Con Gái Xã Hội Đen

Chương 30




Ngày hôm sau, vừa tan sở là Đại Lâm đến thẳng nhà Thúy Thúy. Anh rầu rĩ khóc lóc với mẹ vợ: “Mẹ, con thật là bất hiếu, không đủ khả năng mua nhà cho mình, còn liên lụy cả hai bố mẹ già của con, khiến hai cụ phải đi thuê cái kho hoang không điện không nước để ở. Tối qua cả đêm con trằn trọc không ngủ, nghĩ ra được một cách, con muốn cùng Thúy Thúy ra ở riêng, nhưng lại không có tiền thuê nhà, bây giờ thuê một căn nhà tử tế ở được cũng phải mất hơn một nghìn tệ, nhưng tiền lương của con chỉ thuê được nhà, thì sao có thể nuôi gia đình, nuôi Thúy Thúy được chứ?” “Đúng vậy”. Mẹ Thúy Thúy nói: “Mẹ cũng thấy là không thể để bố mẹ con ra ngoài ở”. Đại Lâm lập tức theo đà câu nói của mẹ Thúy Thúy: “Con nghĩ rồi, con và Thúy Thúy chuyển về đây ở, ở trong phòng cũ của Thúy Thúy. Mặc dù hơi nhỏ, nhưng cũng đủ, chỉ cần cả gia đình hòa thuận yên vui, thì sao cũng được. Thúy Thúy hiểu nhầm mẹ con nhiều, e rằng chốc lát không thể hóa giải ngay được. Mẹ và bố cũng có tuổi rồi, cũng cần có người chăm sóc, sau này ngày ngày con sẽ chăm sóc phụng dưỡng bố mẹ. Mẹ, mẹ thấy thế nào ạ?”
Bố mẹ Thúy Thúy thấy Đại Lâm nói rất chân thành, mặc dù cảm thấy sống cùng không được thuận tiện lắm, nhưng nghĩ đến việc ngày ngày được chung sống cùng Thúy Thúy, cũng hạnh phúc lắm, nên đồng ý ngay.

Ngay lúc đó, Đại Lâm lập tức chạy vào bếp nấu cơm. Bình thường ở nhà, anh chẳng phải làm gì cả, nên chẳng biết gì cả, không làm tung tóe nước khắp sàn thì chảo mỡ cũng suýt bùng lên, không thì thái vào tay. Mẹ Thúy Thúy thấy con rể tay chân lóng ngóng, bận bịu toát cả mồ hôi, thương quá bèn bảo anh đi nghỉ, để bà làm. Đại Lâm không nghe, nhất định tranh làm với bà, khung cảnh hai mẹ con hòa thuận thân mật cùng nấu cơm. Ăn xong, Đại Lâm lại đòi rửa bát, quét dọn bếp, còn lau khắp cả nhà, rồi mới về. Bố mẹ Thúy Thúy cảm động, ngân ngấn nước mắt, cứ nói đợi Thúy Thúy về, nhất định sẽ sống cùng Đại Lâm ở đây, cái gia đình này sẽ hạnh phúc vui vẻ biết bao!

Đại Lâm mệt mỏi rã rời trở về nhà, ngã vật xuống ghế sô fa không ngóc đầu dậy nổi. “Ôi, mẹ, ơi, đều là kế sách dở hơi của mẹ, con mệt chết đi mất, công việc gia đình không phải là việc dành cho đàn ông!” Mẹ Đại Lâm đến ngay chỗ con trai, massage cho con trai, trong lòng rất xót xa, nói: “Đại Lâm à, chỉ mệt vài hôm thôi, đợi con chính thức vào nhà đó, hôm nào nịnh bố mẹ vợ chuyển tên chủ hộ sang cho con, thì chúng ta có thêm một cái nhà nữa rồi! Con trai, cuộc sống tươi đẹp của con sắp đến rồi. Ha ha...

Bố mẹ Thúy Thúy vui lắm, bèn kể chuyện cho mẹ Vương Hinh khi bà đến chơi. Mẹ Vương Hinh nhíu mày nghĩ ngợi, thấy việc này có vẻ không ổn lắm. Người xưa có câu, xa thơm gần thối. Mẹ chồng nàng dâu ở cùng nhau, xảy ra nhiều mâu thuẫn, con rể ở cùng cũng vậy. Lâu dần, khó tránh khỏi va chạm, người nhà Đại Lâm lại không dễ chung sống, lại trở mặt rồi chuyển đi thì lại thành mối vướng mắc cả đời.

Mẹ Thúy Thúy cũng cảm thấy em gái nói có lý, mẹ Vương Hinh nghĩ một lát rồi nói: “Hay là cho Thúy Thúy và Đại Lâm đi mượn tạm căn nhà của Vương Hinh ở, dù sao Vương Hinh cũng không ở. Căn nhà mà bà nhắc đến là ở khu phía Tây, là của ông ngoại Vương Hinh, thời kì mới lớn, Vương Hinh thường đòi bỏ nhà đi, nên ông ngoại Vương Hinh đã chuyển nhượng căn hộ này cho Vương Hinh, để cô sống ở đó, tránh việc ngày ngày giận hờn cha mẹ. Vương Hinh cũng không sống ở đó lâu, chỉ mấy hôm đã chuyển về nhà, bởi vì lúc đó đúng vào mùa đông, trong phòng không có hệ thống lò sưởi, hơn nữa điều kiện ở đó quá tệ, dọc hành lang đều xếp đầy than và củi, rất bẩn. Nhưng Vương Hinh vẫn thường tự đắc, nói: “Tôi cũng có nhà riêng đấy!” Vương Hinh vẫn luôn đề nghị chuyển tên căn nhà cho Thúy Thúy, mẹ Thúy Thúy ngại không muốn nhận, vì nhận thì lại có vẻ như khó chịu với việc hồi trước bố cho Hinh Hinh mà không cho Thúy Thúy. Nhưng, kể từ khi Thúy Thúy kết hôn với Đại Lâm, Vương Hinh không còn nhắc đến việc này nữa. Hỏi cô, cô nói tỉnh bơ: “Con không giúp để nuôi con rể!” Bây giờ, mẹ Vương Hinh nhắc đến căn nhà, mẹ Thúy Thúy thoáng do dự: “Hinh Hinh không đồng ý thì sao?” “Đó là nhà của bố chúng ta, hơn nữa, Hinh Hinh vốn chẳng cần căn nhà đó. Chị bảo Thúy Thúy đến ở, Hinh Hinh cùng lắm là nổi giận rồi thôi. Hơn nữa, là mượn để ở, nếu Hinh Hinh thực sự nhất định không cho Đại Lâm ở, thì bảo cậu ta chuyển đi”. Nói xong, bà tìm chìa khó đưa cho chị.

Mẹ Thúy Thúy chờ khi Đại Lâm đến để thể hiện lòng hiếu thảo bằng việc cặm cụi làm việc nhà, bèn đưa chìa khóa cho anh, bảo anh đến đó dọn dẹp, chuyển đến sống trước, đợi Thúy Thúy về sẽ chuyển đến. Tiện thể mẹ Thúy Thúy cũng kể hết lai lịch của ngôi nhà và chuyện Vương Hinh đã từng muốn chuyển nhượng căn nhà cho Thúy Thúy. Mẹ Đại Lâm nghe Đại Lâm nói vậy, liền suy tính ngay: “Con nói xem, ông ngoại của nó sao lại thiên vị thế? Có hai đứa cháu gái, ông lão cho Vương Hinh mà không cho Thúy Thúy là có ý gì chứ? Căn nhà này phải cho Thúy Thúy mới đúng. Gia đình Thúy Thúy không giàu có, lại cho người giàu, kiểu gì thế. Con và Thúy Thúy cứ đến đó sống đã, một thời gian sau con bảo Thúy Thúy đứng tên chủ hộ!

Buổi tối, mẹ Vương Hinh nói với chồng về việc này, ông đi đi lại lại một hồi, trầm ngâm nói: “Việc này giải quyết như vậy là không ổn rồi. Với tính khí của Hinh Hinh, nếu nó biết việc này có thể không trở mặt sao? Như vậy em cũng không dễ chịu chút nào”. “Nhưng em đã đưa chìa khóa cho chị rồi, anh không nói sớm!” “Em cũng có hỏi anh đâu, em đấy, lòng dạ thật thà, mẹ Đại Lâm thực sự có thể đến cái nhà kho hoang đấy sống sao? Đánh chết anh cũng không tin. Em nói bà ta có thể ép Thúy Thúy đến đó sống, anh còn tin được!” Hai vợ chồng nói chuyện được một lúc, Vương Hinh đã về nhà, họ không nhắc gì đến chuyện này nữa.

Mấy hôm sau, bố Vương Hinh càng nghĩ càng thấy không ổn, bèn lái xe đến phía Tây. Không đến thì thôi, vừa đến đã khiến cho bố Vương Hinh tức đến run cả người. Bố Vương Hinh nhìn thấy trước cửa đơn, mẹ Đại Lâm và một bà lão hơn 60 tuổi đang đấu khẩu đến sùi bọt mép, vô cùng căng thẳng, mẹ Đại Lâm vung hai tay lên, trông nét mặt rất tức giận và kích động, trong mắt ánh lên sự phẫn nộ điên cuồng. Bà lão đối diện cũng không vừa, thân hình vừa cao vừa béo cũng rất kích động, như muốn lao về phía trước, trong miệng cũng liên tục phát ra những lời chửi rủa, chỉ chỉ trỏ trỏ vào mẹ Đại Lâm. Nếu không phải bên cạnh có một ông lão hơn 70 tuổi đang kéo, bà như muốn lao thẳng lên người mẹ Đại Lâm rồi. Bên cạnh là một đống đồ gia dụng. Bà lão nhiếc móc mấy câu, định chuyển đồ gia dụng lên trên gác, nhưng mẹ Đại Lâm nhất quyết không cho. Mưa bão sắp ập đến, trận đại chiến sắp nổ ra. Chuyện gì thế nhỉ? Bố Vương Hinh xuống xe, bước đến gần, hỏi han những người xung quanh đang đứng xem. Thái độ của ông rất nền nã, giả vờ chỉ là người ưa chuyện hiếu kì đến xem, các bà các chị thích buôn chuyện bắt đầu kể lể bàn tán với ông. Thì ra mẹ Đại Lâm và bà lão cãi nhau gần cả ngày trời, hình như nói căn nhà này là nhà của con trai mẹ Đại Lâm, mấy ngày hôm nay anh ta lục đục dọn đồ đến, nhưng sáng sớm hôm nay, bà lão này kéo ông lão cũng thuê xe để chở đống đồ gia dụng đến, cũng muốn chuyển vào trong nhà. Cậu con trai đó không đồng ý, gọi điện thoại gọi mẹ mình đến, thế là mẹ cậu ta và bà lão béo mập đã cào cấu nhau. Bố Vương Hinh nghe xong, trong lòng buồn bực, nhà của con gái ông sao lại thành nhà của Đại Lâm được?

Thì ra bà lão này là mẹ kế của mẹ Đại Lâm, mẹ đẻ của mẹ Đại Lâm đã qua đời hơn hai mươi năm trước, bố bà đã cưới bà lão này về. Bà lão này thích vui chơi khiêu vũ cả ngày ngoài đường, cũng không muốn đỡ đần con chồng chăm sóc Bá Bá, càng không nói đến việc chăm sóc cháu ngoại Tôn Đại Lâm. Nhiều năm nay, mẹ Đại Lâm ngay cả tết cũng không buồn về thăm nhà một lần, ngày càng bất hòa kịch liệt với mẹ kế. Việc Đại Lâm chuyển đến ở nhà Vương Hinh, bị ông cậu nhiều chuyện của Đại Lâm kể với bố ông. Mẹ kế vừa nghe xong, ôi, ngôi nhà này cũng gần chỗ chúng ta, đều là khu phía Tây, liền vội đến xem, vừa xem đã ưng ý ngay. Mặc dù không có hệ thống lò sưởi, nhưng căn hộ 120m2, có ba phòng ngủ, một phòng khách, thật là rộng rãi.

Còn căn nhà hiện nay họ đang sống, đúng là tổ chim. Thế là bà lão động viên ông lão đến thương lượng với mẹ Đại Lâm, muốn dọn đến sống cùng Đại Lâm, dù sao căn hộ to như thế, hai vợ chồng Đại Lâm cũng ở không hết, bỏ phí đi. Mẹ Đại Lâm đương nhiên từ chối thẳng thừng. Bà lão không cam tâm, định tiền trảm hậu tấu, sáng sớm thuê xe chuyển đồ đến, đòi chuyển vào phòng, Đại Lâm không cho, gọi bố mẹ cậu đến, thế nên xảy ra “cuộc đại chiến tranh giành căn nhà”.

Nghe xong, bố Vương Hinh đã hiểu cả, cảm thấy cái gia đình này thật buồn cười, ông bước ra khỏi đám người, gọi điện thoại cho Vương Hinh, bảo cô đến ngay. Lúc này, Vương Hinh và Đại Thiếu đang ngâm mình trong suối nước nóng, nghe xong điện thoại của bố, Vương Hinh hằn học nói: “Tao đ!” Đại Thiếu bật cười: “Đ ai? Đ anh à? Ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người em cũng dám à? Nhưng, chúng ta sắp về phòng rồi”. “Cút!” Vương Hinh hét lên một tiếng phẫn nộ, Đại Thiếu ngậm miệng luôn. Anh chớp chớp mắt, thấy Vương Hinh nhanh chóng ra ngoài, anh biết đã xảy ra chuyện lớn, bèn vội vàng ra theo. Khi Vương Hinh đến cũng đã hơn tám giờ tối. Ông ngoại Đại Lâm mặc kệ sự phản đối của con gái, nhất mực đòi chuyển đồ vào nhà. Mẹ Đại Lâm cũng không thể đánh bố mình, bực bội gọi cả nhà em trai đến nói rõ phải trái. Lần này bà lão cũng dắt theo cả con chó Husky lên nhà. Ban ngày nóng quá, không nỡ dắt nó ra đường, buổi tối mát mẻ hơn, bà lão dắt nó đến để ở cùng trong nhà. Khi Vương Hinh và Đại Thiếu đến, cửa đang đóng, nhưng vẫn nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ kịch liệt ở bên trong.

Mẹ Đại Lâm cãi nhau cả ngày họng cũng khản đặc cả lại, việc cãi nhau này còn mệt hơn đứng lớp giảng bài nhiều, Vương Hinh lấy chân đạp cửa, giọng mẹ Đại Lâm từ trong nói vọng ra: “Ai đấy?” “Vương Hinh!” Bên trong lập tức im bặt. Lần trước gia đình nhà Đại Lâm bị đánh, uy danh của Vương Hinh truyền khắp mọi ngóc ngách trong nhà anh. Mẹ Đại Lâm chạy đến mắt mèo[1], nhìn thấy chỉ có hai người, nhưng vẫn rất lo lắng, không dám mở cửa. Vương Hinh lại đạp mạnh cái nữa, hét lên: “Mở cửa!” Mẹ Đại Lâm cố tình giả vờ hỏi: “Cô có chuyện gì?” nhưng vẫn không mở cửa. “Nhà của tôi, tôi muốn vào! Bà nói xem có chuyện gì?” Mọi người bên trong lần lượt nhìn nhau, bà lão nói: “Sao lại là nhà cô? Đây là nhà của Đại Lâm!” Vương Hinh giận quá nhưng lại bật cười: “Vậy các người bảo Tôn Đại Lâm cầm sổ đỏ căn hộ ra xem! Cho các người thời gian ba phút, còn không mở cửa, tôi báo cảnh sát đấy!” Mẹ Đại Lâm giật mình, vội nói: “Đến đây, đến đây...” vội vàng mở cửa ra, rồi cuống quýt chạy ra phía sau cửa.

Vương Hinh ngẩng cao đầu hùng dũng tiến vào, cô lướt qua đồ đạc trong phòng, mắt như bốc lửa, nói gằn từng tiếng: “Tính tình tôi nóng nảy, nói cho các người biết, cho các người mười lăm phút, lập tức chuyển những thứ này đi, trả lại chìa khóa nhà cho tôi. Nếu không...” Vương Hinh giơ nắm đấm, Đại Thiếu luôn đứng phía sau cô, sẵn sàng nghe cô sai bảo. Bà lão kêu lên trước: “Cô là ai chứ? Chạy đến nhà tôi gây chuyện làm càn!” “Nhà bà?” Vương Hinh cười chế giễu”. Mau đưa sổ đỏ ra đây xem nào?” “Không cần xem! Đây chính là nhà của tôi!” Bà lão ngang ngạnh trừng mắt nhìn Vương Hinh. Vương Hinh tiến đến túm lấy bà lão đẩy ra ngoài. Bà lão cũng không phải loại hiền lành, liền cào cấu Vương Hinh. Nhưng bà sao có thể là đối thủ của Vương Hinh, chỉ một lát sau, bà lão đã kêu oai oái. Mẹ Đại Lâm đã biết được sự lợi hại của Vương Hinh, bây giờ đang trốn phía sau mọi người, nhìn thấy bà lão bị đánh, trong lòng còn mừng thầm. Ông lão thấy vợ bị đánh, tiến lên đẩy Vương Hinh, chửi cô cút đi. Đại Thiếu giơ tay túm lấy cổ áo ông, nhấc ông ra khỏi cửa. Đúng lúc đó, con chó Husky không sủa tiếng nào, lẳng lặng lao đến cắn vào đùi Vương Hinh. Vương Hinh mặc váy ngắn, vừa vặn lộ đùi, nên bị cắn chặt. Vương Hinh kêu lên thất thanh, đau đớn đến độ suýt ngất đi. Con chó Husky cắn chặt không chịu buông, ngay lúc đó thấy be bét máu. Tục ngữ có câu: “Con chó cắn người không kêu”. Quả đúng như vậy. Đại Thiếu thấy Vương Hinh bị cắn bỗng chốc mất hết lý trí, hai mắt bốc lửa, đạp thật mạnh vào đầu con chó, rồi thuận tay nhấc cái rìu, chặt mạnh lên đầu con chó. Máu trên đầu con chó bắn phụt tung tóe, nhưng vẫn không há miệng. Đại Thiếu Cầm rìu trong tay, chém từng nhát một vào con chó, cho đến tận khi nó chỉ còn là một đống bầy nhầy máu thịt lẫn lộn. Cũng không biết lúc nào nó nhả ra. Mặt Vương Hinh cắt không còn giọt máu, cả người lảo đảo, trên đùi có mấy vết bị răng chó cắm sâu, thịt đỏ suýt lộn ra ngoài, máu tuôn trào xuống chân. Đại Thiếu ném chiếc rìu sang bên, bế Vương Hinh lao thẳng xuống lầu, lên xe đi bệnh viện. Những người trong phòng đều đứng ngẩn người.

Bố mẹ Vương Hinh biết tin đều vội vàng đến bệnh viện. Bác sĩ đang sát trùng vết thương cho Vương Hinh, Vương Hinh đau quá đến run cả người, nước mắt lưng tròng. Mẹ Vương Hinh xót con, nước mắt lã chã, bố Vương Hinh gắng sức để nén giận, vừa an ủi con gái và vợ, vừa khuyên can Đại Thiếu và Minh Minh không được nóng giận làm bừa, nhỡ xảy ra án mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.