạnh bể bơi đem cậu cường." Hắn đã nghe hiểu, đầu tháng sáu, buổi tối về nhà lúc rạng sáng một chút, vậy chính là đêm đó lần trước hắn hẹn Mạnh Kỳ đi ra uống rượu.

Sửu Sửu đã ngừng khóc, nhưng con mắt đỏ hoe, hắn yên lặng xoắn xuýt, "Cũng không tính là cường... Khi, hắn hôn tôi, sờ tôi lúc đó tôi cũng hiểu được rất thoải mái, cũng không chống cự... Sau lại không biết như thế nào liền..."

Trình Tuấn hướng vứt cho hắn cái nhìn xem thường, đây là sự khác nhau giữa động vật cùng người, bọn họ trung thực với thân thể, chỉ cần thoải mái thì hoàn toàn sẽ không cự tuyệt. 

Hắn dám đánh cuộc, từ sau lần đó, Mạnh Kỳ cùng Sửu Sửu khẳng định đem loại quan hệ này kéo dài xuống dưới, mà còn từ sáng tới tối vui vẻ không thể nói lên lời. Khó trách hai tháng gần đây Mạnh Kỳ không hề chủ động hẹn hắn đi ra ngoài uống rượu, trừ chNàyện hắn ra người tung ảnh chụp mới lại tới nhà hắn mấy bận, thì thời gian còn lại tìm hắn khắp nơi mà không thấy, thì ra là tránh ở trong nhà vội vàng "làm" Sửu Sửu.

Mạnh Kỳ người này thật sự là đáng giận, không chỉ che dấu sự tình không lọt một giọt nước mà hắn cũng không nhìn ra chút xíu manh mối, cư nhiên lại hành động trước báo cáo sau. A không phải, con mẹ hắn trước khi chém còn không có báo cáo đâu, nếu không phải Sửu Sửu tự mình khóc lóc chạy về nhà mẹ đẻ, hắn còn không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể phát hiện, cho dù là sư hNàynh thì cái này cũng quá phận quá đi!

Tiểu Ngũ nói: "Vậy thì đúng rồi nha, cậu hiện tại đã mang thai hai tháng."

Sửu Sửu miệng móp mép, "Ồ..."

Trình Tuấn một tay đè lại cái trán, nhẫn nại một lát thật sự nhịn không được, mãnh liệt vọt tới trước mặt Sửu Sửu hai tay túm lấy cổ áo hắn lay mạnh hắn, rống giận: "Cậu cái tên ngu ngốc này, rõ ràng biết cấu tạo sinh lý của mình lại còn cùng sư hNàynh tôi... thậm chí cái kia, cậu ngu ngốc hả!"

Sửu Sửu bị dọa ‘oa’ một tiếng lại khóc, bụm mặt ủy khuất khóc hô: "Cá hề giống đực chỉ khi ghép thành đôi với cá cái sau khi chết mới có thể thay đổi thể chất biến thành cá cái, cùng những con cá giống đực khác ở cùng một chỗ giao phối mới đẻ trứng đi, ai biết cùng giống đực nhân loại cũng sẽ như vậy a! Oa oa... Tôi kỳ thật tNàyệt không muốn biến thành cá cái, Mạnh đại ca anh hại chết tôi..."

Tiểu Ngũ không thể nhìn được, mặc kệ nói như thế nào thì Sửu Sửu cũng chính là thanh mai trúc mã ở trong biển của hắn, là người bạn tốt nhất, bao che khuyết điểm tình cảm hắn vẫn phải có, vì thế đem Trình Tuấn đẩy ra, nhíu mày nói: "Anh trách hắn cũng vô dụng, sự tình đã xảy ra, hiện tại nên ngẫm lại làm sao nói cho Mạnh Kỳ."

"Tôi đâu? Tôi làm như thế nào?" Sửu Sửu ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ đáng thương nhìn Tiểu Ngũ, cầu cứu mà nói: "Tôi không sợ đẻ trứng, nhưng tôi không nghĩ biến thành cá cái à! Vương tử điện hạ ngài phải cứu tôi!"

Trình Tuấn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cong thắt lưng dùng ngón tay chọc mạnh cái ót Sửu Sửu, "Cứu cậu thế nào hả? Cậu đã mang thai con của sư hNàynh nha, thể chất cũng đã biến đổi rồi nha, vương tử điện hạ của cậu cũng không phải thần biển, làm sao cứu cậu! Tự làm bậy không thể sống!"

Tiểu Ngũ đánh rớt cái tay của Trình Tuấn, hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái, "Hắn đã rất loạn rồi, anh có chút lòng đồng tình được không?"

Sửu Sửu cảm kích nhìn Tiểu Ngũ liếc mắt một cái, một bên lau nước mắt vừa nói: "Vương tử điện hạ là được thần biển chiếu cố a, hắn..."

"Sửu Sửu!" Tiểu Ngũ ngữ khí bình thản đánh gãy Sửu Sửu, đem hắn kéo đến, "Cậu phải hiểu được, nếu thần biển là vạn năng, ta cũng không cần e ngại nhân ngư. Cho nên, tự cậu gây họa, tự mình xử lý đi."

"Oa oa... Tôi không muốn đẻ trứng!"

"A, cậu sẽ không phải đẻ trứng!"

"( ⊙ o ⊙) Ồ? Thật vậy chăng? (≧▽≦)/! Thật tốt quá!"

"Nhưng là cậu sẽ sinh ra một đứa trẻ loài người!"

"~~~~(&gt_&lt)~~~~ có cái gì khác nhau?"

Trình Tuấn ra cửa mua tôm mà Sửu Sửu thích ăn nhất, bây giờ là mùa hạ, trên thị trường các chủng loại hải sản đặc biệt nhiều. Suy xét đến thân thể Sửu Sửu đang mang thai, Trình Tuấn còn mua một ít rau dưa tươi mới, thịt heo, thịt gà cùng với hoa quả. 

Lúc ăn cơm Sửu Sửu chuyên chọn tôm ăn, bị Trình Tuấn cưỡng chế ăn thêm một ít thịt gà cùng rau dưa. Sửu Sửu mặc kệ, Trình Tuấn liền nhẫn nại nói cho hắn biết, phải vì bảo bảo trong bụng mà suy nghĩ, cơ thể mẹ dinh dưỡng đầy đủ, có có thể thỏa mãn nhu cầu cho bé con, bằng không tương lai khi con sinh ra sẽ bị suy dinh dưỡng sẽ không tốt. Đương nhiên, cũng là vì tích trữ năng lượng vì tương lai sinh sản. Phải biết, sinh con chính là chNàyện tương đối không dễ dàng.

Sửu Sửu trên lý trí đã tiếp nhận sự thật mình mang thai rồi, nhưng về mặt tình cảm bản thân hắn thực mâu thuẫn với việc mình biến thành cá cái, đương nhiên cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Tiểu Ngũ nói, hắn sẽ không giống như cá đẻ trứng, mà là sẽ sinh một đứa nhỏ con người lớn lên giống Mạnh Kỳ hoặc là lớn lên giống hắn. Hắn thấy qua cá cái đẻ trứng, cũng gặp qua cá đực biến thành cá cái sau đó đẻ trứng, nhưng chưa thấy qua tình cảnh cá đực biến thành cá cái sau đó sinh ra đứa nhỏ con người.

Đứa nhỏ con người là như thế nào đâu?

Cơm chiều Trình Tuấn đem Trình Hiểu Hải đón trở về, Sửu Sửu cứ nhìn chằm chằm vào Trình Hiểu Hải nhìn tới nhìn lui, trong đầu không ngừng nhớ tới đoạn hồi ức bảy tám năm trước chiếu cố đứa nhỏ này.

Thời gian thật là rất lâu, Sửu Sửu cũng không nhớ rõ lắm Trình Hiểu Hải năm đó hình dạng như thế nào, chỉ nhớ mang máng là một cục thịt nhỏ, có một đôi mắt to đen như mực tròn trìa trịa... Ôm ở trong tay mềm mềm, khóc lên thanh âm thực vang dội, thực ồn ào... Bất quá lại không khiến người chán ghét, tựa hồ rất đáng yêu.

Chính là sinh đứa nhỏ đến tột cùng dài ngắn thế nào đây?

Trình Tuấn nói, nhân loại khi mang thai phải ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng, rau dưa này, hoa quả này, các loại thịt này, hải sản này... Chỉ cần có thể ăn, mỗi loại ít nhất phải ăn một ít, như vậy thai nhi mới có thể khỏe mạnh, mới có thể lớn nhanh.

Sửu Sửu bình thường là chỉ thích ăn tôm, cũng không biết vì cái gì, vừa nghĩ tới trong bụng còn có một sinh mạng nhỏ bé, hắn thế nhưng cũng không thể chống lại Trình Tuấn bắt ép hắn ăn rau dưa cùng thịt.

Sau khi ăn xong, Sửu Sửu quấn lấy Tiểu Ngũ tra hỏi cảm thụ hắn năm đó sinh con, hỏi hắn Trình Hiểu Hải sinh ra là cái dạng gì. Tiểu Ngũ chỉ nói rất đau, cả người đau như bị xé rách, nhưng không nhớ rõ bộ dạng của nhóc khi đó.

Khi đó nhân ngư còn đang nhìn hắn nhìn chằm chằm, lão rùa biển không dám đem đứa nhỏ ở lâu bên cạnh hắn, cơ hồ vừa sinh ra đã đưa đến chỗ Sửu Sửu. Nếu muốn hỏi đứa nhỏ bộ dáng làm sao, Sửu Sửu hẳn là so với Tiểu Ngũ rõ ràng hơn mới đúng.

Trình Tuấn đem ảnh chụp của nhóc Trình Hiểu Hải lúc còn mấy tháng lấy ra cho Sửu Sửu nhìn, lúc bà ngoại qua đời Trình Hiểu Hải mới có bốn tháng, bức hình đầu tiên mà Trình Tuấn chụp cho nhóc chính là từ khi đó bắt đầu, trước lúc được một tuổi mỗi tháng đều chụp một tấm.

Ảnh chụp nhìn rất đẹp, tấm đầu Trình Hiểu Hải lúc ấy béo đô đô, trắng nộn, đầu bóng lưỡng, mặc cái yếm màu đỏ thẫm, nằm ở trong một cái ghế dựa lông mềm xù xù hình cánh hoa rất đáng yêu, hai tay mỗi tay túm một món đồ, miệng bĩu ra, cười đến nỗi mắt híp thành một đường.

Tấm thứ hai là lúc được năm tháng tuổi, lợi dưới Trình Hiểu Hải đã lộ ra hai cái răng nhỏ nhỏ. Tấm thứ ba là khi sáu tháng tuổi, cái đầu rõ ràng lớn hơn một vòng, ánh mắt càng có thần, đã mọc bốn cái răng...

Mỗi một tấm ảnh chụp đánh dấu một mốc trưởng thành của Trình Hiểu Hải, từ một cục thịt không răng chẳng có mấy cọng tóc từ từ lớn lên trở thành một cậu nhóc đẹp trai như bây giờ.

"Mới vừa sinh ra đứa nhỏ chính là như vậy a!" Sửu Sửu ngón tay ở trên bức hình bốn tháng xoa xoa, trong mắt lóe ra tia sáng khó hiểu, "Thật đáng yêu a!"

Tiểu Ngũ hai tay cầm quyển abum ảnh, biểu tình trên mặt cũng thực nhu hòa, tuy rằng hắn đã không biết bao nhiêu lần nhìn xem, nhưng mỗi lần đều vẫn như cũ sẽ lộ ra biểu tình ôn nhu như vậy.

Trình Tuấn nói: "Đây không phải là đứa nhỏ mới vừa sinh a, Trình Hiểu Hải khi đó đã hơn bốn tháng, 8 kg, trẻ con mới vừa sinh ra sẽ không lớn như vậy, đứa út nhà anh Tần đối diện kia khi mới sinh chỉ có hơn 3.5 kg một chút." Hai tay của hắn khoa tay múa chân tạo một cái khoảng cách, "Đại khái lớn như vậy một chút đi, hơn 3.5 kg."

Sửu Sửu vẫn luôn tay lật xem ảnh chụp Trình Hiểu Hải khi còn bé, như có điều sNày nghĩ.

Hai ngày này Mạnh Kỳ đi tới công trường vịnh người cá, buổi tối theo thói quen tính gọi điện thoại cho Sửu Sửu, nhưng mà Sửu Sửu hoàn toàn không muốn nhận điện thoại của hắn. Hắn tạm thời còn không biết đối mặt Mạnh Kỳ như thế nào, tâm tình rất phức tạp.

Điện thoại liên tục vang lên thiệt nhiều lần rốt cục cũng im lặng, Sửu Sửu dùng chăn mỏng bọc lấy mình, lui thành một đoàn nằm ở một góc sô pha, Tiểu Ngũ ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn xem tv.

Ngay sau đó di động Trình Tuấn vang lên, hắn nhìn Sửu Sửu liếc mắt một cái, ngay trước mặt của hắn tiếp điện thoại Mạnh Kỳ.

Trình Tuấn mới vừa ‘a lô’ một tiếng, tiếng nói Mạnh Kỳ xNàyên qua ống nghe di động vang lên, ngay cả Tiểu Ngũ cũng đều ngẩng đầu lên. May mắn Trình Tuấn động tác nhanh lẹ, kéo di động bên tai ra xa, bằng không rất có thể bị tiếng nói của hắn làm điếc tai.

Mạnh Kỳ ở trong điện thoại bên kia nôn nóng gào thét, "Trình Tuấn, Sửu Sửu đột nhiên không tiếp điện thoại của anh, có khả năng đã xảy ra chNàyện gì, em lập tức đến nhà của anh xem thử, nhanh lên!"

Trình Tuấn chờ hắn rống xong, mới một lần nữa đem di động dán vào lỗ tai, "Sửu Sửu tại nhà của em."

"A? Ở nhà em?" Thanh âm khôi phục âm lượng bình thường, thở ra một hơi ngữ khí hòa hoãn, "A, nhất định là một người ở nhà tịch mịch, cho nên quay trở về nhà em tìm Tiểu Ngũ ôn chNàyện đi."

Trình Tuấn mặt không đổi sắc nhìn Sửu Sửu ngay cả đầu cũng rụt lui vào trong chăn, mặt không đổi sắc nói: "Sư hNàynh a, lần này công trường nhiều việc lắm sao?"

"Không tính là rất nhiều, sao vậy?"

"Nếu không có chNàyện gì quan trọng cần anh ở đó đốc xúc thì, ngày mai anh lập tức quay lại đi, em có chNàyện rất trọng yếu muốn nói với anh."

"Được, trước hết cứ để cho Sửu Sửu nghe điện thoại một chút."

Sửu Sửu mãnh liệt từ trong ổ chăn ngẩng đầu, hướng Trình Tuấn lắc đầu mạnh.

Trình Tuấn mặt không đổi sắc nói: "Hắn đang ngủ."

"A..." Nghe vậy, Mạnh Kỳ thực thất vọng.

Cúp điện thoại, Trình Tuấn vừa nôn nóng lại cảm khái, mới vừa rồi khi nghe giọng Mạnh Kỳ lo lắng không khống chế được thật đúng là cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua, mặc dù là khi còn học đại học ì bọn họ cùng người trường khác đánh nhau thì hắn cũng chưa từng thất kinh như vậy, xem ra hắn a, là thật sự đem Sửu Sửu để ở trong lòng.

Chính là, ngày mai nói với hắn thế nào a...

Sau khi Mạnh Kỳ cúp điện thoại nhớ lại ngữ khí của Trình Tuấn, giống như có gì không đúng, hơn nữa, Sửu Sửu nửa đêm sao lại chạy đến trong nhà Trình Tuấn? Trước kia bảo hắn trở về cũng không muốn đâu... Mạnh Kỳ đêm nay ẩn ẩn có chút bất an, không thể nào ngủ, ngày hôm sau vừa mới sáng, hắn lái xe chạy về thành T.

Lúc Trình Tuấn nghe thấy chuông cửa vang chỉ vừa mới sáu giờ rưỡi, vừa lúc hắn muốn gọi con rời giường chuẩn bị tới trường.

Đem con khỉ con hai mắt mông lung còn đang buồn ngủ đuổi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Trình Tuấn đi mở cửa, thì ra là Mạnh Kỳ.

"Sớm như vậy! Anh đi lúc mấy giờ vậy a?"

Mạnh Kỳ một bên cởi giầy đi vào trong phòng khách, vừa đi vừa nhìn xung quanh, "4h sáng đã thức dậy, khi đó trên đường không có xe, chạy như bay trở về." Tầm mắt ở trong phòng khách quét một vòng, "Sửu Sửu đâu?"

Trình Tuấn một tay xoa thắt lưng, chỉa chỉa sô pha, nói: "Anh ngồi trước đi, Sửu Sửu còn đang ngủ, chờ em đem con đưa tới trường học trở về lại nói chNàyện."

Trình Tuấn rất nhanh làm xong món trứng gà kẹp Sandwich và sữa, lạp xưởng, thuận tiện cũng làm một phần cho Mạnh Kỳ, ăn xong Trình Tuấn đưa con đến trường, nửa giờ sau mới trở về. Thời gian này Tiểu Ngũ cũng đã thức dậy, đang ở trong phòng khách cùng Mạnh Kỳ mắt to trừng mắt nhỏ.

Trình Tuấn nhìn thoáng qua phòng ngủ đóng chặt, đi tới đem cái chìa khóa xe đặt ở trên bàn trà, ngồi xuống bên người Tiểu Ngũ. Mạnh Kỳ tựa hồ đã phát hiện từ trong thần thái của hai người bọn họ cảm giác được một chút ngưng trọng, biểu tình đã không còn thoải mái như khi mới vào cửa.

"Trình Tuấn, em bảo có chNàyện trọng yếu muốn nói với anh, là cái gì?"

Trình Tuấn còn đang yên lặng tổ chức ngôn ngữ, nghĩ làm sao khơi đề tài mở ra cục diện, không nghĩ tới Mạnh Kỳ đặt câu hỏi trước, hắn nhìn Tiểu Ngũ, thấy đối phương một bộ biểu tình "hắn là sư hNàynh của anh tự anh nói với hắn", nhất thời cảm thấy á họng.

"Khụ khụ!" Trình Tuấn hắng giọng một cái, ngồi ngay ngắn, ra vẻ trấn tĩnh, ra vẻ bình tĩnh mà nói: "Sư hNàynh, đối với chNàyện của Sửu Sửu, anh cũng không muốn nói cho em nghe một chút gì sao?"

"..." Mạnh Kỳ khêu hai hàng lông mày động một cái, tối hôm qua hắn cũng đã nghĩ tới cái khả năng này. Sửu Sửu trở lại nhà Trình Tuấn, Tiểu Ngũ lại là nhân vật lợi hại lại mẫn cảm như vậy, muốn phát hiện chNàyện giữa Sửu Sửu và hắn hẳn là không khó, cho nên hắn cũng làm đã chuẩn bị bị người chất vấn, vì thế nói: "Trình Tuấn, em cũng biết anh thích Sửu Sửu, không phải nói mà thôi."

Trình Tuấn gật gật đầu, "Em biết, bất quá em cũng đãi nói không đồng ý hai người cùng một chỗ."

Mạnh Kỳ nhìn Tiểu Ngũ, nói: "Anh cũng nói, chNàyện này người có quyền lên tiếng quyền cuối cùng chính là Sửu Sửu, hắn đồng ý cùng anh cùng một chỗ, em không đáp ứng thì sao chứ."

"Chính là sư huynh, anh có biết em vì cái gì không đáp ứng không?"

Trình Tuấn biểu tình thực ngưng trọng, thực nghiêm túc, làm cho Mạnh Kỳ có loại cảm giác tình thế nghiêm trọng, "Em là sợ hãi nhà của anh sẽ không đồng ý anh cùng Sửu Sửu..."

"Không là a, việc gia đình anh phản đối so với cái mà em để ý thật sự, căn bản không tính là gì."

"Đây là vì cái gì?"

Trình Tuấn hút một hơi, "Sư hNàynh ngươi đến chuẩn bị tâm lý thật tốt, chNàyện em nói đối với anh mà nói thật sự thực... Em sợ anh lát nữa không thể chịu được."

"Rốt cuộc là cái gì a? Chịu hay không chịu nổi thì em cũng phải nói ra trước đã a."

"Á..."

Tiểu Ngũ vừa nhấc mắt, phát hiện Sửu Sửu tên kia mở cửa phòng ngủ, từ khe hở rình coi bên này. Vì thế vỗ bả vai Trình Tuấn một cái, nói: "Vẫn là để tôi nói đi."

Tiểu Ngũ đứng lên đi đến cửa phòng ngủ, bắt lấy Sửu Sửu đang rình coi sau cửa phòng ngủ, không để ý hắn giãy dụa trực tiếp đem hắn kéo tới trước mặt Mạnh Kỳ. Nhìn thấy Sửu Sửu, trên mặt Mạnh Kỳ lộ ra nụ cười vui vẻ, tiến lên giữ chặt tay hắn, hỏi hắn tối hôm qua sao không nhận điện thoại, sao đột nhiên muốn chạy đến nhà Trình Tuấn.

Sửu Sửu không biết đối mặt Mạnh Kỳ như thế nào, liên tiếp tránh ở phía sau Tiểu Ngũ, Mạnh Kỳ đến kéo hắn, hắn rụt tay về, biến thành Mạnh Kỳ không hiểu gì cả, liền hỏi hắn có phải mình làm sai cái gì không.

Tiểu Ngũ đem Sửu Sửu kéo đến trước người chính mình, chỉ vào bụng của hắn nói với Mạnh Kỳ: "Hắn mang thai con của anh, anh nghĩ như thế nào?"

Mạnh Kỳ sửng sốt hai giây, sau đó: "A?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.