Con Gái Sếp Tổng Và Osin Cấp Cao!

Chương 29




***Note: bởi vì giáo sư đã trở về hình dáng trưởng thành nên xưng hô của gs quay về ta-ngươi, như thế mới thấy được sự bá đạo của gs =)) mọi ng đọc có choáng vì xưng hô k? Chứ cáo edit thì sắp phát điên zòi =))

“Daniel?” Thiếu niên tóc đen phát ra âm thanh mơ màng, sau đó bưng lấy đầu bộ dáng rất khó chịu.

“Ổn chứ?” Harry buột miệng nói ra.

Ánh mắt thiếu niên chớp động, nghi hoặc, kinh ngạc lại có chút đăm chiêu cuối cùng lại trở về bình tĩnh.

“Allen?” Harry thử.

Thiếu niên lần thứ hai ngẩng đầu ánh mắt tăng thêm vài phần lạnh nhạt: “Quần áo của ta đâu?”

A? Harry xấu hổ.

Thiếu niên nhíu mày nhìn trái nhìn phải, kéo mở tủ đầu giường, bên trong chỉ có một vài kiện quần áo lúc đầu của y mặc, lấy ra sờ soạng một hồi.

Điều làm Harry giật mình chính là thiếu niên cư nhiên lại rút ra một cây đũa phép từ bên trong mớ quần áo.

Mellin, bộ quần áo kia có ẩn túi ma pháp!

“Lớn lên——” Thiếu niên vẫy ma trượng vào bộ quần áo hài tử đặt trên ghế.

Harry há to miệng.

“Quần áo bay tới——” Thiếu niên tiếp tục.

Cằm của Harry lúc này đã sắp rớt xuống đất.

Cậu nhặt được một phù thủy nhỏ, mà phù thủy bé con này lại trưởng thành trong một đêm? Không chỉ trưởng thành mà còn có thể tùy ý sử dụng phép thuật?

Harry ngây ngốc nhìn thiếu niên nhanh chóng mặc quần áo, sau đó cũng không nhìn cậu lấy một cái liền biến mất không còn bóng dáng.

Độn thổ? !

Harry hoảng hốt.

Rốt cuộc sao lại thế này?

Cậu ngủ đến hồ đồ sao? Nghĩ lại, Harry thực cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng.

“Hắt xì!” Harry đánh một cái hắt xì thật to, đầu của cậu càng choáng hơn.

……………

Đường Bàn Xoay, trong một căn nhà nào đó.

Mọi thứ trong phòng khách vô cùng hỗn loạn, ở trên cái bàn lớn đặt giữa phòng là một cái vạc, chính xác mà nói là một nửa cái vạc, nửa còn lại đang nằm yên trên sàn, xung quanh là độc dược bị nổ văng tứ tung.

Đây là hiện trường điển hình của một rủi ro trong điều chế độc dược.

Thiếu niên tóc đen vừa độn thổ vào nhà đã tựa vào tường thở hổn hển.

Đầu óc Snape cứ loạn thành một đoàn, những việc nhìn thấy ban sáng làm tâm trí của y đóng băng hoàn toàn, nhưng mớ ký ức trong đầu lại vô cùng rõ ràng, về cha mẹ, về Hogwats, về Slytherin, về y đã 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp.

Cùng lúc đó, trí nhớ về ba ngày nay cũng vô cùng rõ ràng, y biến thành trẻ con, còn gặp phải cậu thiếu niên tên Daniel kia.

Snape khép chặt hai tay, nhiệt độ cơ thể của người kia dường như vẫn còn bám quanh người y.

Chết tiệt.

Một tên đáng ghét thích làm chuyện nhân ái.

Snape thầm mắng trong lòng, y lại có thể dễ dàng tin tưởng một người xa lạ! Cho dù là y lúc năm tuổi cũng không thể!

Y là một Slytherin!

Cố gắng bình phục lại hô hấp của mình, Snape hướng tầm mắt về phía bàn.

Độc dược, y đang điều chế độc dược, sau đó…… độc dược thất bại?

Bởi vì sự cố nên chính mình quay về hình dáng lúc còn nhỏ?

Snape nhanh chóng phán đoán, không thích hợp, y vì cái gì phải điều chế độc dược?

Sau khi tốt nghiệp xong trở về nhà, dựa vào việc chế tác và buôn bán độc dược để sinh sống, chính là khi nhìn mớ hỗn độn trên bàn y lại không nhớ nỗi lúc trước mình đã làm gì, trí nhớ vẫn rối loạn, tựa như thiếu đi một phần nào đó.

Snape nhu nhu huyệt thái dương, nhớ lại, chuyện cuối cùng trong trí nhớ chính là mình đáp ứng học trưởng Malfoy hai tuần sau tới trang viên để gặp vị kia.

Còn sớm.

Snape tạm thời đặt chuyện này ra sau đầu.

Trước khi đi thu thập lại phòng ốc, Snape tự nói với mình.

Mới vừa giơ đũa phép lên, Snape liền nhìn thấy cánh tay mình, áo len màu nhạt……

Y đúng là ngu ngốc! Y cư nhiên lại đần độn tới mức mặc quần áo Muggle trở về, còn bộ quần áo có yểm thần chú giữ ấm lại quăng ở một khách sạn Muggle!

Gương mặt ôn hòa đang tươi cười của thiếu niên trong phút chốc hiện lên trong đầu Snape.

Không, không cần nhớ tới người kia, đó chỉ là một kẻ có tiền đang chơi trò dưỡng con chó con mèo mà thôi.

Chỉ là như thế thôi.

Snape lại tự nói với chính mình một lần, chính là hình ảnh những chùm pháo hoa, những đêm ấm áp cùng những lời nói dịu dàng cứ như một đoạn băng không ngừng đảo quanh trong đầu.

Thời thơ ấu của y chỉ có bóng tối, một màu đen kịt lạnh lẽo không có một con đường kéo dài từ nhỏ đến khi y lớn.

Snape có chút luống cuống, người kia đột ngột mang một luồng ánh sáng chiếu vào thời thơ ấu của y, đối với người đó mà nói đó có lẽ chỉ là một phút phấn khởi nhưng đối với y, dấu vết mờ nhạt này đã thấm sâu vào tận trái tim.

Y nên cảm ơn cậu chứ không phải lạnh nhạt rời đi như vậy.

Không ai có nghĩa vụ phải chăm sóc y.

Đây là phép lịch sự, y quá thất lễ.

Đi nói một tiếng cảm ơn, sau đó trả tiền cho Daniel, thanh toán hết thảy cho xong!

Snape hạ quyết tâm.

Khách sạn Muggle, trong phòng tắm phòng 201.

Snape cúi đầu, y độn thổ tới đây mới bắt đầu cân nhắc nên mở miệng thế nào.

Nếu Daniel hỏi thì y làm sao bây giờ? Y nên trả lời thế nào?

Mặc kệ đi, y không có nghĩa vụ phải giải thích.

Y chỉ cần nói cám ơn, sau đó trả tiền rồi bỏ chạy.

Hít sâu một hơi, Snape đẩy cửa đi vào phòng ngủ.

Nguyên bản đã chuẩn bị xong lời nói nhìn thấy người đang nằm trên giường lại nuốt ngược trở vào, Snape ngây ngốc đứng sững sờ ở đó. Sắc mặt Daniel đỏ bừng, chăn bị đá qua một bên.

Không cần sờ trán Snape cũng biết Daniel đang phát sốt.

Vài giây sau, Snape vội vàng chạy tới đẩy thiếu niên: “Này…….”

Không có phản ứng.

Snape nhìn trái nhìn phải, bên cạnh giường có một cái thao nhỏ đựng nước, có lẽ là ngày hôm qua chăm sóc y nên để một bên, trong lòng Snape có một luồng ấm áp ẩn ẩn chạy qua.

Là lỗi của y. Y rét run hết một đêm làm hại Daniel sinh bệnh.

Đem khăn mặt thấm ướt, Snape đặt khăn lên trán Daniel, trong nháy mắt đầu ngón tay Snape chạm vào hai gò má cậu, y như bị điện giật mà co rụt tay lại.

Nóng quá.

Daniel nhìn qua so với mình hiện tại còn bé hơn nhiều, thực không hiểu chính mình mơ mơ màng màng thế nào lại xem người này thành chúa cứu thế.

Snape giơ đũa phép lên làm một thần chú hạ nhiệt cho đối phương.

Với năng lực của y mà nói chế một liều cảm mạo hoàn toàn không có vấn đề.

Chờ Snape về nhà làm xong độc dược đã là một giờ sau.

Cầm lấy độc dược, khi trở lại căn phòng thì Snape chợt cứng đờ, bởi vì Daniel đã tỉnh lại đang dựa vào đầu giường dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn y đột ngột xuất hiện.

Snape không chịu thua kém ném ánh mắt nhìn qua: “Uống hết!” Ngữ khí vô cùng cứng rắn.

Ngu ngốc, Snape cùng lúc đó tự mắng mình, y không phải tới để cãi nhau.

Harry chớp mắt, những gì nhìn thấy ban sáng không phải là ảo giác?

“Allen?” Harry nhẹ nhàng hỏi.

“………đúng vậy.” Snape không muốn nói tên thật, nếu như Daniel muốn biết thì y nên nói thế nào, lỡ như Daniel biết được y chỉ là một Slytherin âm trầm ghê tởm…….

Không cần nghĩ cũng biết sẽ không thích.

Snape nhướng một bên mày: “Độc dược hạ sốt.” Y đưa qua.

“Ách, cám ơn.” Harry ngây ra.

“Nếu ta là ngươi sẽ lập tức uống hết chứ không phải trừng to mắt như một con cự quái mà ngẩn người.” Snape nói xong lại tiếp tục hối hận lần hai.

Châm chọc khiêu khích người khác đã trở thành phương thức quen thuộc khi ở cùng với người khác của y.

“Ta nói là, ngươi uống xong sẽ cảm thấy tốt hơn.” Snape bổ sung, sau đó cảm thấy bộ dạng của mình hiện tại nhất định rất ngu xuẩn.

Cằm nhọn, gương mặt gầy gò, cái mũi hơi lớn, Harry nhìn người thiếu niên trước mặt cùng bé con hôm qua còn nằm trong ngực mình đánh giá một phen, cảm giác trong lòng có chút biến hóa, nếu nói hôm qua là một bé con khao khát được ôm ấp thì hôm nay đứng trước mặt mình chính là một thiếu niên lạnh nhạt trên mặt viết hàng chữ chớ tới gần.

Harry vừa nghĩ vừa đem độc dược uống vào, vài giây sau cậu liền cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Snape đối với độc dược của mình rất tự tin, nhìn thấy sắc mặt của đối phương chuyển biến tốt đẹp hơn, y nói: “Buổi sáng ta quá thất lễ, ta nên cám ơn mấy ngày nay cậu đã chăm sóc, thực có lỗi đã mang tới nhiều phiền toái cho cậu.” Snape vội vàng nói, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Không có gì.” Harry nhận ra được thiếu niên rất khẩn trương: “Tôi rất khó hiểu……. bộ dáng của anh…….”

Này không liên quan tới ngươi. Trong lòng Snape nghĩ như vậy nhưng nhìn thấy đôi mắt tràn ngập lo lắng kia lại nhàn nhạt trả lời: “Ta nghĩ là sự cố độc dược, độc dược chưa bào chế hoàn tất văng trúng người làm tâm lí và cơ thể đồng thời lui về quá khứ.”

Harry nghiêng đầu tự hỏi, nga, khó trách những gia đình gần đó không ai nhận ra đứa nhỏ này.

Những chuyện cổ quái ngạc nhiên như vậy cậu cũng đã gặp qua không ít! Harry không khỏi nhớ lại năm thứ 3 gặp được cha đỡ đầu trong hình thái một con chó cực lớn.

Không thể không nói, thế giới pháp thuật thật sự rất thần kỳ.

“Tên của anh?” Khôi phục lại sức khỏe, Harry liền leo xuống giường đứng lên hỏi.

“Không quan trọng.” Snape thẳng thắn cự tuyệt.

A? Đầu óc Harry có chút choáng, cá tính người này quả thực rất khó ở chung.

“Ta chưa nhớ được.” Snape nói dối, phải lễ độ phải lễ độ, y tự nhắc chính mình, dù sao thì có nói thêm mấy câu thì sau này hai người cũng không gặp được nữa. Đó là nếu như có thể.

“Nga, được, vậy ăn sáng trước đi, anh đói bụng không?” Harry cẩn thận hỏi.

Đứng lên Harry vẫn thấp hơn thiếu niên tóc đen nửa cái đầu.

Snape nhíu mày, Daniel mời y cùng ăn sáng, vì cái gì?

Harry thấy đối phương không lên tiếng liền cho là ngầm thừa nhận, cậu vội vàng mở cửa đi xuống lầu.

“A………….” Snape muốn cản cũng đã chậm, người này rốt cuộc muốn làm gì?

Chần chờ, Snape ngồi xuống, Daniel không phải Slytherin, y chưa từng gặp mặt người này trong nhà, mà ba nhà khác, trừ bỏ một vài đồng học cùng năm ngẫu nhiên gặp gỡ, còn lại những người cấp thấp hơn Snape hoàn toàn không có ấn tượng gì trong đầu.

Cũng khó trách, y không có bằng hữu.

Snape chua xót nghĩ, có lẽ trước kia có một người, Lily Evans.

Cô ấy sắp kết hôn với Potter.

Không quan hệ, y không cần.

Bữa sáng là chân giò hun khói cùng với sữa.

“Bà chủ mới làm xong, đúng lúc không cần chờ lâu.” Harry nói.

Snape buồn bực cúi đầu ăn. Có người ngồi bên cạnh lúc ăn làm y không được tự nhiên.

Harry cũng không tự nhiên.

Ăn xong, Snape lập tức lấy tiền ra: “Trả lại cho ngươi.” Tất cả phí tổn Snape đều tính toán rất rõ ràng, ngay cả tiền mua pháo hoa cũng tính vào, y không muốn thiếu nợ ai bất cứ thứ gì, mặc dù y biết mình đã thiếu Daniel rất nhiều, là những thứ không phải tiền bạc.

“Anh không cần phải như vậy…….” Harry từ chối.

“Ta làm chậm trễ thời gian của ngươi, ngươi vốn có thể về nhà nghỉ lễ.” Snape nhớ rõ mấy ngày nay chính là lễ Giáng Sinh, người này hẳn là sợ cha mẹ la nên mới đem y vào ở tạm trong khách sạn đi.

Biểu tình harry biến đổi thành buồn rầu: “Không, thật sự không có việc gì, tôi không có nhà để quay về.”

Snape trừng to mắt.

Harry tùy ý khoát tay: “Cha mẹ tôi đã mất từ lâu.”

Snape chuyển động đôi môi: “Ta……”

“Không có việc gì.” Harry cười khổ, nụ cười mang theo ấm áp: “Thực tế tôi phải cám ơn anh đã theo tôi ăn lễ, nếu một mình tôi sẽ rất xấu hổ khi đến công viên trò chơi, tuy rằng tôi thực sự luôn muốn đi thử.”

Snape nuốt nước miếng: “Ngươi chưa từng đi qua?”

Harry lắc đầu, sau đó nói: “Đúng rồi, người nhà anh có nói gì không.” Ngày nghỉ mà lại mất tích lâu như vậy, dù thế nào cũng không tốt lắm.

“Không có người nhà, đều đã chết.” Snape thản nhiên nói, y lần đầu tiên thẳng thắn như vậy bởi vì y biết Daniel sẽ không cười nhạo, cũng không nói y là tạp chủng.

“Tôi thật có lỗi.” Harry nói.

“Không liên quan tới ngươi.” Snape cứng rắn đáp, ngừng một chút, sau đó tiếp tục: “Ngươi…… không có bạn bè sao?” Một người dịu dàng như vậy chắc hẳn có rất nhiều bằng hữu, tuyệt đối sẽ không thê thảm tới mức tới khách sạn ăn lễ một mình đi.

“Bạn bè?” Harry lặp lại: “Tôi có rất nhiều, chính là bọn họ cũng không tin tưởng tôi, tôi cũng có hai người bạn thân, họ tin tưởng tôi nhưng lại không thể hiểu được tôi……” Hiểu được khát vọng bình thường trong lòng của cậu.

“Dù sao, thỉnh thoảng tôi cũng muốn yên lặng một chút.” Harry vò đầu, tựa vào ghế, có lẽ Allen cũng từng trải qua những việc như cậu nên làm Harry có cảm giác rất thân thiết, hơn nữa còn có thể tâm sự: “Tới gia đình bằng hữu ăn cơm, đông người rất náo nhiệt nhưng lại làm người ta sinh ra cảm giác hâm mộ….. cũng có thể sinh ra ngăn cách.”

Harry thích gia đình Weasley, nhưng khi nhìn thấy bọn họ náo loạn thành một đoàn cậu cảm thấy rất hâm mộ, hâm mộ bà Molly vì bọn nhỏ bà có thể làm hết thảy, hâm mộ Ron có anh em, cho dù bọn họ đối với cậu rất tốt nhưng cậu vẫn cảm thấy cô đơn, khi cậu không thể không rời đi gia đình bọn họ, cậu lại càng thêm cô đơn.

Cậu khát vọng có một gia đình của chính mình, có lẽ chờ sau khi Sirius rửa sạch tội oan, cậu có thể có một gia đình.

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.