Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 35: Lòng Biết Ơn Của Hàng Xóm




Thiệu Thánh Khanh ôm Lăng Quất Lục vào phòng, tỉ mỉ quan sát hắn rồi hỏi “Ngươi thực sự không sao chứ Tiểu quai?”

Lăng Quất Lục lắc đầu “Ta không sao đâu, thật đấy! Ta vừa ngủ dậy, thân thể hình như không có việc gì. Dược sư bảo ta chỉ cần ăn ngủ đầy đủ thân thể sẽ khá hơn.”

“Dược sư là ai?”

Lăng Quất Lục nói “Là Miêu Cương Dược sư, hắn cũng là người được thần tử cứu. Thế nhưng hắn rất lợi hại, ở Miêu Cương là người duy nhất trong bao năm qua cùng là dược sư lẫn độc sư. Hắn không thích trò chuyện với mọi người, nhưng người nào hắn muốn cứu thì chắc chắn là cứu được.”

“Chúng ta chính là do hắn cứu?”

Lăng Quất Lục gật đầu “Thánh Khanh, lúc trước ta nói ta lúc nhỏ đã chết rồi sau mới được Thần Tử cứu sống lại. Ta cần phải tìm người duyên mệnh có khả năng giúp ta. Ta cho rằng người đó không phải ngươi vì tuy trước nhà ngươi có hai cây tùng, cũng có ngói đỏ, thế nhưng người ta muốn tìm lại ở phương Bắc, không phải phương Nam Miêu Cương.”

Thấy hắn chết đi sống lại mới biết được lời lúc trước hắn nói quả nhiên là sự thực.

Thiệu Thánh Khanh lắc đầu “Nhà của ta đúng là ở phương Bắc Miêu Cương, khi đó ta là muốn giỡn ngươi nên cố ý nói ngược lại.”

Lăng Quất Lục hài lòng nói “Thật vậy ư? Vậy người ta muốn tìm thực sự là ngươi. Thánh Khanh, ta sung sướng quá, Thần Tử nói hai người chúng ta phải rất yêu nhau thì ngươi mới có thể giúp ta sống lại. Hiện ta đã hoàn sinh, đó chẳng phải là… là …” Lăng Quất Lục đỏ mặt “Là ngươi không chỉ thích ta, còn rất yêu ta, có đúng hay không?”

Nhìn hắn e lệ như vậy, Thiệu Thánh Khanh lập tức ôm lấy hắn, hôn lên môi hắn “Tiểu quai, ta yêu ngươi như vậy ai cũng nhìn ra được, vẫn còn cần ta phải nói sao?”

Lăng Quất Lục ngượng ngùng hôn lại hắn, tim đập rất nhanh.

“Nhưng lúc trước ta vẫn cho rằng không phải ngươi. Ngày ấy ngươi rời đi xong, cơ thể ta càng lúc càng yếu đi. Ta liều mạng muốn đợi ngươi về nhưng thân thể không chịu nghe. Ta nghĩ lúc đó khó lòng qua khỏi, đau lòng nghĩ vĩnh viễn sẽ không còn có thể gặp lại ngươi nữa, ta…”

Nhìn Lăng Quất Lục sụt sịt mũi, Thiệu Thánh Khanh yêu thương nói “Đừng nói nữa, ngươi và ta không phải giờ đều rất tốt rồi sao.”

Lăng Quất Lục hạnh phúc gật đầu.

Thiệu Thánh Khanh bắt đầu động tay cởi y khấu của hắn, trong lòng nghĩ – yêu thương một ngày sâu thêm một ngày, sinh ly tử biệt cũng không làm tình cảm của hắn mảy may dao động.

Lăng Quất Lục xấu hổ khẽ nói “Ngươi làm gì vậy Thánh Khanh?”

“Giúp ngươi cởi áo ra. Ta phải xem ngươi có bị gì không.”

Lăng Quất Lục cho rằng hắn thực sự muốn kiểm tra liền tin tưởng mà nói “Ngươi không cần xem đâu, Dược sư đã xem giúp ta rồi. Hắn nói thân thể ta rất ổn, không bị làm sao.”

Thiệu Thánh Khanh vừa nghe mặt mũi tiu nghỉu. Hắn không ngờ Lăng Quất Lục lại bị một đại nam nhân nhìn hết sạch rồi, thanh âm trầm xuống “Hắn xem giúp ngươi? Xem cái gì?”

Lăng Quất Lục thấy giọng hắn có chút kỳ quái nhưng vẫn thành thực nói  “Dược sư là một đại phu tốt mà. Hắn bảo ta cởi y phục ra, khám toàn thân.”

“Vậy là ngươi cởi hết?”

Lăng Quất Lục gật đầu “Dược sư nói thì không ai dám không làm. Huống hồ hắn được Thần Tử cử đến cứu chúng ta, lại giúp ta kiểm tra toàn thân. Biết ta không có bị làm sao hắn mới có thể trở về.”

Thiệu Thánh Khanh nhìn hắn đơn thuần, sợ rằng hắn thua rồi, hỏi “Hắn có chạm vào ngươi không?”

Lăng Quất Lục đỏ mặt

“Không hẳn, ta, ta…”

Hắn tự dưng lại lắp bắp, Thiệu Thánh Khanh biết ngay chỉ có một tình huống mới khiến hắn như thế, lập tức tức giận đứng lên.

“Cái tên vô si, dám loạn bính (*) ngươi, ta đi tìm hắn tính sổ.”

Lăng Quất Lục kéo hắn.

“Đừng làm bậy, Dược sư rất lợi hại. Ngươi mà chọc giận hắn thì sẽ chết lúc nào không biết đâu.”

Lăng Quất Lục sợ hắn thực sự sẽ đi tìm Dược sư liền khóc lóc “Ở Miêu Cương không một ai dám trêu hắn. Thánh Khanh, ngươi đừng có ẩu. Dược sư kiểm tra thân thể ta xong, còn đưa cho ta một lọ thuốc. Hắn cũng không có làm gì ta cả”

Thiệu Thánh Khanh thắy hắn nói xong, kỳ quái hỏi “Hắn đưa ngươi lọ thuốc làm gì?”

Lăng Quất Lục xấu hổ mặt đỏ hết lên, lắp bắp “Hắn nói, hắn nói…”

“Nói gì?”

“Dược sư nói ngươi dễ lộng thương ta. Hắn muốn chúng ta sau này mỗi lần luyện công dùng lọ thuốc đó, ta sẽ không còn thấy đau nữa. Bằng không cơ thể phát đau cũng không làm gì được, sợ rằng sẽ mắc bệnh.”

Thiệu Thánh Khanh ngẩn người ra. Lăng Quất Lục đỏ mặt liếc hắn một cái, trong mắt bất giác lộ ra mị thái, vội vã cúi đầu.

“Dược sư đối với ta rất tốt, cũng không có động chạm linh tinh trên người ta. Ngươi nếu hiểu được cá tính của dược sư sẽ biết dược sư không bao giờ đi yêu người khác. Ta để hắn kiểm tra thân thể chỗ nào có chút đau nhức hắn sẽ bôi thuốc thuốc cho ta. Ngươi đừng hiểu lầm có được không?”

Thiệu Thánh Khanh ôm chặt hắn vào lòng

“Thực sự không loạn bính ngươi?”

Lăng Quất Lục đỏ mặt bật cười “Ta xấu xí thế này, Dược sư thì đẹp như vậy, hắn chẳng thèm…”

Thiệu Thánh Khanh chưa từng nhìn thấy Dược sư tóc trắng kia, cũng không biết hắn trông có đẹp mắt không. Nhưng tướng mạo Lăng Quất Lục thật là khả ái, căn bản trông chẳng có chỗ nào là xấu cả. Hơn nữa trong lòng Thiệu Thánh Khanh, Lăng Quất Lục là đẹp nhất thiên hạ.

Thiệu Thánh Khanh nói “Ngươi đưa thuốc cho ta xem.”

Lăng Quất Lục gương mặt ửng hồng lấy ra. Thiệu Thánh Khanh vừa mở nắp, một mùi hương ngọt ngào lan ra, ai ngửi được đều thấy cơ thể khoan khoái.

Lăng Quất Lục nói “Dược sư nói mỗi lần không cần bôi nhiều lắm, bằng không sẽ rất kích động trái lại lại không tốt.”

Thiệu Thánh Khanh nghe hắn giải thích về thuốc này mặt mũi đều đỏ bừng, nhất thời dục hỏa bị hắn nhen lên, không đứng đắn cười “Vậy bây giờ chúng ta thử một chút xem thế nào. Tiểu quai, ngươi nói sau khi ta trở về, cái gì ngươi cũng nguyện ý để ta làm có đúng hay không?”

Lăng Quất Lục mặt mũi đỏ hết lên nhưng không cự tuyệt. Hắn đưa mặt lại gần, để Thiệu Thánh Khanh cuồng nhiệt hôn hắn. Thiệu Thánh Khanh cấp tốc cởi y phục của hắn, lấy ra chút dược cao trong lọ, hoạt tiến vào phía sau Lăng Quất Lục.

Lăng Quất Lục kêu lên một tiếng, bắt đầu thở gấp.

“Làm sao vậy? Tiểu quai?” Thấy hắn kích động nhưa vậy, Thiệu Thánh Khanh bèn hỏi.

Lăng Quất Lục vội vã lắc đầu, đỏ mặt thở hổn hển, nhưng tự động nâng eo lên, để cho tay Thiệu Thánh Khanh giảo lộng bên trong cơ thể hắn.

Hắn thấy bên trong co rút lại rất nhanh, vừa tê vừa ngứa. Chỉ cần Thiệu Thánh Khanh chạm vào một cái hắn liền thấy khó chịu mà run lên.

Nhìn hắn động nhân tâm như vậy, Thiệu Thánh Khanh chịu không nổi liền vội vã tiến nhập bên trong mềm mại của Lăng Quất Lục. Lập tức Lăng Quất Lục thốt ra tiếng rên rỉ vô cùng kiều mị, tòan bộ thân thể đều nhũn ra để mặc Thiệu Thánh Khanh xâm lược.

Thiệu Thánh Khanh thiếu chút là mất hết lý trí. Cơ thể Lăng Quất Lục so với mọi khi càng thêm nhu nhuyễn hỏa nhiệt, còn không ngừng cuốn chặt lấy hắn, không giống như lúc trước rất chặt khiến hắn chỉ sợ sẽ làm Lăng Quất Lục bị thương.

“Tiểu quai, bên trong ngươi hảo nhuyễn hảo nhiệt!”

“Ưm…” Lăng Quất Lục nói không nên lời, gương mặt đầy mồ hôi, môi đặt trên gối đề phòng chính mình lại kêu loạn lên.

Cảm giác thật mãnh liệt khiến Thiệu Thánh Khanh tiến vào càng lúc càng sâu. Nội bộ Lăng Quất Lục như đóa hoa hé nở, Thiệu Thánh Khanh không ngần ngại tiến nhập vào chỗ sâu nhất, đạt đến điểm cao nhất. Cảm giác này trước nay chưa từng có, Lăng Quất Lục kêu lớn, giọng khàn khàn như muốn đứt hơi.

Thiệu Thánh Khanh cũng chịu không được tê hống (**) lên. Thân thể Lăng Quất Lục cho tới nay chưa từng mềm mại như thế. Dược cao quả thật tài tình đến khó tin. Hắn khống chế không được xông tới bên trong Lăng Quất Lục. Lăng Quất Lục không chỉ không đau, còn không ngừng vặn vẹo giãy dụa, cả hai người đều thở không nổi.

Qua đi cao trào, Lăng Quất Lục không thấy đau đớn như mọi khi, cảm thấy trơn trơn như được thanh thủy nhuận thấp qua.

Thiệu Thánh Khanh hỏi “Có bị đau như mọi lần không?”

Lăng Quất Lục mắc cỡ lắc đầu “Không, cảm giác thật thoải mái, không hề đau nhức.”

“Ta xem giúp ngươi.”

Lăng Quất Lục xấu hổ trở mình cho Thiệu Thánh Khanh kiểm tra. Thiệu Thánh Khanh phát hiện hắn không bị như hồi xưa hoan ái quá độ sinh đau đớn, mà dược tính hình như kéo dài, hắn chỉ chạm nhẹ một chút Lăng Quất Lục liền phát sinh một tiếng rên khẽ.

Thanh âm mê người, Thiệu Thánh Khanh làm sao mà chịu được, liền cùng hắn tiếp tục triền miên một hồi.

***

Biết Lăng Quất Lục không phải bị Lý di nương hại chết, óan hận của Thiệu Thánh Khanh với bà không còn, ngày thứ hai liền tới thỉnh an bà.

Lý di nương vui mừng rơi nước mắt, gút mắc từ lâu giữa hai người cũng được cởi ra. Nhìn bà rơi lệ Thiệu Thánh Khanh an ủi, nguyện cùng bà từ nay về sau đồng tâm chấn hưng Thiệu gia.

Lý di nương gật đầu, lòng càng cảm động, thề rằng sẽ hảo hảo thương yêu con trai của bà, Thiệu Thánh Khanh.

Thiệu Thánh Khanh từ trong phòng Lý di nương đi ra, người thứ hai hắn tới tìm là Miêu Cương Dược sư.

Dược sư đang nói chuyện với Lăng Quất Lục. Thiệu Thánh Khanh đứng một bên nhìn, bạch phát nam nhân này quả đúng như lời kể phi thường xinh đẹp. Có điều hắn phát ra một loại khí chất yêu mị, băng lãnh. Tất cả mị hoặc đều giấu bên dưới vẻ hàn lãnh, thoạt nhìn đã biết là một người không nên trêu chọc.

Hắn vẫn nhìn chằm chằm Dược sư, Dược sư cũng không thèm liếc hắn, thanh âm trầm thấp tràn đầy lãnh ý “Còn nhìn ta nữa ta móc mắt ngươi ra.”

Lăng Quất Lục kéo tay Thiệu Thánh Khanh, muốn hắn đừng có nhìn Dược sư nữa.

Thiệu Thánh Khanh bình tĩnh nói “Miêu Cương Dược sư, ta có điều muốn xin ngươi, ngươi liệu có thể lưu lại đơn thuốc được không? Ngươi ở Miêu Cương, đường xá xa xôi ta vô pháp tới bốc thuốc thường xuyên được. Như vậy mỗi lần ta với Lăng Quất Lục hoan ái hắn cũng không thụ thương.”

Hắn nói rõ ràng rành mạch, Dược sư nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cái nhìn khiến người ta thấy lạnh buốt. Thế nhưng hắn lập tức cầm lấy bút, viết mấy chữ lên giấy rồi giao lại cho Lăng Quất Lục.

Hắn lạnh lùng nhìn Thiệu Thánh Khanh “Tiểu Lục rất chất phác, ngươi phải đối đãi với hắn thật tốt. Bằng không người Miêu chúng ta mà bị phụ lòng sẽ tâm tàn thủ lạt (***)”

“Ngươi phải đi sao”

Dược sư gật đầu, nói với Lăng Quất Lục thanh âm cũng lạnh lùng “Thần Tử rất lo lắng cho ngươi, ta phải trở về nói cho Thần Tử biết ngươi ở chỗ này rất tốt.”

“Thiên hạ bất vô tán đích diên tịch (****), Thần Tử đã nói rồi, ngươi phải tự mình bảo trọng.”

Lăng Quất Lục khóc dữ dội, đến khi Miêu Cương Dược sư rời khỏi cửa rồi hắn vẫn còn khóc.

Thiệu Thánh Khanh đưa tay kéo hắn vào lòng khuyên nhủ “Đừng khóc nữa”

“Thân thể Thần Tử rất yếu, ta sợ hắn lo lắng cho ta, ta muốn về gặp hắn.”

Nhìn hắn khóc thật thương cảm. Thiệu Thánh Khanh sủng nịch nói “Được, đừng khóc nữa. Ngươi muốn về gặp Thần Tử, chúng ta cùng đi.”

Lăng Quất Lục kinh hỉ nói “Có thể sao? Thật sự có thể sao? Ba tháng sau là sinh thần của Thần Tử, chúng ta có thể về Miêu Cương chúc mừng. Thần Tử thấy chúng ta tới hẳn sẽ rất hài lòng.”

Thấy hắn nhiệt liệt phản ứng như thế, Thiệu Thánh Khanh làm sao có thể nói là không được, liền đáp ứng “Được, ta cũng nên tới cảm tạ hắn đã nuôi dưỡng ngươi lớn lên, để ta gặp được ngươi.”

Thấy hắn nói thâm tình, Lăng Quất Lục đỏ mặt, phát giác mình cứ ở bên Thiệu Thánh Khanh mặt rất dễ đỏ. Nhìn hắn cúi đầu, Thiệu Thánh Khanh một tay ôm lấy hắn vào lòng.

***

Thiệu Thánh Khanh không chỉ không chết, còn sống rất khỏe mạnh, tá điền thập phần vui vẻ. Người tới thăm Thiệu Thánh Khanh tỉ mỉ vẽ nên một bức họa về những điều cần thiết cho việc trồng trà.

Không ăn không ngủ hoàn thành xong, bọn họ còn dạy tá điều về cách nhân giống trà, có thể khiến ruộng đồng Thiệu gia trong phút chốt trở nên xanh mướt một mảnh.

Thiệu Thánh Khanh không chỉ dạy tá điền trồng trà, còn dạy bọn họ đem lá trà làm thành Ngọc Lộ, sau đó lập giá tốt mà bán đi.

Ngoài ra, hôn sự của Thiệu Thánh Tâm một tháng sau được quyết định. Đối phương tới đón dâu, Lý di nương tuy rằng không muốn nhưng con gái lớn phải gả chồng, huống chi lại là gả cho một người tốt như vậy.

Đương lúc Thiệu Thánh Tâm hướng mẹ ruột bái biệt, nàng cũng cầm chặt tay Thiệu Thánh Khanh, biết mình có được nhân duyên tốt như vậy đều nhờ Thiệu Thánh Khanh giúp đỡ.

Nàng nói không ngừng “Cảm tạ ngươi, ca ca, cảm tạ ngươi.”

“Cảm tạ cái gì, chúng ta đều là người một nhà.”

Lời Thiệu Thánh Khanh nói càng làm Thiệu Thánh Tâm nước mắt chảy ra nhiều hơn. Trước khi lên kiệu hoa nàng còn nói với Lăng Quất Lục “Ca ca sau này giao lại cho ngươi.”

Lăng Quất Lục không biết nói với nàng như thế nào, nhưng thấy nàng khóc cũng khóc theo. Thiệu Thánh Khanh ôm lấy eo Lăng Quất Lục, đối Thiệu Thánh Tâm dịu dàng nói “Đừng khóc nữa, việc vui lại khóc thành xấu như vậy. Triệu Thiếu gia là người tốt ta mới yên tâm gả ngươi cho hắn.”

Thiệu Thánh Tâm khiến Lăng Quất Lục nghĩ đến mình lúc trước xuất giá thay cho người khác “Nếu không nhờ việc này ta vĩnh viễn không gặp được ngươi. Ta thấy mình thật hạnh phúc.”

Thiệu Thánh Khanh yêu thương xoa đầu hắn, thật lòng nói “Không sai, là lão thiên gia thương ta nên mới đem ngươi đưa đến bên ta. Tiểu quai, ta mới chính là người may mắn.”

Lăng Quất Lục thâm tình nói “Không phải, là ta mới đúng. Ta nghĩ được ở cùng một chỗ với ngươi ta rất rất hài lòng a. Ngươi không chỉ cưng chiều ta, còn yêu ta. Ta chỉ hy vọng đại ca và nhị ca cũng may mắn như ta.”

“Nói mới nhớ không phải Thần Tử đều chỉ thị cho mỗi người các ngươi một người sao? Có khi lão đại và nhị ca của ngươi đã tìm ra người của họ rồi, cũng như chúng ta đang rất hạnh phúc.”

Vừa nghĩ tới huynh đệ kết nghĩa của mình, Lăng Quất Lục hài lòng gật đầu “Đúng, nhất định là thế. Hơn nữa đại ca, nhị ca thông minh hơn ta, có khi bọn họ đã sớm tìm ra rồi.”

Lý di nương đứng xa xa xem bọn họ đàm tiếu thật vui, bà biết bọn họ từ lâu tình cảm đã nồng nàn vượt qua cái cái nhìn của thế gian rồi. Bà chỉ có thể yên lặng mà tiếp nhận thôi. Tuy rằng bà không thể chúc phúc cho bọn họ, những cũng sẽ không bao giờ quấy nhiễu hai người yêu nhau này nữa.

***

Cùng lúc bọn họ đang vui vẻ nói cười, Lăng Quất Lục đâu biết nhị ca lưu manh tự xưng thông minh tuyệt đỉnh của hắn, đang sợ hãi đến cực điểm tại trên giường thét lớn, nhảy xuống giường bẽ mặt đem chăn quấn quanh mình. Thân thể hắn hiện tại hòan toàn xích lõa một mảnh vải che thân cũng không có, hắn hoảng loạn kêu lên:

“Tại sao có thể như vậy? Ta sao lại cùng với một nam nhân trên giường? Má ơi, một đời anh danh (****) của ta toàn bộ bị hủy rồi!”

Nói đến đoạn sau, hắn cuối cùng nhớ tới nam nhân cũng xích lõa như hắn đang nằm trên giường, chỉ vào mặt đối phương mà mắng “Ngươi cái tên hỗn đản này, dám chiếm tiện nghi của ta. Ta không giết ngươi không xong!”

“Dục…” Đối phương nói rất chậm, rất khinh nhu “Ai chiếm tiện nghi a? Ngươi không nên được tiện nghi rồi còn khoe mẽ, ta còn chưa nói ngươi tối hôm qua xằng bậy thế nào, sao lại đem tội đổ hết lên đầu ta vậy?”

“Ta xằng bậy cái gì chứ? Ngươi đừng có nói lung tung, cẩn thận ta rút lưỡi ngươi…”

Còn không nói xong, nam nhân chỉ ứ ngân (*****) trên người mình “Những… chỗ này ta làm sao mà tự làm ra được, dù nghĩ theo cách nào thì vẫn là không thể được.”

Lưu manh thiếu niên thấy trên người đối phương toàn dấu hôn, lấy làm kinh hãi, dấu hôn kéo dài từ thượng thân cho đến bắp đùi.

Lưu manh thiếu niên tuy rằng không nhớ đêm qua mình đã làm ra cái chuyện gì, thế nhưng bằng chứng như sơn. Hắn chỉ có thể bi ai kêu lớn, vừa bi thảm vừa thống khổ, ai không biết chắc tưởng cha mẹ hắn mới chết.

Chỉ có nam nhân đang ngồi trên giường dù vẫn ung dung nhưng lộ ra dáng tươi cười, chỉ nhìn cũng biết chắc chắn có chuyện gì đó. Có điều lưu manh thiếu niên đang bận khóc thương mình bất hạnh nên không phát hiện ra mà thôi.

– bản thư hoàn –

(*)loạn bính: loạn = bậy bạ, bính = chạm.

(**)tê hống: tê=hí, hú, hống = kêu (=))))))) âm thanh thú vị ah nha~)

(***)tâm tàn thủ lạt: Ý nói ra tay sẽ thâm độc không lưu tình.

(****)Thiên hạ bất vô tán đích diên tịch: Ý nói không có cuộc vui nào là không tàn.

(*****)anh danh: anh = anh dũng, lẫy lừng (:)))) A Tuyết quả là tinh thần tự sướng cao độ a~)

(******) ứ ngân = “dấu vết” còn lại:-”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.