Con Gái Của Biển Cả

Chương 6




Nhìn qua thái độ của Phong Mạc Danh, Hai tên Hoành Đỉnh, Vạn Kim không thể bình tĩnh. Ánh mắt cả hai liếc qua Lục Đạo Tử không kìm được nóng bỏng, tuyệt đối giống yêu quái thấy sư phụ.

Tên cưỡi trâu này nhìn sơ qua cũng biết là phế vật. Thêm vào nữa tuy trong Cấm Đạo Lâm phong cấm duyên đạo nhưng chỉ là cấm sử dụng thôi. Còn duyên đạo cấp độ thì rất dễ dò xét ra một hai. Mà trên người Lục Đạo Tử, ngay cả một ba động nhỏ cũng không có.

Xem tư thế ẻo lả này, ánh mắt thiếu sắc bén này cùng biểu cảm cứng đơ kia thì biết. Lại còn con trâu đen thô kệch này. Đây là thú cưỡi sao?

Nhà ngươi không nhiều tiền thì cũng xài Thanh Long, Bạch Hổ các loại chứ? Thiếu nhi phường thị thiếu gì? Ngươi không có xuất thân thì cũng không cần phải cố gắng đua đòi chứ. Không có thú cưỡi thì đi tản bộ vác thanh đao lớn hay thanh kiếm bảy màu trên vai không tốt hơn sao. Như thế này sao có thể ra đường?

Trong lòng hai người Vạn Kim cùng Hoành Đỉnh cùng khinh bỉ nghĩ như vậy.

Tuy nhiên tư thế biểu cảm thì cần giữ chuẩn mực. Thiên địa là không đợi ai.

- Hừ, tiểu tử, ngươi dám vô lễ với Mạc Danh huynh. Phi Dao Học Cung coi trọng lễ tiết, người biết chứ?

Lên tiếng là Vạn Kim, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm nghị. Hắn chắp tay sau lưng, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt không cao quá nhưng đủ tự ngạo. Tư thế của hắn lúc này vô cùng chuẩn mực, có thể nói không hổ là danh thế đỉnh đỉnh dòng giống. Quan trọng hơn Vạn Kim đã khéo léo kéo gần quan hệ với Phong Mạc Danh.

Một tiếng Mạc Danh huynh không phải lúc thường có thể hô.

- Đúng vậy, người còn không mau xin lỗi Mạc Danh huynh. Ta thấy rất bất bình.

Hoành Đỉnh cũng hủng hổ tiếp lời, nộ khí tăng cao như thể cha hắn bị người ta hãm hiếp vậy.

Lục Đạo Tử không trả lời mà cúi đầu suy nghĩ gì đó. Hổ Ngưu thì đảo mắt trâu một vòng sáng láng tia đê tiện cùng âm mưu. Các ngươi biết ai đang cưỡi ta không? Nếu biết thì chắc các ngươi cũng để hắn cưỡi thôi. Đáng tiếc ở đây toàn người nên không ai hiểu được Thần Ngưu ta. Trong lòng Hổ Ngưu rên rỉ ý nghĩ như vậy.

- Không xong.

Lâm Chấn bên cạnh nhìn thấy cảnh này không khỏi thầm than.

Cả hai người Vạn Kim và Hoành Đỉnh trong Phi Dao Học Cung thân phận có điểm lợi hại. Hoành Đỉnh là con một vị trưởng lão. Vạn Kim thì hơn thế, ông nội của hắn là Phó Cung Chủ Vạn Thiên Hào, một Đỉnh Thế tồn tại trong học cung. Tuy chưa bước vào cấp độ nguyên lão nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Kết hợp với duyên đạo không tồi khiến cho Hoành Đỉnh và Vạn Kim ở trong học cung cũng coi là có tiếng. Gom góp lại cũng có thể coi là tiêu chuẩn Kinh Thế thiên tài.

Thế nhưng cả hai dã tâm không nhỏ. Duyên đạo khó tiến thì đi đường danh vọng.

Bọn họ vì thế vẫn ao ước được vào Mạc Danh Đạo Viện của Phong Mạc Danh. Chỉ cần vào được nơi đây thì địa vị của bọn họ trong đám đệ tử sẽ lên như diều gặp gió. Đáng tiếc cả hai duyên đạo chưa đủ lọt vào mắt của Phong Mạc Danh. Bọn họ tư thế biểu cảm lại chưa đạt mức mỹ lệ nên đành giữ thân trong sáng tiếp tục mơ mộng bấy lâu nay.

Nhưng lúc này đây miếng bánh lại rơi trúng người. Cơ hội làm thân với Phong Mạc Danh đang ở trước mắt. Khi đó cánh cửa Mạc Danh Đạo Viện không phải sẽ rộng mở sao.
Mà vì miếng bánh này, không gì là không thể làm. Lâm Chấn hắn đã thấy rất nhiều rồi.

- Tiểu tử, mau nhận lỗi. Nếu không xin lỗi Mạc Danh huynh, ta buộc phải thay các trưởng lão dạy dỗ ngươi. Lễ nghĩa là không thể xem thường.

Thấy Lục Đạo Tử không nói được gì Vạn Kim lại càng thích thú. Ánh mắt nhìn về phía Lục Đạo Tử có chút tội nghiệp. Đối phương càng yếu thế thì hắn càng có cơ hội thể hiện.

Từ khí thế của hai người xem chừng nếu Lục Đạo Tử không nhận lỗi thì khó mà rời khỏi đây bình an.

- Vạn Kim, Hoành Đỉnh, hai người các ngươi làm sao vậy? Chuyện này đâu cần làm thế.

Lâm Chấn đột nhiên can ngăn. Cả hai người Vạn Kim và Hoành Đỉnh vốn mang tiếc ác bá trong Học Cung. Đồng thời hắn cũng lo lắng cho Lục Đạo Tử. Tên này là người mới nếu dây vào hai người bọn họ thì khó mà yên ổn trong Phi Dao Học Cung.

Hoành Đỉnh nhìn qua Lâm Chấn trừng mắt. Đúng là kẻ ngu. Không thấy Phong Mạc Danh không thèm để ý hay sao. Điều đó có khác gì ngầm đồng ý cho bọn họ xử trí tên này.

- Lâm Chấn, không có việc của ngươi.

Vạn Kim lạnh giọng nói. Hắn cũng đột nhiên tức khí. Tên ngu này tự dưng quát lên vào mặt mình. Muốn chết sao.

- Ngươi gọi Lâm Chấn đúng không? Ngươi rất tốt bụng nhưng hơi ngốc. Không cần lo cho bọn hắn. Muốn làm chó cho người khác cũng không cần vụng về vẫy đuôi như vậy. Cũng không trách được. Tất cả chỉ do duyên tàn đạo bại mà thôi. Nể tình hai chữ Phi Dao, ta cũng lười quản.

- Ngưu uuuu !

Lục Đạo Tử lên tiếng vô cùng bá đạo. Hổ Ngưu khẽ bè theo một tiếng rung trời. Cái đuôi trâu ngoáy tít, khoái ý như phun ra cả mũi.

Điều này khiến Lâm Chấn sửng sốt. Hai người Vạn Kim và Hoành Đỉnh thì ngẩn ra sau đó tức giận xung thiên.

Một câu của Lục Đạo Tử phải nói là quá ác độc. Nghiêm túc mà nói thì tư thế cùng biểu cảm của hắn là bộ dáng thèm đánh.

- Ngươi nói ai duyên tàn đạo bại?

Vạn Kim hùng hổ quát lên. Hắn đã tức giận thật sự chứ không còn âm mưu toan tính như trước nữa. Bản thân hắn đường đường cháu của Phó Cung Chủ, duyên đạo cao cường, sau lưng còn có cả một Vạn Kim Đảng tùy tùng bề thế. Ở đó hắn còn tự phong là Vạn Kim Thái Tử. Dù rằng phần lớn được mời vào nuôi béo nhưng cũng là có thế lực hô hào. Vì vậy ở trong Phi Dao Học Cung ngay cả các Đệ tử thiên tài đời trước hay các trưởng lão cũng cho hắn ba phần mặt mũi.

Thế nhưng hôm nay có người mắng hắn là chó, lại còn nói hắn duyên tàn đạo bại. Sát ý trong lòng Vạn Kim Thái Tử đã nổi lên.

- Hát !

Hoành Đỉnh thì trực tiếp hơn lao lên xuất thủ. Một quyền võ tung ra như sấm sét nhắm ngay Lục Đạo Tử đang ngồi trên lưng trâu đánh xuống. Tuy trong này cấm đạo nhưng thân thể bọn hắn trải qua tu hành cũng đã thoát xác phàm mạnh mẽ tuyệt luân.

Phong Mạc Danh thấy vậy cũng nhướng mày xem xem Lục Đạo Tử này xử trí ra sao.

Hoành Đỉnh này duyên đạo không tệ. Tuổi còn trẻ đã tiếp cận Kinh Thế thiên tài. Tuy trong này cấm duyên đạo, công phu quyền cước của hắn dù không ra sao nhưng lực lượng cũng ba trâu hai hổ. Trúng một quyền này thì với thân thể nhìn qua không mạnh mẽ của Lục Đạo Tử ít nhất nằm một chỗ cả tháng trời.

Đáng tiếc hắn gặp phải Hổ Ngưu.

- Uôm !

Hổ Ngưu cất tiếng tức giận. Nó hơi nâng thân trước lên. Hai chân đạp ra một cái. Động tác giống như ngựa chồm lên.

- Ầm !

Hoành Đỉnh đang lao tới bất ngờ trước chuyện này lên bị trúng đòn. Thân hình hắn bị đập bay vào một góc Cấm Đạo Lâm. Máu tươi như vòi suối phun ra.

Mọi người tại chỗ há hốc mồm. Thật không thể tin được. Tất nhiên loại trừ Phong Mạc Danh. Hắn vẫn chăm chăm nhìn vào Lục Đạo Tử.

- Phì ! Phì!

Hổ Ngưu của Lục Đạo Tử sau khi đạp xong thì phì phò thở, bộ dáng rất là tức giận. Lục Đạo Tử ngồi trên lưng nó thấy vậy lấy hai tay vỗ về an ủi.

- Nào nào, trâu ngoan, đừng nóng nảy. Chỗ này không chịu nổi ngươi hờn dỗi đâu.

Hắn không hề để ý đến mấy người còn lại. Ngay cả Phong Mạc Danh nhìn thái độ này cũng chau mày lại. Vạn Kim thì đôi mắt hiển hiện tía ác độc.

Bọn hắn định lập uy để gây ấn tượng với Phong Mạc Danh nhưng bây giờ lại thành như vậy. Mặt mũi mất hết sao dám gặp ai. Trong lòng Vạn Kim cũng thầm chửi cái Cấm Đạo Lâm chết tiệt này phong cấm duyên đạo. Nếu không thì sao Hoành Đỉnh có thể dễ dàng thua như vậy.

- Hừ. Ngươi dám đả thương Hoành Đỉnh. Đây là tội không thể tha. Mau theo ta về Hình Pháp Đường chịu tội.

Vạn Kim giận dữ quát lớn. Nộ khí xung thiên.

- Cút !

- Ngưu !

Lục Đạo Tử chỉ nhẹ nhàng nói một câu. Hổ Ngưu lại bè một tiếng.

- Tiểu tử, Chết đi !

Vạn Kim hùng hổ xông lên.

Thân hình của hắn so với Hoành Đỉnh thì cao lớn hơn. Duyên đạo cũng là tiêu chuẩn Kinh Thế thiên tài nên khí thế vô cùng lớn. Trên tay Vạn Kim còn cầm theo một thanh thước rất lớn đập tới.

Thanh thước này là vật bất phàm mang theo duyên quang lấp lánh. Đây là một món duyên bảo nổi tiếng trong Phi Dao Học Cung, Thiên Hào Thước. Món đồ này chính do Vạn Thiên Hào truyền lại cho cháu trai đích tôn của mình.

Trong Cấm Đạo Lâm duyên đạo là không có tác dụng nhưng với chất liệu rắn chắc của duyên bảo cũng còn có thể phát ra mấy phần lợi hại. Nhất là những duyên bảo đỉnh cấp như Thiên Hào Thước này.

- Thiên Hào Thước, không được.

Lâm Chấn thấy khí thế của Vạn Kim thầm hô không xong. Tên này mượn danh Hình Pháp Đường nhưng sát ý hiện rõ. Thiên Hào Thước làm từ Vạn Xảo Kim nhìn bề ngoài nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa trọng lực rất khủng bố. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ tàn sát những kẻ duyên đạo thấp hơn Vạn Thiên Hào mà không cần chân lực gia trì. Nhất là tại Cấm Đạo Viên này khi duyên đạo bị phong cấm thì điều đó càng khủng bố.

Lục Đạo Tử ở vào thế nguy hiểm.

- Ngưuuuuu!

Hổ Ngưu nhìn thấy vậy đôi mắt chuyển sang màu đỏ. Lần này nó không chồm lên mà húc đầu về phía trước.

Vạn Kim thấy vậy khóe miệng nổi lên tia cười, thanh Thiên Hào Thước trong tay đập mạnh xuống. Trong ý nghĩ của hắn dùng cứng đối cứng với Thiên Hào Thước chính là tìm chết.

Lâm Chấn ôm mặt không dám nhìn cảnh máu thịt tung bay.

- Rắc !!!

Tiếng vỡ vụn vang lên trong ánh mắt không thể tin được của Vạn Kim. Thanh Thiên Hào Thước, duyên bảo đỉnh cấp gãy thành nhiều mảnh. Bản thân Vạn Kim bị Hổ Ngưu húc một cú trúng bụng máu tươi phun ra. Nhưng đau đớn cũng không bằng sự kinh hoàng trong mắt hắn.

- Sao có thể???

Vạn Kim bay ra một góc đập vào cây cổ thụ.

- Tiểu tử. Ngươi chết chắc rồi.

Hắn gượng đứng dậy, phun ra một ngụm máu. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Đạo Tử vẻ ác độc, tay Vạn Kim bóp nát một viên Tống châu. Ánh sáng lóe lên, thân hình Vạn Kim biến mất.

Mọi thứ trở nên im lặng. Lục Đạo Tử mỉm cười không màng.

- A….Họa lớn rồi, họa lớn rồi. Ngươi biết hắn là ai không? Là cháu đích tôn của Phó Cung Chủ Vạn Thiên Hào đó.

Lâm Chấn sau khi hồi phục lại thì vò đầu bứt tai chạy vòng quanh tức giận nói. Hắn là người canh giữ Cấm Đạo Lâm. Để xảy ra chuyện này hắn chắc chắn sẽ bị trách phạt. Phó Cung Chủ Vạn Thiên Hào chính là chủ nhân của Hình Pháp Đường, vô cùng nghiêm khắc, sát phạt.

- Lục Đạo Tử, đạo huynh thật không dễ nói chuyện. Nể tình cái duyên đàm đạo hồi nãy, ta sẽ nói giúp với Phó Cung Chủ. Tin rằng ông ta sẽ cho Phong Mạc Danh này mặt mũi. Sau này huynh có thể đến Mạc Danh Đạo Viện làm khách. Huynh thấy sao?

Phong Mạc Danh nhìn thoáng qua Hổ Ngưu của Lục Đạo Tử sau đó mỉm cười nói. Thái độ của hắn rõ ràng có ý ái tài muốn thu lưu Lục Đạo Tử.

Lâm Chấn nghe Phong Mạc Danh nói không khỏi thầm may mắn cho Lục Đạo Tử. Được Vạn Thế Thiên Tử để mắt là vinh hạnh cỡ nào. Nên biết bây giờ trong Phi Dao Học Cung lời nói của Phong Mạc Danh sức nặng chỉ thua kém Cung chủ và đám Nguyên lão. Chỉ cần tên này lên tiếng thì bản thân Lâm Chấn cũng nhẹ bớt tội.

- Ồ, trâu ngoan, ngươi lại hờn dỗi rồi. Không được, hoàn toàn không được. Rất mất mặt, hiểu không?

Lục Đạo Tử lại hoàn toàn không để ý vỗ về Hổ Ngưu. Lâm Chấn thấy vậy há hốc miệng, cảm giác như đất trời đảo lộn. Đây là loại thái độ gì đây.

- Hừ.

Ngay cả Phong Mạc Danh thần thái siêu phàm cũng tỏ ra không vui. Hắn không nhìn rõ Lục Đạo Tử nhưng không có nghĩa hắn cần thiết phải coi trọng tên này. Dù sao trong này phong cấm duyên đạo cũng có nhiều hạn chế nên hắn không thể tra xét ra thôi.Quan trọng hơn là con trâu kia rất kỳ dị, Phong Mạc Danh cảm thấy cần lưu tâm nên mới đưa ra gợi ý như vậy.

Dù sao với Phong Mạc Danh hắn, điều hắn muốn là dẫn dắt vạn chúng vượt qua thế đạo này, lập nên công đức vô lượng. Còn mấy trò đấu đá nhỏ nhặt này, hắn không quan tâm tới.

- Kẻ nào dám đả thương cháu ta???

Lời chưa dứt thì một tiếng quát như sấm đã vọng tới. Sau đó xuất hiện tại cửa vào Cấm Đạo Lâm là Phó Cung Chủ Vạn Thiên Hào và cháu của lão ta, Vạn Kim.

Vạn Kim lúc này đã khá hơn, đôi mắt nhìn về phía Lục Đạo Tử mang theo vẻ âm lạnh. Hắn nhìn Lục Đạo Tử kiểu coi như là kẻ đã chết vậy.

Lâm Chấn nhìn thấy thì mặt mày xám xịt như tro. Hắn lủi thủi đứng sang một bên không dám ngẩng đầu lên, thân hình run rẩy.

- Vạn Thế Thiên Tử cũng ở đây. Thật hân hạnh.

- Chào ngài Phó Cung Chủ.

Vạn Thiên Hào tiến vào trong Cấm Đạo Lâm thấy Phong Mạc Danh thì lên tiếng chào hỏi. Phong Mạc Danh thân phận đệ tử nhưng lại chỉ khẽ gật đầu cúi chào. Nhưng Vạn Thiên Hào lại không chút nào cảm thấy vô lễ. Thái độ này cho thấy địa vị bất phàm của Phong Mạc Danh.

Phong Mạc Danh thấy vậy khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn qua Vạn Thiên Hào hiện rõ vẻ trào phúng. Thêm một con ruồi lớn nữa. Thế đạo bây giờ thật là hài hước. Nhưng cũng vì vậy mà hắn cần thay đổi nó. Trò hí kịch này không nên tiếp diễn.

- Là ngươi đả thương cháu ta???

Vạn Thiên Hào nhìn qua Lục Đạo Tử, sát khí đằng đằng quát lớn. Nếu không có Phong Mạc Danh ở đây hắn cũng không phải hỏi nhiều như vậy.

Nhưng Lục Đạo Tử lại chẳng để ý đến lão. Hắn cứ vuốt ve lẩm bẩm với Hổ Ngưu. Với hắn tâm tình của Hổ Ngưu mới quan trọng. Còn tất cả thứ khác chẳng là gì. Dù sao trải qua bao nhiêu thế đến nay, Hổ Ngưu cũng là thứ duy nhất thân quen với hắn. Nói chính xác hơn con trâu này là sinh mạng duy nhất hiện tại còn nhớ được hắn. Dù đối với nó, không biết có khái niệm gọi là trí nhớ hay không.

Hơn thế nếu để con trâu này nổi điên lên hắn cũng không tưởng tượng nổi hậu quả. Diệt Thế Hổ Ngưu là gì chắc chẳng còn ai nhớ. Nhưng Hỗn Loạn Hải Vực là do nó tạo ra thì vẫn còn tại thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.