Cơn Gió Đến Muộn

Chương 11: Cho tôi hôn cô




Tiểu Ngũ vẫy tay với Trình Tuấn, hai người cùng nhau đi qua mấy cái ao cá, đi tới một góc gian phòng dự trữ. Góc này là để đặt lưới đánh cá với công cụ linh tinh các loại, diện tích không lớn, cũng chỉ một thước vuông. Bởi vì lâu năm không tu sửa, vách tường trong góc này có hai viên gạch cư nhiên đã bị người dở.

Căn cứ vào lời nói của Tiểu Ngũ, Trình Tuấn đẩy một đống tạp vật kia ra, ngồi xổm xuống đi đem viên gạch rút ra, nhất thời một mùi tanh tưởi xông vào mũi.

Trình Tuấn phản xạ bưng cái mũi có điều kiện nhảy dựng lên, "Ngọa tào, thật thối!"

Tiểu Ngũ nói: "Là La Thắng Vũ."

Trình Tuấn cũng không kinh ngạc, hắn làm thuần dưỡng sư viện hải dương nhiều năm như vậy, làm quản lí cũng gần nửa năm, đối với hơn hai trăm công nhân trên dưới trong viện hải dương coi như hiểu biết. 

Từ trước cho tới bây giờ chưa từng phát sinh loại chuyện người bày trò hãm hại thế này, mặc dù giám đốc cùng với quản lí cũ làm người tham tài như vậy cũng chưa từng làm chuyện hèn hạ đến thế.

Năm trước vì Tiểu Ngũ cùng La Thắng Vũ thẳng mặt xung đột, từ khi đó bắt đầu ấn tượng Trình Tuấn đối với người tuổ trẻ này chính là nông nổi, lỗ mảng, tranh cường háo thắng. Người này chấp vặt có thù tất báo, ngược lại rất vô cùng có khả năng làm loại sự tình này, cũng không biết hắn vì cớ gì mà muốn nhằm vào một cô gái như Giản Ninh.

Trình Tuấn dùng di động chụp mấy tấm ảnh làm chứng cớ, đem mấy đồ vật đặt lại chỗ cũ, "Một lát mọi người tới, La Thắng Vũ khẳng định sẽ không vào lúc này tới đây lấy đám cá chết này. Chúng ta trước cứ tới văn phòng, chờ hơn chín giờ thì đến ôm cây đợi thỏ."

Từ Phương Phỉ cầm hai bảng biểu gõ cửa tiến vào, phát hiện Tiểu Ngũ ở bên trong, không quá thoải mái nhìn hắn cười cười, "Tiểu Ngũ cũng ở đây à, không phải bị bệnh ở nhà nghỉ ngơi sao? Sao vậy? Lo lắng Trình Tuấn nhà cậu à."

Tiểu Ngũ nói: "Không phải, tôi đến để tra án."

Từ Phương Phỉ nhìn Trình Tuấn.

Trình Tuấn gật gật đầu, nói: "Chính là chuyện Giản Ninh, tôi đã biết là ai làm."

Tiểu Ngũ cùng Trình Tuấn thản nhiên nói chuyện làm cho Từ Phương Phỉ cảm thấy chẳng phải chuyện xấu hổ gì, cô nàng đem bảng biểu đặt trước mặt Trình Tuấn, lấy cái ghế xoay ở trước bàn làm việc của hắn ngồi xuống, kinh ngạc nói: "Là ai? Ai thiếu đạo đức như vậy?"

"Là thằng oắt La Thắng Vũ kia."

Trình Tuấn vươn tay cầm lấy bảng biểu nhìn thoáng qua, trên mặt là danh sách công nhân ưu tú quý này, đề cử ba tháng. Cái này kỳ thật là công việc đo lường xếp hạng thành tích của nhân viên, Từ Phương Phỉ làm giám đốc bộ phận nhân sự, loại hoạt động bình chọn này do một tay cô nàng phụ trách. Người có tên trong danh sách đều có cơ hội trúng cử, nhưng ở những nhóm công nhân trên đầu danh sách, bên trong cần phải câu thông một chút, nhìn xem có ai có quan hệ tương đối gần với lãnh đạo hay không, đến lúc đó đặc biệt chọn người để chiếu cố.

Sau khi Trình Tuấn nhìn thoáng qua, phát hiện tên Lý Lương ở bên trên, lông mày khẽ nhướn, các đốt ngón tay ngón trỏ đặt ở trên tên của hắn gõ gõ.

Từ Phương Phỉ nhìn cái động tác kia của Trình Tuấn liếc mắt một cái, ngón tay đặt trên tay vịn ghế xoay gõ mấy cái, tức giận nói: "Thì ra là hắn a. Anh làm sao mà biết được?"

Trình Tuấn nhìn Tiểu Ngũ ngồi ở trong sô pha liếc mắt một cái, Tiểu Ngũ nói: "Hắn ở trong góc phòng dự trữ cất giấu mấy cái con cá chết."

Đó cũng là nhóm cá Tuyết vừa rồi nói cho Tiểu Ngũ, mấy ngày hôm trước thời điểm tan tầm La Thắng Vũ nhân cơ hội vào trong gian phòng dự trữ không người mò mấy con cá lên, sau khi hốt mấy con bị chết bỏ vào trong túi, đem giấu ở phòng dự trữ, để đó cách một ngày mới lấy ra, thời gian này cá biến chất, lại vừa vặn sẽ không có mùi thối đậm, có lẫn một chút trong một thùng cá lớn căn bản là không thể phát hiện.

Từ Phương Phỉ nhịp cái bàn một cái, "Vậy còn chờ cái gì? Mời công nhân dự họp đại hội, đem thằng nhóc này phê bình trước đại hội."

Trình Tuấn lắc đầu, đem ảnh chụp trong di động cho cô nàng nhìn, "Tạm thời chỉ biết như vậy, không có người tận mắt nhìn thấy hắn đem cá chết xen lẫn trong thùng cá của Giản Ninh, chứng cớ không đủ."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Trình Tuấn cười cười, không nói chuyện, tầm mắt một lần nữa chuyển lên trong danh sách bình chọn, lần này vừa nhìn, hắn sáng tỏ, "Ta biết La Thắng Vũ vì cái gì nhằm vào Giản Ninh."

Hàng năm mỗi một quý trong viện hải dương đều sẽ bình chọn công nhân ưu tú cùng thuần dưỡng sư ưu tú một lần, công nhân nào đạt được cái vinh dự này có thể nhận được tiền thưởng lên đến năm nghìn nguyên, sau đó sẽ được ghi tên vào trong hồ sơ, dùng để căn cứ để sau này thăng chức, đặc biệt lấy cái này để khuyến khích mọi người làm việc ngày một tích cực.

Mùa xuân năm nay số người trong danh sách được tuyển chọn có rất nhiều, có hai công nhân nữ, chính là Giản Ninh cùng Dương Dương. 

Tháng ba sẽ nộp lên danh sách, giữa tháng tư bắt đầu bình chọn, thời gian bình chọn chỉ dư lại chừng mười ngày, nếu trong lúc này người trong quá trình làm việc xảy ra chuyện gì, phải chịu thẩm tra xác định torng quá trình công tác dẫn đến sai lầm nhất định sẽ bị hủy bỏ tư cách.

Từ Phương Phỉ không lời gì để nói chỉ biết lắc đầu, "Không phải chỉ là một cái danh hiệu thôi sao, nhiều nhất cũng chỉ có năm nghìn khối, thật là có người hèn hạ như vậy a."

Trình Tuấn tìm được căn nguyên vấn đề, lập tức cảm thấy thoải mái không ít, hắn đem bảng biểu đưa cho Từ Phương Phỉ, "Cô đó, sinh ra trong miệng đã ngậm khóa vàng, đương nhiên không thể lý giải suy nghĩ của những người công nhân bình thường."

Từ Phương Phỉ đem một cái máy ảnh kĩ thuật số đưa cho Trình Tuấn: "Tôi đây chính là hàng cao cấp, chứng cớ sao nếu muốn chụp thì phải chụp cho rõ ràng một chút."

Chín giờ, Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ tránh ở phòng dự trữ cách đó không xa chỗ rẽ ngoặt, nhìn thấy La Thắng Vũ xách theo thùng cá vào phòng dự trữ liền đi theo. Hai người bọn họ chưa cùng đi vào, mà đứng ở ngoài cửa trong chốc lát. 

Sau khi La Thắng Vũ đi vào tỉ mỉ ở bên trong nhìn quanh quất một vòng, xác định không có bóng dáng nửa người sau đó mới chạy đến trong góc phòng đem viên gạch bị nậy sẵn hốt cá ra.

Tư thế lúc này của La Thắng Vũ, quay hông đối diện với cửa phòng dự trữ, hắn một bên dịch đồ vật sang một bên mắt lấp ló nhìn xung quanh trước cửa, Trình Tuấn thật vất vả chờ hắn cúi đầu chụp liên tiếp hai tấm, kết quả đang muốn chụp tấm thứ ba thì bị phát hiện.

Trình Tuấn nghĩ thầm rằng vừa lúc, vì thế cười nhìn hắn giơ giơ máy ảnh kĩ thuật số trong tay lên.

Hình phạt rất nhanh quyết định xuống dưới, Dương Dương bị hủy bỏ tư cách đề cử, La Thắng Vũ bị đuổi việc. Mượn từ sự cố lần này, còn tuôn ra tin tức Dương Dương chân đạp hai thuyền, cùng lúc quen La Thắng Vũ và Lý Lương, Dương Dương triệt để ở trong viện hải dương không ngóc nổi đầu.

Lý Lương cũng mất hết thể diện, bị mọi người lén lút chụp lên đỉnh đầu hắn cái ô mũ " kẻ bất lực ngay cả nữ nhân nhà mình cũng đều quản không nỗi ".

Từ Phương Phỉ có một lần trong lúc vô ý nghe thấy có người khe khẽ nói nhỏ bốn phía giễu cợt Lý Lương, kéo tay áo trực tiếp vọt tới, đem hai người kia chỉnh một trận, lấy tiền sử lần này trừ nửa tháng tiền lương của bọn họ.

Đương nhiên, đây là chuyện nói sau.

Sau khi chấp nhận hình phạt, thời điểm La Thắng Vũ rời khỏi viện hải dương thập phần phẫn hận trừng mắt nhìn Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ, cũng khó trách, chuyện này sau khi bại lộ, Dương Dương chết sống không chịu thừa nhận là bọn hắn cùng bàn bạc xong xuôi, một mực chắc chắn là La Thắng Vũ tự mình chủ trương, cô nàng căn bản không biết chuyện. Hai người đứng trước mặt giám đốc Tô chó cắn chó, sắc mặt không biết khó coi bao nhiêu.

Trình Tuấn một chút cũng không thèm để ý hai cẩu nam nữ này, ngược lại vô cùng lo lắng cho Lý Lương. Sau khi tan tầm lúc mà Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ đi tìm Lý Lương, lại phát hiện hắn đã về từ sớm.

Sửu Sửu cũng rất lo lắng cho Lý Lương, đây ân nhân đầu tiên của hắn, ân nhân gặp nạn, hắn làm sao có thể không thèm để ý, "Anh Lý Lương không có việc gì đi? Tôi muốn tới nhà hắn nhìn xem thử."

Trình Tuấn nói: "Đừng đi, Lý Lương hiện tại khẳng định tức chết rồi, cậu mà đi sẽ chỉ làm hắn cảm thấy càng phiền. Để cho hắn một người an tĩnh đi, tôi cam đoan hắn ngày mai sẽ tốt thôi."

Thạch Nghiêu cũng thay Lý Lương bênh vực kẻ yếu, "Dương Dương sao lại là người phụ nữ như vậy nhỉ? Hồi đầu tháng giêng lúc gặp ở nhà sư phụ em thấy cô nàng rất không tồi a, tại sao có thể như vậy! Anh Lý Lương cũng quá đáng thương, đối xử tốt với Dương Dương như vậy."

Trình Tuấn lòng thầm nói, đó là do cậu quá đơn thuần, không nhìn rõ bộ mặt thật của người đàn bà này.

Vừa thấy thời gian không còn sớm, Trình Tuấn không thể tiếp tục kéo dài, vốn là giữa trưa muốn đưa Tiểu Ngũ về nhà, cũng không nghĩ đến mọi chuyện lại vượt qua dự tính, rốt cục cả ngày phải ở lại đây, hiện tại chỉ sợ hắn đã muốn nhẫn nại đến cực hạn. Từ hành động hắn bấu chặt lấy cánh tay Trình Tuấn, không ngừng dùng ngón tay vuốt ve lòng bàn tay cùng ngón tay của hắn là có thể cảm giác được.

Vừa vặn xe Mạnh Kỳ cũng đến, xuống xe nhanh chóng đi tới chỗ Sửu Sửu. Đến trước mặt, Trình Tuấn nhắc nhở Mạnh Kỳ đừng quên thứ tư phải cùng đi gặp mặt ba Từ Phương Phỉ, sau đó mang theo Tiểu Ngũ đi về.

Thời điểm vào xe, phát hiện Thạch Nghiêu đứng ở phía trước trên mặt hoàn toàn lấp đầu vẻ kinh ngạc, gần như dại ra nhìn chằm chằm Sửu Sửu cùng Mạnh Kỳ, mà Sửu Sửu còn đang cao hứng phấn chấn nói gì đó với Thạch Nghiêu, thoạt nhìn chắc là đang giới thiệu Mạnh Kỳ và Thạch Nghiêu đi.

Trình Tuấn nhíu nhíu mày, hắn ngược lại quên mất cái này a, Thạch Nghiêu giống như đối với Sửu Sửu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên đâu.

"Nhanh về nhà!"

Tâm tư quay lại, Tiểu Ngũ từ ghế sau đứng dậy, hai tay đặt lên bả vai Trình Tuấn, hơi thở nóng rực dồn dập cùng với nụ hôn ướt át dừng ở chỗ cổ cùng hai má bên cạnh.

Trình Tuấn mẫn cảm bị kích thích, cả người chấn động, thiếu chút nữa đem xe đâm sầm vào bồn hòa bên ngoài bãi đỗ xe viện hải dương.

"Tiểu Ngũ, trước nhẫn nại một lát."

Trình Tuấn đã đem tốc độ kéo tới mức cao nhất, mười lăm phút sau đem xe chạy đến trong ngõ hẻm đằng sau tiểu khu cũ dừng lại, đóng kín cửa sổ xe, kéo màn liêm trong xe lại, hai người ở ngay trong xe làm đứng lên.

Tiểu khu này tồn tại đã lâu, rất hoang phế cũ kỹ, cái ngõ nhỏ này trước kia còn có người đến người đi, về sau biến thành bãi rác, bởi vậy cho dù là ban ngày ban mặt cũng sẽ không có người đi qua.

Nửa giờ sau, Trình Tuấn một thân mồ hôi xụi lơ trong ghế ngồi, trước vạt quần còn rộng mở mới vừa rồi phát tiết qua nên DD mềm nhũn. Tiểu Ngũ thì hai chân mở rộng, nằm khuất bên trong, đầu kê trên đùi Trình Tuấn, thần sắc biếng nhác mà mị hoặc.

Nghỉ ngơi mấy phút đồng hồ sau, Tiểu Ngũ ngồi xuống tựa vào trên vai Trình Tuấn, một bàn tay duỗi đến trước mắt hắn, trong lòng bàn tay nâng một viên hình tròn màu xanh lam, một hạt châu như viên đậu tương, vẻ ngoài thoạt nhìn tựa như một viên thuốc hình con nhộng trong suốt.

"Đây là cái gì?"

Tiểu Ngũ nói: "Đưa cho anh, anh ăn nó đi."

Trình Tuấn sửng sốt, "Cho tôi ăn? Là cái gì nha?"

Tiểu Ngũ cọ cọ cằm hắn, "Hôm nay anh cùng giám đốc ở trong phòng xử lý chuyện La Thắng Vũ, Sửu Sửu có tìm tới tôi. Hắn nhắc nhở tôi, tôi mới ý thức tới anh chỉ là con người mà thôi."

"Hả..." Trình Tuấn nhất thời xấu hổ, tuy rằng sự thật là như thế, nhưng ở trước mặt người yêu, loại chuyện này thấy thế nào cũng đều có điểm mất mặt a.

Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên, cằm đặt ở trên vai Trình Tuấn, khóe mắt hình như có một tia cười. Hắn đem hạt châu nhỏ đưa đến bên miệng Trình Tuấn, "Thực xin lỗi, cái thời kì này tôi rất hưng phấn, sẽ xem nhẹ rất nhiều chuyện, không có ý thức được điểm này thật xin lỗi. Đến, anh ăn đi, ăn vào cũng không cần lo lắng vấn đề thể lực."

Trình Tuấn cảm động chết, Sửu Sửu người này cuối cùng làm chuyện của con người à nha. Hắn hung hăng hôn Tiểu Ngũ một hơi, sau đó mới nâng tay hắn đem hạt châu kia nuốt vào.

Đồ vật Tiểu Ngũ đưa cho quả nhiên không giống bình thường, ban đêm cùng ngày Trình Tuấn đã cảm thấy bản thân mình như là hoàn toàn khôi phục tinh thần cùng khí lực, làm bốn năm lần, lần này những cái đó cuồn cuộn như thác nước không dứt dùng được rất nhiều. Đương nhiên, quan trọng hơn chính là có thể đủ thỏa mãn Tiểu Ngũ, chỉ cần hắn vui vẻ, chỉ cần hắn thoải mái, Trình Tuấn như thế nào cũng đều tình nguyện.

Buổi tối thứ tư có cuộc hẹn gặp mặt với hai ba con Từ Phương Phỉ, Trình Tuấn còn đặc biệt tỉ mỉ giả dạng một chút, mặc trên người một bộ tây trang hàng hiệu. Chỗ gặp mặt ở khách sạn Kim Đỉnh Li nhà Mạnh Kỳ, Trình Tuấn là người đến sớm nhất, trước giờ hẹn nửa giờ.

Cha con Từ Phương Phỉ trước thời gian ước định còn kém năm phút đồng hồ thì đến, mà Mạnh Kỳ lại đúng giờ sát nút vào cửa.

Đây cũng coi như là điểm đặc biệt của Mạnh Kỳ đi, không đến sớm cũng chẳng đến trễ, hắn có quan niệm rất rất mạnh về thời gian, từng giây từng phút đều phải vừa vặn.

Sau khi Mạnh Kỳ vào cửa, Trình Tuấn giới thiệu hai bên cho nhau, thời điểm giới thiệu Từ Phương Phỉ thì đưa mắt sang trừng Mạnh Kỳ, nhận về một cái tầm mắt hơi hơi tò mò hỏi ý kiến của Mạnh Kỳ.

Trình Tuấn cười mà không nói.

Bốn người ngồi xuống, nhân viên bắt đầu mang thức ăn lên, đúng lúc này, Sửu Sửu ló đầu chui vào.

Trình Tuấn có chút há hốc mồm, không rõ lí do nhìn về phía Mạnh Kỳ: cái trường hợp này anh mang theo Sửu Sửu đến làm gì?

Từ Phương Phỉ nhìn thấy Sửu Sửu cũng rất kinh ngạc, "Trình Tiểu Sửu? Sao cậu lại tới đây? Hơn nữa..." Nhìn Trình Tuấn liếc mắt một cái, "Muốn tới cũng có thể cùng đi với Trình Tuấn a, như thế nào hiện tại mới..."

Sửu Sửu cười tủm tỉm ngồi vào bên người Mạnh Kỳ, "Hiện tại tôi ở tại trong nhà anh Mạnh!"

Từ Phương Phỉ càng thêm kỳ quái, "Cậu không ở nhà Trình Tuấn hả? Chuyện khi nào nhỉ?"

Trình Tuấn sợ Sửu Sửu kia không thể khống chế cái miệng nói bậy ra chuyện gì, nhanh chóng ho khan một tiếng đánh gãy hai người bọn họ, gõ cái bàn: "Chuyện này về sau rồi nói tiếp đi, chúng ta trước cứ dùng cơm đã." Chuyển hướng sang ba ba Từ Phương Phỉ, "Bác Từ, ngài uống chút rượu chứ ạ?"

Cha Từ khoát tay, cười trêu chọc phải lái xe không dám uống, sợ về nhà bị vị kia trong nhà nổi giận.

Trong phòng ăn, vài người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí rất thỏa mái. Mạnh Kỳ kiến thức rộng rãi, đề tài cuồn cuộn không ngừng. Trình Tuấn làm người khôi hài sáng sủa, kể ra hàng loạt chuyện vui.

Cha Từ năm nay đã qua sáu mươi nhưng tinh thần sáng láng, kinh nghiệm kinh doanh trên thương trường phong phú. Từ Phương Phỉ ngẫu nhiên xen mồm phun tào, chọc ba ba yêu thương tươi cười.

Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.

Duy nhất mỗi Sửu Sửu đối với một bàn tiệc đầy tôm tung hoành bốn phía, nửa lời cũng chưa nói.

Từ Phương Phỉ hỏi hắn làm chi không nói lời nào, hắn chỉa chỉa quai hàm phình to của mình, tỏ vẻ không có thời gian nói chuyện.

Mạnh Kỳ nở nụ cười một chút, rút cái khăn tay lau vết nước tương dính trên khóe miệng Sửu Sửu.

Trình Tuấn sửng sốt ——

Mạnh Kỳ vừa rồi thế nhưng nở nụ cười, mẹ hắn hoàn toàn không đúng a! Mệt hắn còn muốn giới thiệu Từ Phương Phỉ cho hắn quen biết đâu, may mắn còn chưa có kịp nói a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.