Cơn Gió Đến Muộn

Chương 10: Mùi tanh nồng còn không




Tiễn bước Sửu Sửu, tới giờ Trình Hiểu Hải lên lớp thư pháp, vì thế ngày cuối tuần này, Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ tựa như trở về xã hội nguyên thuỷ, hai người cơ hồ cả ngày đều ở lì trong phòng ngủ, chỉ vì một việc chính là làm phải là làm! Làm! Làm! Quên mình làm, quên thời gian làm, thẳng đến hai người sức cùng lực kiệt, rốt cuộc bắn không ra chút gì mới thôi.

Tắm rửa xong hai người ôm nhau nằm trong chốc lát, Trình Tuấn rời giường làm cơm chiều, chiên cá Tiểu Ngũ thích ăn.

Tới thời kì này Tiểu Ngũ đặc biệt dính người, cũng không thích mặc quần áo. Thời điểm Trình Tuấn đi làm hắn một người đứng ở trong nhà thì còn hoàn hảo một chút, buổi tối Trình Tuấn trở về hắn cơ hồ lập tức liền dính lên, bất quá ngại Trình Hiểu Hải ở nhà khắc chế bản thân mình không làm ra động tác YD, nhưng khi con đi ngủ, hai người tiến vào phòng ngủ liền lập tức không quan tâm tới trời trăng mây gió gì luôn.

Cuối tuần không có con ở nhà quả thực hạnh phúc đến chết mất, Tiểu Ngũ nhìn Trình Tuấn rời giường cũng cùng ngồi xuống, thân thể trần truồng đi theo đằng sau Trình Tuấn, đến phòng bếp vươn hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, ở trên lưng hắn vuốt ve. Trình Tuấn đi tới chỗ nào, Tiểu Ngũ dính theo tới đó, tựa như dính vào sau lưng của hắn.

"Này, tôi làm cho em chút đồ ăn, bộ dạng em như vậy rất gây trở ngại cho tôi có biết hay không?" Trình Tuấn đang vo gạo, cảm nhận được Tiểu Ngũ dính sát không khỏi buồn cười, nhưng hắn cũng luyến tiếc quở trách cái động vật nhỏ dịu ngoan này.

"Tôi thích ôm anh." Tiểu Ngũ cũng vừa tắm qua, tóc còn có chút ẩm ướt, cọ ở sau lưng Trình Tuấn cọ đến áo ngủ hắn cũng ướt luôn, "Muốn ôm anh."

Trình Tuấn đối với sự tùy hứng của Tiểu Ngũ rất là bất đắc dĩ, đành phải kệ hắn.

Đem cơm cắm phích, Trình Tuấn bắt đầu xử lý cá, sau đó cho nấu canh gà hầm thuốc bắc cho mình. Tiểu Ngũ nhìn Trình Tuấn đem một cây gì đó rất dài cắt thành đoạn, không ngờ cắt mấy thứ đồ khác nhau bỏ vào trong nồi đất, cảm thấy rất ngạc nhiên. Trước kia chỉ thấy Trình Tuấn làm cá xào rau, còn cho tới bây giờ chưa thấy qua hắn hầm canh.

Tiểu Ngũ: "Tuấn, cái kia là cái gì?"

Trình Tuấn nhanh nhẹn đậy nắp, đặt ở trên bếp, không còn trong tầm mắt của Tiểu Ngũ nữa, sắc mặt của hắn có chút xấu hổ, "Là gà trống, tôi hầm canh."

"Tôi biết là gà trống, tôi hỏi chính là cái cây gì đó dài dài kia, màu sắc có chút hồng kia kìa."

Trình Tuấn xoay người ôm lấy Tiểu Ngũ, đi vào phòng ngủ vừa đi vừa nói: "Cái kia là vị thuốc Đông y, em lại không hiểu hỏi nhiều như vậy làm chi? Nhanh lên đi mặc quần áo, tôi phải đi đón con."

"Thuốc Đông y là cái gì?"

"Chính là đồ ăn, bỏ vào canh gà tạo gia vị ngon hơn."

"Ăn rất ngon sao?"

"Rất ngon."

"Tôi đây cũng uống một chút."

"Không được!" Em đang ở trong kỳ động dục, bị vây trong trạng thái tùy thời tùy chỗ có thể ngạnh lên, nếu còn uống thêm cái món này, tôi cũng không thể trụ với em a!

Tiểu Ngũ bị Trình Tuấn ném trên giường, "Vì cái gì tôi không thể uống?"

Trình Tuấn từ tủ quần áo lấy bộ quần áo, "Món canh đó cá heo không thể uống, uống vào không tốt cho dạ dày sẽ bị tiêu chảy, em như vậy về sau nếu muốn ăn cá cũng rất khó khăn."

Tiểu Ngũ quả nhiên mắc mưu, "Tôi đây không uống."

Trình Tuấn thêm vào canh gà hầm lên chính là thuốc Đông y bổ thận, cá heo tại thời điểm động dục mỗi ngày ít nhất phải giao phối mấy mươi lần, Tiểu Ngũ biến thành người cũng không hung hãn như vậy, nhưng mỗi ngày ít nhất cam đoan phải đủ năm đến sáu lần.

Nhu cầu thường xuyên như vậy đối với một người bình thường mà nói là không có khả năng làm được, Tiểu Ngũ vào kỳ động dục mới bắt đầu ba ngày, Trình Tuấn tạm thời còn có thể thỏa mãn hắn, nhưng lại đến một ngày nào đó hắn không thể trụ nỗi. Cho nên đành phải tự mình hầm canh bồi bổ, hắn chỉ sợ kỳ động dục của Tiểu Ngũ chưa qua, chính mình đã tinh tẫn nhân vong* trước rồi.

[* tinh tẫn nhân vong: ý là “làm việc” với tần suất và cường độ cao -> tiêu hao công lực -> ngỏm =)) ]

Trình Tuấn không muốn ở trước mặt Tiểu Ngũ thừa nhận hắn không được, khi bị hỏi cũng chỉ có thể che che lấp lấp. Tuy rằng rất rõ ràng đây là sự khác nhau giữa người cùng động vật không cách nào so được, nhưng Tiểu Ngũ bây giờ là người yêu hắn, nhưng ở trước mặt người yêu của mình, làm sao có thể nói mình không được chứ.

Trình Tuấn trong lúc giúp Tiểu Ngũ mặc quần áo, không cẩn thận cọ xát ra chút lửa. Trừ bỏ kịch liệt va chạm, Tiểu Ngũ còn rất thích hôn môi, hắn thích đôi môi Trình Tuấn, đường cong cương nghị, hình môi no đủ, hắn thích nhất chính là dùng đầu lưỡi miêu tả hắn, sau đó học bộ dáng của hắn, như linh xà lẻn vào trong miệng của hắn, chủ động khiêu khích đầu lưỡi của hắn. Sau đó, Trình Tuấn sẽ không chống lại được sức hấp dẫn, hung mãnh bắt đầu tiến công.

Tiểu Ngũ nói, hắn thời điểm làm cá heo hoàn toàn không có cảm thụ lửa nóng quá như vậy cảm giác đến mức giống như muốn hòa tan tuyệt vời, gần như chỉ có thể trông vào miệng lưỡi, có thể khơi mào toàn bộ tình cảm mãnh liệt trong cơ thể, thần kỳ mà lại kích thích, làm hắn mê muội không thôi.

Trình Tuấn thở hổn hển, chịu đựng xao động đem Tiểu Ngũ từ trên người kéo ra, "Tôi nói, chúng ta phải đi đón con về nhà, còn đi xuống nữa, sẽ đến trễ a."

Trình Hiểu Hải vẫn luôn là uy hiếp với Tiểu Ngũ, nhắc tới nhóc, Tiểu Ngũ dù khao khát nhiều hơn nữa cũng nhịn được.

"Ba ơi, chú Tiểu Ngũ bị bệnh gì ạ?" Trình Hiểu Hải nhỏ mà rất ma lanh, dù cho Trình Tuấn tận lực không cho hắn tiếp xúc Tiểu Ngũ, nhưng hắn vẫn ngẫu nhiên thoáng nhìn cũng cảm thấy Tiểu Ngũ không thích hợp.

Trình Tuấn lái xe, một bàn tay khác sờ sờ đầu của con, nói: "Chính là cảm mạo mà thôi, không có gì đáng ngại."

"Vậy hắn làm gì mà cứ luôn dán ở trên người của ba a?"

"Hắn không thoải mái thân thể không có khí lực đi, đi đường phải dựa vào ba."

Trình Tuấn chột dạ không thôi, dù cho che dấu có tốt đến đâu, ở trước mặt con thủy chung có sơ hở, bất quá cũng may con rất đơn thuần, dễ lừa, ba mình nói cái gì cũng sẽ tin.

Xem ra tương lai những ngày cuối tuần về sau phải càng thêm chú ý mới được.

Vào lúc ban đêm hai người lại là một trận gây sức ép, Trình Tuấn thật sự không được, cuối cùng đành phải khẩu giao cho Tiểu Ngũ hai lần.

Trình Tuấn thứ hai đi làm, Thạch Nghiêu cùng Sửu Sửu nghỉ ngơi.

Trình Tuấn đi làm theo lệ thường tuần tra an toàn của thiết bị cùng với kế hoạch huấn luyện thuần dưỡng sư mỗi một khu, nhận được tin có một báo biển bị bệnh, đi tả, bước đầu kiểm tra là bị bệnh bao tử, thú y đoán phỏng chừng là ăn đồ vật không sạch sẽ.

Trình Tuấn có chút kỳ quái, thuần dưỡng sư phụ trách báo biển Giản Ninh là một người thập phần có trách nhiệm, cộng thêm thức ăn báo biển cùng với gian cá của cá heo tách biệt nhau, hẳn là không đến mức sẽ làm cho báo biển bị tiêu chảy mới đúng. Hắn cầm hồ sơ bệnh lý tìm được Giản Ninh, hỏi cô nàng báo biển sinh bệnh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Giản Ninh cũng mới vừa làm việc chưa tới hai năm, thời gian này phạm vào sai lầm rất là nhạy cảm, đối mặt với Trình Tuấn có chút luống cuống, ấp úng cũng không thể nói chuyện rõ ràng.

Trình Tuấn mang cô cùng đi tới phòng dự trữ để kiểm tra đồ ăn của báo biển, kết quả cũng không phát hiện ra cái dị trạng gì.

Trình Tuấn cho báo biển tạm thời ngừng biểu diễn, để Giản Ninh trước đem báo biển chăm sóc cho hết bệnh. Hắn đi tới viện hải dương tìm giám đốc Tô Khánh Hoằng, hắn đem chuyện này lập hồ sơ, xin phí trị liệu.

Buổi chiều Trình Tuấn đích thân đi tới phòng chữa bệnh một chuyến, khi đó báo biển đang làm nội soi dạ dày, thú y ở trong dạ dày của nó phát hiện cá Tuyết còn chưa tiêu hóa hoàn toàn.

cá tuyết (gadus macrocephalus) (một loài cá, miệng có một sợi râu, trên lưng có nhiều vằn đen, có ba vây lưng, bụng màu xám trắng, gan là nguyên liệu quan trọng làm dầu cá)

-----------------


Trình Tuấn nhíu mày, "Cá Tuyết sao?"

Trong viện hải dương động vật ăn cá rất nhiều, báo biển cũng ăn cá, nhưng ăn phần nhiều chính là các loại tôm cua cùng với động vật thân mềm, cá Tuyết không phải không ăn, nhưng hẳn là ăn rất ít. Theo lý thuyết, Giản Ninh sẽ không sai lầm đến nỗi lấy cá tuyết thối đút cho báo biển ăn a.

Sau khi Giản Ninh biết chuyện này sợ tới mức chân tay luống cuống, thề rằng mình tuyệt sẽ không phạm phải sai lầm bậy bạ như vậy.

Trình Tuấn cũng hiểu được là không có khả năng, Giản Ninh bình thường làm người rất có trách nhiệm mọi người ở đây rõ như ban ngày, mắt thường có thể thấy được cá biến chất, vả lại cũng sẽ không cho báo biển ăn loại cá này, trừ phi là cô nàng mắt mù mới có thể đưa cho báo biển ăn nó.

Như vậy, rồi lại như vậy, đủ biết trong chuyện này có điều kỳ quái.

Trở lại viện hải dương Trình Tuấn lại đi tới gian phòng dự trữ để kiểm tra lại, xem xét mỗi cái hồ cá, hơn nữa nhìn kỹ cá Tuyết nuôi nấng trong ao, kết quả vẫn là cũng y hệt như trước, không nhìn ra vấn đề gì.

Sau khi tan tầm đi đón con cũng không gặp Mạnh Kỳ, từ khi để cho hắn đem Sửu Sửu mang đi sau đó cũng không còn gặp hắn tới đón cháu gái tan học nữa. Trình Tuấn vội vàng cùng Tiểu Ngũ ngọt ngào như mật, cũng không có thời gian gọi điện thoại hỏi tình huống Sửu Sửu, cũng không biết tên kia ở trong nhà Mạnh Kỳ có quen không. Đang nghĩ tới, di động vang lên, là Mạnh Kỳ gọi tới.

Thiết kế sư rốt cục cũng hoàn thành bản vẽ, Mạnh Kỳ bảo Trình Tuấn cùng đi gặp mặt người thiết kế sư kia, hai bên xem qua bản vẽ xác định không có vấn đề gì thì có thể chính thức bắt đầu công trình.

Trình Tuấn vì thế gọi điện thoại cho Từ Phương Phỉ, hỏi ba cô nàng xác định thời gian gặp mặt được không, câu trả lời chính là buổi tối thứ tư có thời gian. Trình Tuấn quả thật rất mệt mỏi, cũng không cường điệu bảo Từ Phương Phỉ chuyện tiếp khách, hắn hiện tại thật sự muốn sứt đầu mẻ trán.

Trong lòng có việc, thời điểm buổi tối cùng làm Tiểu Ngũ có vẻ không yên lòng, Tiểu Ngũ rất mẫn cảm phát hiện Trình Tuấn không thích hợp, sau hai lần thì chấm dứt ôm cổ hắn hỏi hắn có phải gặp khó khăn hay không.

Trình Tuấn liền đem chuyện báo biển ăn đồ ăn biến chất nói với hắn, Tiểu Ngũ hơi trầm xuống rồi nhanh chóng kết luận có người cố ý chỉnh Giản Ninh.

Trình Tuấn cả người đầy mồ hôi, dưới vầng sáng êm dịu, đường cong cơ bắp ướt át gợi cảm không thôi, "Tôi cũng hiểu được cũng có khả năng này, Giản Ninh luôn luôn có trách nhiệm, cũng rất cẩn thận, trừ phi cô nàng mắt mù, hoặc là có người thừa dịp cô nàng không chú ý, đem cá biến chất trộn lẫn vào trong thùng cá của cô ấy."

Tiểu Ngũ ghé vào trên người Trình Tuấn, thong thả hoạt động eo, dùng DD của mình vuốt phẳng DD của hắn, đầu lưỡi liếm lồng ngực màu mật ong của hắn, "Ngày mai tôi theo anh đi làm, tôi đi hỏi những con cá đó."

Tiểu Ngũ đầu lưỡi có xu thế trượt xuống, đã đến chỗ bụng Trình Tuấn. Một tay Trình Tuấn kéo lấy hắn, xoay người đặt ở dưới thân, tiếp đó chìm vào nụ hôn sâu triền miên, hỏi hắn, "Em nhịn được sao?"

Tiểu Ngũ hơi hơi thở dốc nói: "Không quan hệ, tôi đi nửa ngày, giữa trưa nghỉ ngơi anh sẽ đưa tôi về."

"Được!"

Âm cuối bao phủ đợt tiếng động ướt át sáp nhập liên tục cùng với tiếng rên rỉ như mật ngọt.

Ngày kế đi làm, Trình Tuấn mang theo đôi mắt đen hết sức rõ ràng, bất quá uống canh đại bổ, hắn coi như miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Hai người một trước một sau xuống xe, vừa muốn đi vào thì thấy một chiếc quen thuộc đang tiến vào.

"Sư huynh!" Không nghĩ tới tại bãi đỗ xe gặp được Mạnh Kỳ xe, Trình Tuấn kinh ngạc không thôi, sư huynh thế nhưng tự mình đưa Sửu Sửu đến đi làm a.

Mạnh Kỳ xuống xe, cùng Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ chào hỏi, quay đầu lại, phát hiện Sửu Sửu còn đang chơi xấu ở lì trên ghế phụ không chịu xuống dưới. Vì thế Mạnh Kỳ đi qua đi đẩy cửa ra, tay vịn cửa xe hơi hơi xoay người cùng Sửu Sửu nói cái gì đó, sau đó Sửu Sửu liền đặc biệt vui sướng xuống xe.

Trình Tuấn: "..."

Tiểu Ngũ ánh mắt u ám, hàng mi nhíu lại.

Sửu Sửu đi theo phía sau Mạnh Kỳ, đôi mắt nhỏ so với vì sao trên trời còn sáng hơn.

Trình Tuấn kéo Mạnh Kỳ qua, nhỏ giọng hỏi hắn, "Sư huynh, Sửu Sửu ở chỗ của anh không gây phiền toái gì cho anh chứ?" Sửu Sửu cái tên kia ngu ngốc một ngàn vạn Hertz, khi nói chuyện làm việc điện lưu thường xuyên không truyền tới đại não mà trực tiếp điện giật tứ chi, không ít lần làm cho Trình Tuấn đau đầu, lúc ấy cũng là nóng vội mới không suy xét liền đem hắn đóng gói đưa đến chỗ Mạnh Kỳ, sau đó ngẫm lại cảm thấy bản thân mình thiếu suy xét, vạn nhất khiến cho Mạnh Kỳ thêm phiền toái sẽ không tốt.

Mạnh Kỳ nói: "Không có, Sửu Sửu thực ngoan, còn giúp anh nấu cơm."

Trình Tuấn: "Hở?"

Bên kia, Tiểu Ngũ kéo Sửu Sửu nghiêm khắc hỏi, "Tên kia có đối với ngươi làm cái gì hay không?"

Sửu Sửu nháy mắt mấy cái, "Không có a, anh Mạnh làm người rất tốt, mỗi ngày đều mua tôm cho tôi đâu. Tôi ở nhà hắn nơi đó so ra khi ở nhà các anh còn thoải mái nhiều."

Tiểu Ngũ rất hoài nghi, "Thật sự?"

Sửu Sửu mãnh liệt gật đầu, "Thật sự, anh Mạnh đối với em đặc biệt tốt, không chỉ mua tôm tôi yêu nhất cho tôi ăn, còn để tôi giường ngủ. Tôi muốn ngủ sô pha hắn nhất quyết không cho." Nói tới đây, sắc mặt của hắn biến đổi, "Hừ, đi tới nhà anh Mạnh tôi mới biết được, thì ra ngủ sô pha căn bản không có thoải mái như ngủ trên giường, thì ra Trình Tuấn nhà anh luôn luôn ngược đãi tôi đâu!"

Tiểu Ngũ biến sắc, "Tuấn của tôi mới không có ngược đãi cậu! Sô pha nhà của chúng tôi so với giường nhà Mạnh Kỳ rất thoải mái."

Sửu Sửu hai mắt trừng, "Đó là vương... Anh Tiểu Ngũ chưa ngủ trên giường nhà anh Mạnh mới nói như vậy. Sô pha trong Trình Tuấn nhà anh vừa ngắn lại chật hẹp, giường nhà anh Mạnh vừa rộng rãi lại mềm nhuyễn, còn đặc biệt ấm áp, tựa như trước kia lúc ở trong biển cảm giác như đứng ở trong hải quỳ vậy."

Tiểu Ngũ khinh thường hừ một tiếng, "Mặc kệ là sô pha nhà Tuấn của tôi hay là giường nhà Tuấn của tôi, nhà người khác kém hơn nhiều!"

Sửu Sửu nóng nảy, lôi kéo tay Tiểu Ngũ lớn tiếng cãi lại, "Tôi nói là sự thật, giường nhà anh Mạnh thật sự rất thoải mái, anh Tiểu Ngũ đi tới cảm thụ một chút thì mới biết khác nhau ở nơi nào."

Tiểu Ngũ không thể hiểu nổi, "Tôi sao phải đi cảm thụ giường nam nhân khác?"

Sửu Sửu nói: "Bởi vì anh không tin tôi mà, anh Mạnh dạy cho tôi một câu, sự thật thắng hùng biện, cho nên anh chỉ cần tự mình ngủ trên giường anh Mạnh là sẽ biết."

Trình Tuấn trên trán ứa ra gân xanh, nắm tay nắm chặt khanh khách rung động, "Trình Tiểu Sửu, con mẹ nó cậu mà còn nói bậy nữa ông đây đem cậu cắt thành tám đoạn đem chiên một bàn cá hề!"

Mạnh Kỳ lập tức đem Sửu Sửu kéo ra phía sau, "Trình Tuấn, quân tử động khẩu không động thủ ha!"

Sửu Sửu đắc ý dào dạt, từ phía sau lưng Mạnh Kỳ nhô đầu ra le lưỡi với Trình Tuấn, có người làm chỗ dựa cảm giác thật sự là thích ngây người!

Trình Tuấn: "..."

Tiểu Ngũ đi đến trước mặt Mạnh Kỳ, đôi con ngươi xanh biếc sâu thăm thẳm thẳng tắp theo dõi hắn. Không biết sao cứ như núi thái sơn đè xuống đỉnh đầu Mạnh Kỳ bỗng nhiên cảm thấy một trận cảm giác áp bách.

Mạnh Kỳ không hiểu ánh mắt Tiểu Ngũ là có ý gì, giống như đang xem xét kỹ càng hắn, lại giống như lộ ra một chút nghi ngờ, nhưng hắn thủy chung không nói gì, nhanh chóng lôi kéo Trình Tuấn đi rồi.

Mạnh Kỳ sau lưng lạnh cả người, theo bản năng bắt lấy Sửu Sửu hỏi: "Anh em là người như thế nào?"

Sửu Sửu nhìn bóng dáng Tiểu Ngũ, suy nghĩ một chút, nói: "Là người a, ừm... Là một người rất bảnh."

Mạnh Kỳ: "..."

Sửu Sửu vừa nhìn thấy sắc mặt Mạnh Kỳ, tức thì cười tủm tỉm bổ một câu: "Đương nhiên, so với anh Mạnh thì còn kém một chút."

Mạnh Kỳ nhịn không được nở nụ cười, "Lấy lòng anh như vậy, buổi chiều đón em tan tầm mang em đi ăn tôm hùm!"

Sửu Sửu cao hứng là muốn đong đưa cái đuôi, nhưng hắn quên mất bây giờ hắn là người, cho nên đong đưa cái đuôi kết quả chính là xoay hai cái mông.

Mạnh Kỳ: "... Cái này cũng đáng yêu quá mức đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.