Cơn Gió Đến Muộn

Chương 16: Ngân hoa giáo chủ




Trình Tuấn không lời gì để nói, chỉ thể hỏi: "Cho nên em thăm dò, chính là để cho sư huynh quay trở về sống chung một phòng với Sửu Sửu?"

Lúc trước khi đến khách sạn, khi mà Sửu Sửu say xe thân thể suy yếu, Tiểu Ngũ sợ hắn biến về nguyên hình mới đem Mạnh Kỳ đuổi tới ở cùng hai cha con Trình Tuấn, nhưng đến buổi chiều Sửu Sửu khôi phục lại cho nên tối Tiểu Ngũ ở cùng Sửu Sửu một lát cuối cùng vẫn là nhịn không được chạy về, đem Mạnh Kỳ chuẩn bị đi ngủ lại đuổi đi.

Mạnh Kỳ ước gì trở về ngủ cùng một phòng với Sửu Sửu đâu, rất nhanh chóng thu dọn quần áo về phòng của mình.

Tiểu Ngũ nhăn nhíu mày, "Không là anh bảo không cho phép tôi chơi cùng Sửu Sửu sao? Tôi ngủ cùng hắn một phòng, cũng là sợ trong lòng anh khổ sở a."

Trình Tuấn lại bị những lời này giết tại chỗ, cái gì cũng không cần nói, chuyện gì của Sửu Sửu, Tiểu Ngũ quyết định như thế nào hắn cứ theo đó mà làm, hiện tại hắn cần phải làm nhất chính là đẩy ngã Tiểu Ngũ.

"Này, con còn ngủ ở bên cạnh." Tiểu Ngũ mặt không đổi sắc mà chỉ vào một cái giường khác.

Trình Tuấn ủ rũ mà ghé vào trên người Tiểu Ngũ, "Thật sự là phiền chết, đều do cái người bán hàng kia trước đó không nói rõ ràng, ai đang ghét trước kia đã thuê luôn gian phòng bên cạnh kia mà a."

Trình Tuấn rất nhanh đã biết gian phòng bên cạnh kia là ai thuê.

Khách sạn ở đây mỗi một phòng đều có một cái ban công nhỏ, ngại có con ở đây, Trình Tuấn không thể muốn làm gì thì làm, đành phải lôi kéo Tiểu Ngũ đến ban công nhìn sao trời, thuận tiện mượn gió đêm dập lửa.

Bầu trời đêm nơi này quả nhiên như hướng dẫn viên du lịch giới thiệu, sao trời cực kì lấp lánh, nằm trên ghế nằm nơi ban công ngước mắt nhìn màn đêm, những vì sao trên bầu trời thật giống như chỉ cần vươn tay có thể hái xuống.

Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ mỗi người nằm ở trên một cái ghế nằm rộng lớn, câu được câu không nói chuyện, mà lúc này, phòng bên cạnh cũng có người đi ra ban công, chính là người mà quản lí nói với Trình Tuấn đã thanh toán tiền đặt cọc trước cuối cùng lại bị báo cho có người thuê mất.

Trình Tuấn vừa rồi còn bởi vì không thể cùng Tiểu Ngũ thân thiết mà căm tức lòng thầm mắng cái kẻ thuê phòng kia, lúc này nghe thấy cửa phòng đó mở, theo bản năng nhìn thoáng qua.

Con mẹ nó cư nhiên lại là thằng em trai Trang Hi Văn của hắn.

Ban công bao phủ vầng sáng êm dịu của đèn treo, một phòng bày trí bốn năm cái, ban công rất gần nhau, Trang Hi Văn đi ra tự nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ cách vách.

Ba người đều sửng sốt.

Tiểu Ngũ nhất định sẽ không chủ động cùng người khác chào hỏi, hắn nhìn Trang Hi Văn liếc mắt một cái sau đó liền trực tiếp nhìn Trình Tuấn, ánh mắt kia vẫn không nhúc nhích, như đang chờ xem Trình Tuấn phản ứng như thế nào.

Trang Hi Văn cắn cắn môi dưới, hàng mày khẽ nhăn lại, nhìn Trình Tuấn liếc mắt một cái sau lại né tránh, nhịn không được lại nhìn, lại né tránh, một bộ muốn nói lại thôi, muốn chào hỏi nhưng không bỏ được mặt mũi.

Trình Tuấn yên lặng thở dài, từ trên ghế nằm đứng lên, trên mặt treo một nụ cười nhạt, nói với Trang Hi Văn: "Hi Văn, cậu cũng đến bên này chơi a!"

Trang Hi Văn có vẻ rất vặn vẹo, đứng ở ban công trong chốc lát cũng chẳng có động tĩnh.

Sau khi Trình Tuấn hỏi hắn mới gật đầu "A" một tiếng, sau đó nhìn thấy ghế nằm bày trên ban công, liền máy móc mà ngồi xuống, kiên trì nói: "Sắp tốt nghiệp, cùng với bạn học tổ chức đi chơi nên đến nơi đây tụ hội."

Trang Hi Văn năm nay là kỳ cuối cùng của năm thứ tư.

Trình Tuấn gật gật đầu, "Thì ra là như vậy."

Trang Hi Văn ngẩng đầu mắt nhìn bầu trời đêm, sau lại nhìn về phía Trình Tuấn, hỏi: "Hiểu Hải đâu?"

Trình Tuấn ‘ba’ một tiếng chụp một con muỗi đang chích ở trên đùi hắn, nói: "Đã ngủ rồi, hôm nay chơi rất mệt."

Hai anh em quay chung quanh nói về nhóc con mấy câu, Trình Tuấn đưa mắt thoáng nhìn qua, phát hiện Tiểu Ngũ nhăn mày trừng mình, biết hắn không vui, vì thế lôi kéo hắn đứng lên, cùng Trang Hi Văn chúc ngủ ngon, chuẩn bị vào nhà.

Lúc này Trang Hi Văn bỗng nhiên gọi lại Trình Tuấn, hắn đứng ở phía sau hàng rào chắn nơi ban công, nói: "Anh, mộ phần của bà ngoại anh nghĩ dời tới chỗ nào chưa? Vịnh người cá bên kia đã gọi cho mẹ của tôi hai lần."

Trình Tuấn bước chân ngừng lại, nói: "Còn chưa có tìm được chỗ thích hợp." Lúc trước liền nhờ trưởng thôn ở trong làng hỗ trợ tìm một chỗ, nhưng người ta biết là dời mộ phần thì không đồng ý bán, Trình Tuấn mấy tháng nay vội rối bù đầu óc, cũng không có thời gian giải quyết việc này.

Trang Hi Văn trầm mặc hai giây, bộc phát mà nói: "Vậy anh sao không nói một tiếng a? Mẹ lớn tuổi anh không muốn làm cho bà phải quan tâm, chẳng lẽ tôi cũng lớn tuổi sao?"

Trình Tuấn trợn to mắt, tiểu tử thúi này uống lộn thuốc à, lời này nghe vào tai giống như là trách mình không có tìm hắn giúp đỡ ấy.

Trang Hi Văn lúc này mới ý thức được lời nói của mình giống như muốn vội vàng muốn giúp, nói xong bật ra miệng cũng sửng sốt, giây tiếp theo, hắn ngó mặt đi chỗ khác, dự tợn nói ra: "Nếu bản thân mình không có bản lĩnh giải quyết thì cũng đừng cố sống cố chết chống đỡ, dù sao tôi tốt nghiệp còn chưa có chuyện làm, nhàn rỗi nếu như anh có khó khăn tôi cũng thuận tiện giúp, bất quá, anh nếu như không cảm kích thì thôi."

Trình Tuấn nhìn Tiểu Ngũ, nghẹn cười.

Tiểu Ngũ trên mặt biểu tình mắt cá chết, lấy cái này để biểu đạt tâm tình lúc này của hắn chính là không lời gì để nói.

Trình Tuấn sờ sờ cái mũi, sắp xếp lời nói một chút: "Hi Văn này, tôi tạm thời còn chưa có mua được đất, chờ mua được thì tôi sẽ cho cậu biết, đến lúc đó xem thử tình huống, có có việc muốn nhờ cậu hỗ trợ thì lại nói, được chứ?"

Trang Hi Văn sắc mặt trở nên dễ nhìn, từ trong lỗ mũi ừ một tiếng, "Anh có số điện thoại của tôi đi, đến lúc đó nhớ rõ gọi cho tôi." Nói xong, nói chúc ngủ ngon rồi xoay người trở về phòng.

Tiểu Ngũ trừng Trình Tuấn, nói: "Hắn tựa như rắn biển ấy rất đáng ghét chết đi được!"

Trình Tuấn ‘phốc’ cười một tiếng, ôm bả vai Tiểu Ngũ đi vào trong phòng, đóng cánh cửa thủy tinh ở ban công, "Đừng so đo với hắn, hắn a, chính là một đứa nhỏ không lớn lại muốn giả bộ làm người lớn, thực tế chỉ là nhóc con giả chả giống còn chết vì sĩ diện."

"Tôi chán ghét hắn!"

"Ừ, tốt nhất là em đừng thích hắn."

"Tôi nói tôi chán ghét hắn nói chuyện với anh, chán ghét ánh mắt khi hắn nhìn anh. Anh hiểu không?" Tiểu Ngũ xem ra đúng là thật sự giận rồi, bình thường trên mặt không bao giờ hiện ra tình cảm phập phồng giận dữ gì cả.

Trình Tuấn ngẩn người, ý thức được Tiểu Ngũ đây là đang ăn dấm chứ gì nữa, cực kì cao hứng, một phen đem hắn ôm bổng lên, để cho hai chân hắn vòng qua thắt lưng mình, tay ôm lấy đùi hắn, đi đến bên giường ngồi xuống, "Buổi chiều không phải hỏi cái gì là ăn dấm sao? Nhìn xem em bây giờ, đây chính là ăn dấm. Nhìn thấy người mình thích cùng người khác nói chuyện, tiếp xúc, hoặc là hành vi thân mật, liền sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái, không thoải mái, đặc biệt chán ghét đối phương, loại tâm tình này gọi là ăn dấm."

Tiểu Ngũ ngồi ở trên đùi Trình Tuấn, ôm cổ hắn, nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Đây là cách nói ăn dấm mà anh nói à, chính là tôi không có loại cảm giác này."

"Ừm? Đó là cái gì?"

"Sợ hãi, sợ hãi anh sẽ đối tốt với Trang Hi Văn, đối với tôi không tốt. Lúc trước thời điểm nghe thấy Từ Phương Phỉ thổ lộ với anh tôi cũng sợ hãi, sau đó, đặc biệt muốn đem anh ôm chặt, để không có ai có thể đoạt anh đi."

Trên mặt Trình Tuấn vốn dĩ mang theo tươi cười trêu tức chậm rãi biến mất, thay thế chính là một nụ cười ấm áp.

Hắn không nói chuyện, mà là ôm Tiểu Ngũ đứng lên trực tiếp đi vào phòng tắm, sau khi đem cửa khóa trái, đứng ở phía dưới nước ấm hôn Tiểu Ngũ, nâng một chân của hắn lên tiến vào hắn, một bên kích thích eo một bên ghé vào lỗ tai hắn nói:

"Tiểu Ngũ, đây là yêu a!"

Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người lớn một đứa nhỏ rời khỏi hồ Triều Dương chui một động quật. Cái động này là một cái động thiên nhiên rộng rãi, không phải danh lam thắng cảnh gì, không gian bên trong cũng không lớn, chiều dài còn chưa tới một km, duy nhất có thể nhìn chính là thạch đá lởm chởm kì lạ không ít, còn có một con sông gọi là "Âm hà" rộng chừng một thước xuyên suốt trong động, đối với Trình Tuấn đã từng ghé thăm hang động thạch nhũ Thụy Sĩ người đến người đi chật như nem, nơi này đối với hai cha con Trình Tuấn mà nói rất ngạc nhiên.

Thời điểm đi đến một nửa lộ trình, Sửu Sửu ra vẻ thực ghét bỏ mà nói: "Cái động này so với huyệt động cùng khe sâu ở trong biển, thật sự là nhỏ đến đáng thương."

Một câu này làm cho Trình Tuấn cả người đổ mồ hôi lạnh.

Đi ở phía trước Mạnh Kỳ kỳ quái quay đầu lại, "Sửu Sửu em lặn tới chỗ sâu như vậy rồi sao? Theo anh được biết, huyệt động cùng khe sâu dưới đáy biển đều bị vây rất sâu, nếu không là thợ lặn mang đầy đủ trang bị chuyên nghiệp, người thường thực khó lặn xuống chỗ sâu như vậy a."

Sửu Sửu bị hỏi lại, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, cầu cứu mà nhìn về phía Trình Tuấn.

Trình Tuấn lúc này rất muốn phát cho hắn một bàn tay, đã dặn dò vô số lần bảo hắn đừng nói lung tung, "Hắn làm gì có bản lĩnh lớn như vậy lặn xuống đáy biển chứ, chắc là xem trên màn hình TV, máy tính mà nhìn thấy." Ra vẻ khinh bỉ trừng mắt nhìn Sửu Sửu một cái, nói: "Người này a, cứ tự cho là đúng đâu, thường xuyên đem đồ vật mà hắn nhìn trên màn hình TV để lấy ra khoe khoang, nói cứ như là hắn tự mình từng đi qua rồi ấy."

Mạnh Kỳ gật gật đầu, "Thì ra là như vậy." Mỉm cười vỗ vỗ bả vai Sửu Sửu, nói: "Có cơ hội nhất định sẽ mang em tới kiến thức một chút huyệt động chân chính dưới đáy biển đi, cả người như lạc vào cảnh giới kỳ lạ sao với khi xem trên màn hình tv hay hình ảnh trên máy tính kích thích hơn nhiều lắm."

Sửu Sửu nói lắp nói: "À, được, được a."

Mạnh Kỳ quay đầu tiếp tục đi về phía trước, Trình Tuấn ở phía sau không một tiếng động mà đẩy cái ót Sửu Sửu một phen, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà hung hăng trừng hắn. 

Sửu Sửu vuốt cái gáy, ủy khuất quyệt miệng, ánh mắt không ngừng liếc tới chỗ Tiểu Ngũ, không tiếng động mà cùng hắn cáo trạng, kết quả Tiểu Ngũ hoàn toàn không để ý tới hắn, toàn bộ hành trình cứ như là không phát hiện.

Nhìn hết huyệt động mất hơn một giờ, Trình Tuấn cùng Mạnh Kỳ nói không ít kiến thức có liên quan về sự hình thành địa chất thạch nhũ cùng huyệt động cho Trình Hiểu Hải nghe, đây xem như một giờ học thực tế đi, để cho con có thể hiểu thêm một ít đồ vật trong chuyến đi này cũng không tệ.

Ở trong thị trấn tìm một nhà hàng đặc sắc ăn bữa trưa, xong xuôi mọi người quyết định trở lại trong thành phố.

Thời điểm tới đây là Mạnh Kỳ lái xe, trở về thì do Trình Tuấn phụ trách. Mạnh Kỳ ôm Trình Hiểu Hải cùng Sửu Sửu ngồi ở ghế sau, ba người chụm đầu kề đầu nhìn máy ảnh chụp. Sửu Sửu cùng Trình Hiểu Hải thỉnh thoảng bởi vì mỗ biểu tình ở trên mỗ tấm hình chụp mà giễu cợt đối phương, cãi nhau, ầm i hơn những lần tranh cãi nhiều lắm.

Tiểu Ngũ cùng Sửu Sửu kết thúc hai ngày nghỉ "Ngày mồng một tháng năm nhàn rỗi", mấy ngày nay vào dịp lễ ngày mồng một tháng năm chính thức pháp luật quy định được nghỉ, du khách trong viện hải dương kín người hết chỗ, Thạch Nghiêu, Tiểu Ngũ còn có Sửu Sửu so bình thường muốn bận rộn hơn nhiều lắm. 

Mà thời gian này, công trình của Trình Tuấn cùng Mạnh Kỳ ở vịnh người cá cũng chính thức thi công.

Công trình lúc mới bắt đầu, Trình Tuấn cùng Mạnh Kỳ cần phải đóng quân ở bên kia một vài ngày. Tính toán thời gian nhàn rỗi của mình đã dùng trong tuần rồi cho nên hiện nay không thể xin phép, mà Tiểu Ngũ và con một mình ở nhà không có người chiếu cố, Trình Tuấn rất là phân vân trong hai ngày.

Từ Phương Phỉ về nhà nghe ba nhắc tới chuyện này, liền chủ động đổi ngày nghi với Trình Tuấn, mà còn lợi dụng chức quyền, phê thêm cho Trình Tuấn một tuần. Bất quá cô nàng rất ngạc nhiên, công trình này là của Mạnh Kỳ một người, Trình Tuấn làm chi nhiệt tình hỗ trợ lo liệu như vậy?

Trình Tuấn giải thích nói, cái này đương nhiên là vì năm đó tình cảm anh em cùng Mạnh Kỳ rất thân thiết, hiện tại hắn muốn gây dựng sự nghiệp, người anh em tốt này đương nhiên muốn xuất lực giúp một tay.

Từ Phương Phỉ không thể lý giải nói: "Tình cảm giữa đàn ông các anh tôi thật sự không hiểu!"

Trình Tuấn nói: "Phỏng chừng không phải chỉ có mình cô nghĩ như vậy."

Về phần vấn đề vợ con không người chiếu cố, Mạnh Kỳ đề nghị để cho Tiểu Ngũ với Trình Hiểu Hải tạm thời tới ở trong nhà hắn đi, thứ nhất có thể làm bạn cùng Sửu Sửu, thứ hai trong nhà hắn có bảo mẫu, trên mặt sinh hoạt không lo không có người chiếu cố. 

Về phần vấn đề đi làm, hắn đi rồi có thể nhờ tài xế riêng của anh rể hắn qua hỗ trợ, mỗi ngày phụ trách đón đưa Tiểu Ngũ cùng Sửu Sửu đi làm tan ca cùng với Trình Hiểu Hải.

Trình Tuấn thấy mọi việc đều đã được giải quyết, vì thế hắn an tâm cùng Mạnh Kỳ đi vịnh người cá.

Lúc trước không thể thuyết phục một nhà họ Diêm, biết được mảnh đất của Trình Tuấn đã bắt đầu khởi công sau đó mới bắt đầu đứng ngồi không yên, hai lần ba lượt đi tới chỗ công trường Trình Tuấn, làm bộ như qua đường, trái ngắm phải nhìn, ngẫu nhiên còn làm bộ như nói chuyện phiếm hỏi thăm công nhân công trường, mỗi lần hỏi ý kiến thì đều có thể nhìn thấy lo lắng trong mắt của hắn ——

Theo dự tính khách sạn này xây cao tới tầng mười tám một khi hoàn thành, mảnh đất của hắn kia bị che ở mặt sau ngay cả ánh mặt trời cũng không có khả năng chiếu tới mà còn có cái rắm mà dùng.

Trình Tuấn cùng Mạnh Kỳ gặp được ông chú Diêm nhiều lần, bất quá bọn hắn cũng không để ý tới hắn, bọn họ muốn chính là làm cho hắn sốt ruột, nếu hắn không sốt ruột bọn họ mới há hốc mồm đâu.

Cứ như vậy qua một tháng, Trình Tuấn đã trở lại thành T, Mạnh Kỳ còn đóng quân ở vịnh người cá, ông chú nhà họ Diêm rốt cục cũng trong lòng nhịn không thể nén nỗi lo lắng, đồng ý đem bán.

Khi nhận cuộc điện thoại Mạnh Kỳ gọi tới, Trình Tuấn đang họp, di động để ở chế độ rung. Hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua di động, sau đó cắt đứt rồi gửi một cái tin ngắn đi qua, nói cho Mạnh Kỳ biết vây giờ mình không tiện nghe máy. Chỉ một chốc lát, Mạnh Kỳ trả lời tin ngắn, nói cho hắn biết mảnh đất nhà ông chú họ Diêm đã được giải quyết.

"Trình Tuấn, đối với sự sắp xếp của tôi, cậu có ý kiến gì không?"

Trình Tuấn đang cúi đầu nhìn di động, trong lòng đang rất cao hứng, thình lình giọng ông chủ vang lên, sợ tới mức tay hắn run lên, thiếu chút nữa đánh rớt di động.

"Á..." Nãy giờ nhắn tin, vừa rồi ông chủ nói những thứ gì hắn căn bản không nghe thấy a.

Tô Khánh Hoằng nhìn Trình Tuấn liếc mắt một cái, nói: "Khu hải dương nền móng đã bước đầu hoàn thành, dưới nước còn đang thi công, yêu cầu chúng ta từ bên này điều mấy quản lý cùng với thuần dưỡng sư đi qua, ông chủ hy vọng cậu cùng Trình Tiểu Ngũ có thể đi qua làm quản lý."

"Thật ngại, tôi có thể từ chối không?"

Trong phòng hội nghị toàn bộ là quản lý đều kinh ngạc nhìn về phía Trình Tuấn, ai cũng biết đây là một cơ hội tốt trời chi, hiện tại đi qua hỗ trợ quản lý, tương đương ngày sau sẽ có một chỗ đứng vững chắc, dùng thân phận nguyên lão an ổn nhậm chức vị, mặc dù không phải là tổng giám đốc, ít nhất cũng là phó tổng, chuyện tốt như vậy không ít người đang ngồi đây muốn đi, nhưng không hiểu Trình Tuấn vì sao lại muốn cự tuyệt.

Kim Quý Sinh nhíu nhíu mày, vỗ vỗ cái bàn, nói: "Chuyện này cũng không vội, hôm nay trước cứ tan họp đi."

Trình Tuấn nhanh chóng đứng dậy thu dọn đồ đạc, Kim Quý Sinh cũng đứng lên, thời điểm đi tới cửa quay đầu nhìn Trình Tuấn nói: "Trình Tuấn, đem bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ của nhóm động vật quý này đưa đến phòng làm việc của tôi."

Có vài người ý vị sâu sa nhìn Trình Tuấn.

Đưa bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ bất quá chỉ là cái cớ, suy nghĩ chân chính của Kim Quý Sinh, chỉ sợ vẫn là muốn lén lút hỏi nguyên nhân vì sao Trình Tuấn lại cự tuyệt chuyện tốt bậc này đi, thuận tiện thuyết phục hắn đến nhậm chức ở khu hải dương đi.

Trình Tuấn có thể cự tuyệt chuyện nhậm chức, nhưng không cách nào cự tuyệt việc công của viện hải dương bên này, chỉ có thể chỉnh lý bản báo cáo kiên trì đi tới văn phòng ông chủ.

Quả nhiên, đưa báo cáo là giả, thuyết phục là thật.

Thái độ của Trình Tuấn thực kiên quyết, ở trên đất bằng hắn nắm chắc có thể đủ tự tin để bảo hộ Tiểu Ngũ, nhưng khi ra biển, hắn không thể chắc chắn mười phần có thể đảm bảo Tiểu Ngũ không bị bại lộ tung tích, không bị nhóm người cá phát hiện.

Ông chủ trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng nói: "Cậu suy nghĩ thêm một chút đi." Trình Tuấn vẫn là muốn cự tuyệt, nhưng hắn mới vừa há mồm, ông chủ liền đưa tay ngăn cản hắn, "Cậu đừng vội cự tuyệt, tôi không dễ dàng đề bạt ai, cậu là trường hợp đặc biệt. Tôi biết công tác ở dưới nước vô cùng vất vả, nếu cậu không hy vọng Trình Tiểu Ngũ xuống nước, tôi có thể sắp xếp cho hắn ở bên trên làm quản lý, cậu thử xem thế nào?"

"Tôi trở về thương lượng với Tiểu Ngũ đã." Trình Tuấn thu văn kiện đứng lên, "Tôi rất cảm kích ông chủ ngài đã tin tưởng coi trọng tôi, nhưng tôi còn có con, không có khả năng nói điều đi là điều đi."

Tiểu Ngũ đương nhiên sẽ không đáp ứng trở về vịnh người cá, hắn luôn luôn tránh né cái nơi kia.

Nhưng mà, ngay tại thời điểm Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ tính toán cùng nhau đi tìm ông chủ bày rõ thái độ, thì bên trong viện hải dương đột nhiên lần thứ hai truyền lưu tin đồn bọn họ là đồng tính luyến ái, hơn nữa lần này bằng chứng như núi ——

Có người chụp ảnh hình chụp bọn họ, nặc danh giao tới trong tay giám đốc Tô Khánh Hoằng viện hải dương, hơn nữa vì phòng ngừa giám đốc Tô bao che Trình Tuấn, ở chỗ bản thông báo đại sảnh viện hải dương dán ảnh chụp bọn họ, tất cả đều là những tư thế cùng động tác phi thường thân mật, ở trong xe hôn môi, ở phía sau hàng núi giả trong khu cá heo ôm chầm, ở chợ tay trong tay...

Rất nhiều rất nhiều.

Sáng sớm khi tới chỗ làm, Trình Tuấn mặt đối mặt ảnh chụp của hắn cùng Tiểu Ngũ nhiều vô cùng được triển trong đại sảnh, cùng với ánh mắt có thể nói là kinh ngạc của nhóm công nhân, cảm giác như ngay tại chỗ ngã vào cốc sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.