Con Gái Của Đại Tá

Chương 12: Kèm học




Sát ý trong lòng đã quyết, hắn cần gì để ý những điều này.

Vô luận Tông Thủ và Tông Thủ đang làm cái gì cũng không sao. Chính mình chỉ cần chém đầu Tông Thủ xuống là xong.

Long Ảnh lão nhân muốn trợ giúp Tông Thủ dung hợp Long nguyên, như vậy đang ở bên ngoài mấy trăm thế giới tất nhiên khó có thể phân tâm chú ý bên cạnh.

Đúng lúc này chính là cơ hội tốt để động thủ.

Nghĩ tới đây, trong mắt Long Nhược ẩn ẩn hiện lên một tia lôi đình.

- Ngươi thực muốn động thủ?

Lông mày Hàn Nghịch Thủy nhíu chặt:

- Người này dù sao chính là Càn Thiên Yêu Vương, đứng đầu một thành! Giết hắn xong sẽ có liên quan không nhỏ. Còn có Long Ảnh võ thánh chú ý, nếu không trả thù cho thế tử này thì mặt mũi của hắn sẽ mất hết.

- Dù vậy cũng phải giết, đây là con đường của ta, kẻ nào cũng không ngăn được. Giết hắn xong, ta sẽ rời khỏi Vân Giới để tránh phiền lụy tông môn, ta có phương pháp ẩn nấp hành tung giấu diếm được ý niệm của võ thánh. Long Nhược từng có cảm ứng, nếu không sớm ngày trừ kẻ này, chỉ sợ ba người chúng ta sẽ có ngày chết trong tay hắn.

Long Nhược lắc đầu nhìn về phía hai người, sau đó lạnh lùng quét mắt một cái:

- Nếu các ngươi không đồng ý có thể rời đi.

Chữ viết của Long Nhược do hỏa hệ Linh Năng mô phỏng tụ thành. Hàn Nghịch Thủy lập tức hít một hơi hàn khí, chỉ cảm thấy một cỗ sát cơ lạnh lẽo xuyên vào cốt tủy.

Long Nhược điên rồi! Hắn đã điên cuồng rồi!

Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, chính mình giờ phút này nếu là cự tuyệt thì kẻ thừa nhận lửa giạn của Long Nhược chính là mình.

Người này mưu đồ sâu xa kéo Thượng Tiêu Tông cùng Đan Linh tông vào việc này. Sau đó nếu là Long Ảnh võ thánh trả thù, hai tông bọn họ chỉ sợ cũng khó thoát thân.

Lật Nguyên Đan bên kia thần sắc yên lặng không nói được lời nào, chỉ ánh mắt lóe lên. Trong lòng đã ẩn ẩn có chút hối hận, sớm biết như thế đã không ở cùng hai người này.

Giết Tông Thủ không khó, một kiếm thì đã chấm dứt nhưng trong mắt Long Ảnh võ thánh, ba người chỉ là con kiến hôi, một khi biết được tung tích có thể diệt sát trong nháy mắt.

Nếu tạm thời ly khai Vân Giới làm đại giá suốt ngày trốn chạy, hắn thà nhịn cơn tức này, tìm phương pháp giải quyết tai hoạ ngầm của Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết.

Long Nhược quét mắt nhìn hai người, hàn mang trong mắt đã thu liễm, hắn cười lạnh một tiếng rồi lại chú mục nhìn Tông Thủ ngoài trăm trượng.

Trong lòng Long Nhược cũng biết tuy là chấn nhiếp hai người sau lưng cũng khó khiến cho bọn hắn toàn tâm toàn ý đi theo. Bất quá hắn không cầu hai người này toàn lực trợ giúp mình, chỉ cần từ bên cạnh tương trợ một chút là đủ.

Chỉ cần đặt tay vào ván cờ này thì sẽ khó mà thoát thân.

Một con rắn nhỏ từ trong tay áo hắn trượt xuống, trên đầu con rắn đã có lân giác, ánh mắt sâm lãnh của nó nhìn về phía trước.

Mà Đoạn nhận kiếm trong tay Long Nhược cũng tụ tập hồn lực truyền ta một tiếng gào khóc.

Thần sắc Hàn Nghịch Thủy thu liễm, hắn biết Long Nhược đã chuẩn bị động thủ, vì vậy không cần che dấu nữa.

Lại nhìn đám quang điểm màu vàng đã thẩm thấu vào thể nội của Tông Thủ đại bộ phận. Trên mặt hắn đầy mồ hôi lạnh hiển nhiên cũng đến thời điểm khẩn yếu nhất.

Mà một loáng sau chợt nghe Long Nhược quát mạnh một tiếng:

- Giúp ta!

Trong lòng Hàn Nghịch Thủy hơi trầm xuống, nói đến cùng chính mình cũng là một trong nguyên nhân gây ra. Việc đã đến nước này, dĩ nhiên thoái thác không được.

Hắn cũng không chần chờ, liên tục đánh ra vài đạo linh quyết trong nháy mắt. Miệng niệm chân ngôn, khi hai đầu thất giai hồn thú, xuất hiện bên cạnh thì thần hồn Hàn Nghịch Thủy lập tức thoát xác, sau đó là mang theo vô số linh triều hội tụ phương hướng Long Nhược. Thái Tiêu Linh Dẫn Thuật, Thái Tiêu Nguyên Linh Thuật, liên tiếp mấy cái linh pháp lục tục gia trì trên người Long Nhược.

Lật Nguyên Đan cũng thở dài, tay trái xuất ra một đan dược màu đen không biết phẩm giai.

Hắn nắm chặt lại khiến đan dược nát bấy, sau đó tay phải nhẹ nhàng vỗ sau lưng Long Nhược. Toàn bộ dược lực của đan dược chuyển hóa tiến vào trong thể nội Long Nhược.

Sắc mặt Long Nhược đỏ lên, tinh mang trong mắt càng tăng lên, tay áo run run. Hắc xà bắn ra, vừa ra ngoài mười trượng thì thân hình nó rung lên biến dài trăm tượng táp tới phía trước.

Cơ hồ cùng một thời gian lại có hai đầu thất giai đồng dạng là xà hồn thú xoay quanh bảo vệ, Long Nhược không dừng lại thần hồn nhảy vào không trung.

Phảng phất một đoàn sương mù lập loè kim mang, dương lực mênh mông ngự Đoạn Nhận Kiếm lập loè một cái xông tới hơn mười trượng đâm vào cổ họng Tông Thủ.

Chỉ cần một kiếm sẽ chấm dứt mạng kẻ này.

Lúc trước Lật Nguyên Đan động thủ mặc dù không tình nguyện. Giờ phút này thấy thế thì trong lòng sợ hãi thán phục.

Tu vi Long Nhược khoảng cách bát giai chỉ có nửa bước. Giờ phút này được linh pháp dược lực của hai người gia trì, uy thế một kiếm này có thể tương đương với cường giả bát giai đỉnh phong.

Nhưng vào lúc này ánh mắt Lật Nguyên Đan nhìn xéo qua lại thấy hai người khác từ trong một thông đạo quật thất đi ra.

Lật Nguyên Đan ngạc nhiên, trong động quật này trừ bọn họ ra lại còn người không bị truyền tống ra.

Sau một khắc thì nhận ra đây là sư điệt của Long Nhược. Hai người kiệt xuất nhất của Lăng Vân tông đời thứ tư.

Bất quá giờ phút này Nghiêm Phi Bạch cùng Ca Vận Hàm lộ vẻ tuyệt vọng.

Khi cự giao màu đen biến lớn cắn tới thì Tông Thủ cũng mở hai mắt ra, Lôi Dực Kiếm nắm thật chặt trong tay, đồng dạng là vận sức chờ phát động.

Giờ phút này Long nguyên tan vào thể nội khiến hắn đau nhức vô cùng tựa như trăm ngàn cái lưỡi dao đang cắt vào thịt hắn.

Trong quá trình này tuy Long Ảnh lão nhân hết sức áp chế biến hóa bạo ngược của Long nguyên, thậm chí làm chậm lại để Tông Thủ bớt đau đớn nhưng kết quả cực kỳ bé nhỏ.

Ở trong thân thể hắn thủy hỏa loa toàn hám thế chân kình đang sôi trào không dứt, ngoại đan rót vô số Linh Năng vào kinh mạch khiến chín luân mạch của Tông Thủ bị nhồi nhét giống như sắp bị bạo thể.

Tông Thủ chỉ có thể toàn tâm toàn ý chuyên chú vào thanh kiếm trong tay, không hề để tâm tới nỗi đau đớn như bị phanh thây xé xác.

Kỳ thật không phải quên đi, chỉ là đem đau nhức chuyển thành chiến ý.

Càng đau đớn, thần trí của hắn càng thanh tỉnh, sát niệm trong lồng ngực tại quá trình này bị tăng lên tới cực hạn. Tất cả tiềm năng trong cơ thể bị kích phát từng chút một.

- Ngươi thực chuẩn bị giết Long Nhược? Thượng Tiêu Tông Đan Linh tông, ta chưa nghe nói qua. Bất quá tổ sư Lăng Vân tông năm đó cũng là nhân vật tông sư có phần danh tiếng. Ngươi mặc dù không quan tâm, nhưng ngày sau Càn Thiên Sơn ngươi muốn thống nhất Đông Lâm Vân Giới sẽ không cho phép dễ dàng.

Thanh âm Long Ảnh lão nhân trêu chọc mà cười cười, Tông Thủ như không nghe thấy, ánh mắt đồng thời tĩnh lặng và lạnh lẽo.

Lăng Vân tông tổ sư cường đại hay không không có quan hệ với hắn, hắn chỉ biết ngày hôm nay không để ba người này bình yên vô sự ly khai trước mắt hắn.

Đã là địch nhân thì sao phải lưu thủ? Chẳng lẽ Lăng Vân, Thượng Tiêu, Đan Linh tam tông sẽ buông tha Càn Thiên Sơn hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.