Con Gái Của Đại Tá

Chương 7: Sống cùng hắn?




Đoạn Phong Bất Nhị nhướng mày lông:

- Càn Kình không chỉ bản thân lợi hại, còn có bản lĩnh nhìn người không tệ. Ở dưới trường hợp như vậy, tiểu tử này đối mặt với người như Thủy Nguyệt Thiên, không hoàn toàn trở nên ngây ngốc, vẫn có thể ứng đối như thường. Lợi hại!

Càn Kình không chú ý tới tình hình của Bố Lai Đạt Tư. Càn Kính nhìn về phía Lý Lực Thác Đặc vẫy tay, gọi hắn đến bên người:

- Lần trước lúc ta rời đi, có để lại cho ngươi một quyển bút ký rèn, ngươi có nghiêm túc xem hay không? Có nghiêm túc học tập hay không?

Lúc này Lý Lực Thác Đặc liên tục gật đầu. Tuy rằng thần sắc hắn vẫn có chút khẩn trương, nhưng tuyệt đối sẽ không biến thành loại hoàn toàn ngây người há hốc mồm.

- Đi, đánh vài búa ta xem thử.

Càn Kình ném một khối gang ở trong lò lửa ra, lại ném ra một cái búa sắt một trăm năm mươi cân:

- Đánh nhanh ra sắt tinh cho ta xem.

Sắt tinh?

Các lão thợ rèn xung quanh đồng thời rùng mình một cái. Lý Lực Thác Đặc thoạt nhìn tuổi mới vừa lớn lên? Bảo hắn rèn tinh sắt còn có thể. Nhưng rèn sắt tinh sao?

Càn Kình không nói gì thêm nữa, chỉ dụng ánh mắt cổ vũ nhìn chằm chằm vào Lý Lực Thác Đặc.

Keng!

Trong chớp mắt khi búa sắt đánh xuống trên đe rèn sắt, ánh mắt tất cả đám thợ rèn đồng thời biến đổi, chấn động, kinh ngạc, ước ao. Thậm chí cũng có không ít người thẳng thắn trực tiếp bắn ra sự đố kị một cách trần trụi!

Tuy rằng, một búa này còn xa mới bằng được một búa chặt chẽ kia của Càn Kình, nhưng một búa này cũng lộ ra một đạo rèn nhàn nhạt.

Búa thứ nhất trong mười tám búa thặng phong!

Lý Lực Thác Đặc vung lên một búa, tuy rằng phương diện kỹ xảo vẫn không đạt được cảnh giới hoàn mỹ nhất của búa thứ nhất, nhưng một búa này cũng đủ khiến ánh mắt vô số người xung quanh chấn động.

Không sai!

Một thợ rèn có tiềm lực hay không, học tập kỹ thuật rèn tốt hay tồi, các lão thợ rèn dùng ánh mắt vẫn có thể phân biệt ra được.

Lý Lực Thác Đặc chỉ dùng một búa, liền biểu lộ với mọi người, mình không phải là củi mục!

Hắn vẫn tiếp tục rèn sắt. Các lão thợ rèn nhìn động tác rèn sắt của hắn vẫn còn không quen tay, bắt đầu hiểu rõ vì sao Càn Kình lại yêu cầu đồ đệ của mình trực tiếp rèn sắt tinh. Người ta có thực lực đó! Tinh sắt? Điều đó đối với người ta chính là sự sỉ nhục!

- Đại sư Bố Lai Đạt Tư, đồ đệ này của ta không tệ chứ?

Càn Kình cười híp mắt nhìn Bố Lai Đạt Tư:

- Hắn mới theo ta học chưa được một tháng. Thời gian ta tự mình hướng dẫn hắn sợ rằng chưa được bốn giờ.

- A?

Bố Lai Đạt Tư từ trong khiếp sợ vừa khôi phục lại, thấy biểu hiện của Lực Thác Đặc Lý lại sửng sốt. Hiện tại hắn nghe được lời Càn Kính nói, lần thứ ba lại ngây người.

- Bây giờ Bố Lai Đạt Tư còn nghĩ, rèn tạo sư hoàng triều Chân Sách chúng ta không có tiền đồ phát triển nữa không?

Càn Kình cười híp mắt chuyển tầm mắt tới trên người Lý Lực Thác Đặc đang rèn sắt.

Giờ phút này, mọi người mới hiểu rõ vì sao Càn Kình lại muốn gọi đồ đệ của mình lên đài cao biểu hiện. Tất cả những điều này chính là đánh trả chuyện Bố Lai Đạt Tư miệt thị giễu cợt thực lực rèn của hoàng triều Chân Sách trước đó.

Một thợ rèn nhỏ, thời gian học chưa được một tháng, được sư phụ tự mình chỉ dạy chưa được bốn giờ, lại có thể trực tiếp rèn ra sắt tinh. Điều đó đại biểu thực lực như thế nào?

Bất kỳ người nào có chút tiếp xúc qua nghề rèn đều hiểu rất rõ ràng, điều này không thể dùng từ thiên tài để hình dung được nữa!

Bố Lai Đạt Tư ngoại trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc. Mình năm đó cũng là rèn tạo sư thiên tài đặc biệt, được bộ tộc người lùn gọi là thần rèn tương lai!

Một năm!

Bố Lai Đạt Tư còn nhớ rõ, vì có thể sớm ngày rèn ra sắt tinh, hắn đã không quản ngày đêm, bất luận là đi nhà cầu hay đang ăn, trong đầu vẫn suy tính phải làm sao để nâng cao rèn kỹ xảo. Trong thời gian tròn một năm, hắn mới rèn ra được miếng sắt tinh đầu tiên.

Cũng vì như vậy, Bố Lai Đạt Tư trở thành một rèn tạo sư thiên tài nhất trong bộ tộc người lùn suốt ba ngàn năm. Vì thế trưởng lão bộ tộc còn đặc biệt tổ chức tiệc rượu vui vẻ điên cuồng suốt ba ngày.

Một năm? Một tháng?

Bố Lai Đạt Tư chợt phát hiện người tuổi trẻ Càn Kình trước mắt này, thực lực của hắn giống như đáy biển sâu vô tận, khiến cho người ta không thể nào thật sự mò ra được lá bài tẩy của hắn.

Năng lực rèn của bản thân mạnh mẽ khiến người ta kinh ngạc. Nếu như còn có thể dạy đồ đệ biến thành năng lực rèn cường đại như vậy, hơn nữa còn hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn, vậy người này đã không thể dùng từ đáng sợ để hình dung được nữa.

Bố Lai Đạt Tư thậm chí có một loại kích động, trực tiếp xông lên đánh chết Càn Kình ngay tại chỗ. Nếu không sau này sẽ có một thời gian rất dài, năng lực rèn của người lùn kém hơn hoàng triều Chân Sách.

Bố Lai Đạt Tư thậm chí có một loại kích động, muốn trực tiếp xông lên đánh chết Càn Kình ngay tại chỗ. Nếu không sau này sẽ có thời gian rất dài mặt, năng lực rèn của người lùn sẽ kém hơn so với hoàng triều Chân Sách.

Kỹ năng rèn là điều khiến người lùn tự hào nhất, lại bị nhân loại vượt mặt?

Bố Lai Đạt Tư liều mạng kìm chế sự kích động muốn đánh chết Càn Kình. Trong truyền thuyết thực lực chiến đấu người trẻ tuổi này siêu cường. Ngay cả chiến sĩ huyết mạch Sư Tử Vương Lôi Đình Sư Vương cũng có thể chết ở trong tay hắn.

Đánh không thắng, giết không chết!

Lần đầu tiên trong lòng Bố Lai Đạt Tư có một loại cảm giác bất lực.

Đám thợ rèn rất nhanh liền phát hiện ra vẻ mặt gần như tuyệt vọng của Bố Lai Đạt Tư. Từ trên nét mặt hắn, người ra có thể đọc ra được rất nhiều điều.

Vân Tinh Huy Thăng vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, liên tục vuốt chòm râu bạc của mình. Ban đầu sở dĩ hắn thổ huyết, cũng không phải thổ huyết vì trang bị phá hỏng, mà thổ huyết vì sốt ruột tìm không được Càn Kình.

Hôm nay, Càn Kình đã trở về! Hắn mang theo sự mong chờ của tất cả mọi người, dùng tư thế thợ rèn vương giả tuyệt đối trở về, ở trước mặt của mọi người trực tiếp rèn ra một con dao làm bếp!

Tuy rằng, con dao làm bếp này cuối cùng có thể phá hủy được Toái Khí Tiên hay không vẫn rất khó nói, nhưng trong thời gian ngắn ngủi tạo ra được trang bị như vậy, là chuyện Bố Lai Đạt Tư tuyệt đối không làm được.

Hai bên cao thấp thế nào, thật ra hiện tại đã có thể nói là vô cùng rõ ràng! Các thợ rèn Hoàng triều Chân Sách bị người lùn đè ép trên lưng không biết đã bao nhiêu năm, vào giờ phút này bọn họ thật sự đã có thể đứng thẳng.

- Ngươi... Ngươi...

Bố Lai Đạt Tư nhìn cổ tay Càn Kình mắt đột nhiên sáng ngời:

- Ta hỏi một chút, ngươi học kỹ thuật rèn này của ai?

Học của ai sao?

Trong đầu Bố Lai Đạt Tư nhớ lại thủ pháp rèn của Càn Kình. Hắn chợt phát hiện thủ pháp rèn này tương tự với hình ảnh trong quyển trục cục lớn của gia tộc.

Đó là một quyển trục đã có từ rất lâu không biết là thời đại nào. Thậm chí ngay cả gia tộc Bố Lai cũng không biết nó xuất hiện từ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.