Cơn Gió Cuốn Em Đi, Để Tinh Yêu Ở Lại

Chương 7: Số mạng anh Trần




“Tám ly trà, sau khi nếm thử, cho ý kiến. Nói đúng, mỗi chén ngươi được thưởng năm lượng bạc” Đường Viễn Ninh đắc ý nói

Lâm Tiểu Trúc hai mắt sáng ngời, tám ly trà được tới bốn mươi lượng bạc nha

“Viễn Ninh” vừa nghe vậy, Viên Thiên Dã đã nhíu mày, trừng mắt với Đường Viễn Ninh” ngươi đừng đem nha đầu kia chìu hỏng đi, vừa rồi làm thơ, ngươi thưởng cho nàng mười lượng một bài còn chưa tính, đây chẳng qua là phẩm trà thôi, sao có thể đánh cuộc”

Đường Viễn Ninh không phục trừng lại hắn” vậy mà nhiều sao ? cái gì mà chỉ là phẩm trà thôi ? tám ly trà này, không chỉ thưởng thức mà còn phải bình phẩm, nếu đổi lại là ngươi cũng chưa chắc làm được chứ đừng nói là Lâm Tiểu Trúc chưa từng được uống trà. Năm lượng bạc, ta còn thấy ít nha” nói xong xoay người vung tay nói với Lâm Tiểu Trúc” đã thưởng thì thưởng cho nhiều một chút, nếu nói đúng cả tám chén, ta lại thưởng thêm mười lượng bạc nữa”

“Sao lại thêm ?”

Viên Thiên Dã nóng nảy, chưa nói xong thì Lâm Tiểu Trúc đã cắt ngang lời hắn” hai vị công tử, vấn đề này có thể đợi sau khi Tiểu Trúc phẩm trà xong mới tính được không ? nói đúng, Đường công tử tùy tâm mà thưởng, nói không đúng, hai vị công tử không cần vì vấn đề này mà tranh cãi nữa”

Tám ly trà, để thưởng thức và bình phẩm cũng cần chút thời gia, cứ để cho hai vị này cãi tới thông suốt, e là trà đã đóng thành băng, còn nói nữa thì có tác dụng gì.

“Nói đúng.” Đường Viễn Ninh đắc ý liếc mắt nhìn Viên Thiên Dã, sau đó quay đầu nói” ngươi nhanh nếm thử đi” rồi chỉ tay” nước lọc cũng đã chuẩn bị cho ngươi”

Lâm Tiểu Trúc không nhiều lời, cầm chén nước lọc uống một ngụm rồi cầm một ly trà lên.

Nói thật, nàng không lo lắng chút nào. Tốt xấu gì thì ở kiếp trước, dưới sự bồi dưỡng của gia gia, nàng đã nếm qua không ít loại trà, kiếp này lại có đầu lưỡi mẫn cảm, tuy không thể nói tường tận nhưng một hai phần thì vẫn có thể. Cái nàng lo lắng nhất chính là kiếp này, nàng chỉ mới uống một loại trà hoàng sơn mao phong do Viên Thiên Dã đưa cho nàng, nếu trong tám chén tràn này có Thiết quan âm, hồng trà hay gì gì đó thì nàng nên nói thế nào ? nên giải thích kiến thức này từ đâu mà đến ? cũng không thể nói học từ gia gia đã mất được. Nếu không nói, nàng đành phải trơ mắt nhìn bạc trắng bóng kia tuột khỏi tay mình, mà như vậy chắc chắn nàng sẽ mất ngủ mấy đêm ah.

Thiệt là rối rắm quá đi.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ, nàng tập trung tinh thần, chăm chú nhìn màu sắc nước trà.

Kiếp trước, gia gia đã từng dạy nàng,cầm ly trà trong tay, không nên vội vã uống mà phải đánh giá màu sắc, ngửi mùi hương, sau đó mới thưởng thức. Đây mới là hiểu được cách phẩm trầ.

Nhìn bột trà và màu sắc. Thời đại này không có loại chén uống trà có nắp, mọi người đều ngâm trà vào trong bình, sau đó chiết ra chén nhỏ mà dùng. Hơn nữa Đường Viễn Ninh và Viên Thiên Dã cũng chỉ để cho nàng thưởng thức, cho nên trong ly trà chỉ có bột trà, không có lá trà, xem ra đã giảm bớt công đoạn. Có điều nhìn lá trà cũng không nói được gì nhiều.

Lá trà khác nhau, màu sắc nước trà cũng bất đồng. Tỷ như trà xanh, đặc điểm dễ nhận thấy nhất là nước trà màu xanh lục, hoàng trà thì có màu vàng như rượu hoàng diệp. Cùng một loại trà nhưng phẩm chất bất đồng, màu bột trà cũng không giống, tỷ như trà xanh, xanh nhạt, xanh biếc. . . đều là hạng thượng phẩm, còn màu lục hay vàng thì là hạ phẩm. Cùng loại trà, màu sắc nước trà trong suốt là loại tốt nhất, càng đục càng kém.

Sau khi xem sắc trà thì phải ngửi hương khí toát ra từ bột trà. Lá trà khác nhau, mùi hương cũng khác nhau. Có loại thơm ngát, có loại phát ra mùi cây kê, hương quả hay mùi hoa. . . Trà ngon thì hương khí tự nhiên, vừa ngửi đã như thấm vào tận ruột gan làm người ta say mê.

Mà ly trà trước mắt, bột trà giống như hoàng sơn mao phong ngày đó Viên Thiên Dã đã cho nàng uống, cũng màu vàng nhạt, nước trà trong suốt, hương khí thanh thuần, nhu hòa kéo dài, mùi hương dù không đậm nhưng chậm rãi lan tỏa, ngửi được rất khoan khoái.

Nhìn bột trà, lại ngửi được hương khí quen thuộc, Lâm Tiểu Trúc cũng tự tin hơn.

Nàng chậm rãi đưa ly trà lên miệng, hớp một ngụm nhưng không vội nuốt mà dùng đầu lưỡi tinh tế cảm nhận, lại dùng răng cắn cắn bộ trà, sau đó mới từ từ nuốt xuống như vậy dư vị vẫn còn lưu lại trong miệng.

Viên Thiên Dã, Đường Viễn Ninh, Đường Uy, Đường An và Viên Thập nhìn động tác của Lâm Tiểu Trúc, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Hai vị công tử là cao thủ dùng trà, đương nhiên là kiến thức uyên thâm, nếu không Đường Viễn Ninh sẽ không một mực bắt Lâm Tiểu Trúc phẩm trà. Còn ba người tùy tụng, hầu hạ bên cạnh công tử nên đối với việc pha trà, phẩm trà cũng biết chút ít. Nhìn bộ dáng của Lâm Tiểu Trúc, so với bọn họ còn chuyên nghiệp hơn, bọn họ không ngạc nhiên sao được.

“Thế nào?” Đường Viễn Ninh thấy Lâm Tiểu Trúc mở mắt liền hỏi.

Hắn cảm thấy rất khẩn trương, không phải là sợ mất tiền mà vì bộ dáng chuyên nghiệp của Lâm Tiểu Trúc. Bắt đầu là trêu đùa nhưng hiện giờ hắn lại như một đứa trẻ, có được món ngon liền đưa cho cha mẹ, chờ mong bọn họ cũng tán thưởng cũng khen ngợi như mình.

Lâm Tiểu Trúc mỉm cười nói, chậm rãi nói:” Loại trà này chính là loại mà lần trước công tử đã cho Tiểu Trúc nếm qua. Ân. . gọi là hoàng sơn mao phong thì phải. Có điều khi đó hương vị ngon hơn, còn trà bây giờ màu sắc u ám, hương vị cũng không mới mẻ, tươi mát bằng”

Viên Thập lộ vẻ hưng phấn không giấu diếm, há mồm định nói chuyện thấy Viên Thiên Dã đang gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc liếc mắt một cái, vội vàng ngậm miệng lại.

Viên Thập thức thời nhưng có người lại không như vậy, kích động vỗ bàn nói” đúng, nói đúng lắm. Chuyện ngươi uống trà lần trước, ta có nghe Viên Thập nói qua. Khi đó mới vào đầu thu, trà xuân để cũng chỉ mới nửa năm, bảo tồn hoàn hảo, hương vị đương nhiên cũng tươi mát hơn còn bây giờ đã vào mùa đông, trà không còn mới nữa, hương vị đương nhiên có thay đổi”

“Viễn Ninh” Viên Thiên Dã lại nhăn mi trừng mắt” nàng mới nếm ly trà thứ nhất, ngươi đã nói ra hết, sau này còn bình phẩm gì nữa”

“Ách.” Đường Viễn Ninh lúc này mới ý thức mình lỡ lời liền cãi chày cãi cối” ta chỉ là nói thật mà thôi, mấy cái sau không giống, nói hay không nói cũng đâu có sao. Đến, Lâm Tiểu Trúc, ngươi còn nhận ra gì nữa, mau nói đi” lúc này hắn không dám nhắc Lâm Tiểu Trúc là nước không giống.

“Ngoại trừ lá trà,đương nhiên còn có nước. Trà này, ngoại trừ hương vị tươi mát còn có hương hoa mai thản nhiên, giống như mai tuyết chúng ta lấy ở trên núi, cho nên trà này, làm dùng mai tuyết để ngâm”

“Lại nói đúng, nói rất hay” Đường Viễn Ninh vỗ tay thật to, nhìn sắc mặt phức tạp của Viên Thiên Dã, không dám nói thêm” phẩm tiếp chén khác đi”

Lâm Tiểu Trúc khẽ gật đầu, hớp một ngụm nước lọc để súc miệng, sau đó bưng ly trà thứ hai lên, xem sắc ngửi hương sau mới uống một ngụm

“Thế nào?” càng về sau, khó khăn càng nhiều hơn nên Đường Viễn Ninh cũng khẩn trương hơn, chờ mong, thông cảm cũng tăng lên. Hắn cảm giác, Lâm Tiểu Trúc sẽ mang lại cho bọn họ nhiều kinh hỉ hơn nữa.

“Vẫn là loại trà vừa rồi, chẳng qua là dùng tuyết tùng mà thôi”

“Đúng” Đường Viễn Ninh nặng nề gật đầu” khó nhất là vừa rồi ngươi chưa có nếm qua tuyết trên cây tùng lại có thể nếm ra được”

Viên Thiên Dã cũng gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi, mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, giống như chờ nàng nói ra gì đó

Lâm Tiểu Trúc đưa mắt nhìn mọi người” nhưng mà . .”

“Còn nhưng nhị gì nữa ? là cái gì ?” Đường Viễn Ninh vốn nóng tính nên liên tục thúc giục” đừng có thừa nước đục thả câu, còn chần chừ, trà sẽ lạnh”

“Nhưng trà này, khi nấu, nhất định là dùng củi nhóm lửa, lại đổ nước vào nồi nấu, cuối cùng mới dùng nắp đậy lại cho nên trong bột trà có chút mùi khói”

Mọi người đều há hốc mồm nhìn Lâm Tiểu Trúc, hồi lâu Đường Viễn Ninh mới la lên” Lâm Tiểu Trúc, ngươi quá lợi hại, ngay cả chuyện như vậy cũng nhận ra được”

Phải nếm tám loại trà, hơn nữa nước dùng không giống nhau, Viên Thiên Dã lại sợ Lâm Tiểu Trúc ở trong phòng kia bị lạnh nên thúc giục mọi người nhanh tay làm việc, vì thế mới đem trà ngâm, lại muốn nước mau sôi nên dùng củi để nấu, còn về phần thứ tự, làm vậy cũng là bình thường mà.

Viên Thiên Dã nhìn Lâm Tiểu Trúc, đôi mắt sâu như hồ nước không hề chớp, lóe lên quang mang khác thường, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên, tươi cười dù nhẹ nhưng cực kỳ sáng lạn. Nhưng không biết vì sao, biểu tình của hắn lại không đồng nhất, miệng tươi cười nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ sầu lo, biểu tình vừa vui vừa buồn của hắn làm Lâm Tiểu Trúc có chút não ý.

Tiểu hồ ly này, lúc trước nàng cảm thấy hắn là chủ tử tốt nhưng từ khi biết bản chất thật của hắn, nàng lại có chút đắn đo. Không biết hắn lúc này đang có chủ ý gì, không muốn cho nàng được thưởng thì thôi, cần gì phải lộ ra vẻ mặt âm dương như thế. Hừ, không đáng yêu chút nào. Quá nhỏ mọn. Chỉ là một chút bạc thôi mà, nàng lấy của Đường gia, không phải của hắn, hắn lo lắng cái gì chứ ? nếu có thể, nàng nhất định sẽ nhéo mũi hắn, chửi hắn một trận.

“Được, nói rất đúng, nếu không phải Viên Cửu luôn ở bên cạnh trông chừng ngươi, ta nhất định sẽ nói là ngươi nhìn lén. Cái lưỡi lợi hại như thế, không thể không thưởng. Thưởng, thưởng nhiều nữa là khác” Đường Viễn Ninh la lên

Viên Thiên Dã đột nhiên xoay người, hung hăng trừng mắt, cắt ngang lời hắn” nếm thử mấy cái khác rồi nói sau”

Chỉ mới hai chén đã nói thưởng nhiều, nếu tất cả đều đoán đúng, chắc chắn Lâm Tiểu Trúc sẽ mát ngủ cả đêm. Nhưng nghĩ lại, hắn liền bình tĩnh hơn, hai chén trước có thể nhận ra thì những chén sau, Lâm Tiểu Trúc dù thông minh nhưng không có đầu lưỡi mẫn cảm hay kinh nghiệm phẩm trà thì chưa chắc đã nhận ra, cho nên hắn cũng không cần lo lắng quá mức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.