Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 21: Thậm Chí Tôi Còn Không Được Tính Là Con Kiến Hôi




Mạnh Nghiễn Nam muốn đuổi cậu đi, thật sự không cần cậu nữa. Mạnh Bạch lập tức hoảng hốt, cậu nhanh chóng nắm góc áo đối phương đỏ mặt rống lớn nói:“Tôi có thể! Mặc kệ là cái gì tôi đều có thể làm.”

“Vậy cậu vì cái gì nguyện ý? Chỉ là muốn báo ân sao?” Mạnh Nghiễn Nam đứng dậy rót cho hai người ly nước.

Mạnh Bạch ngồi ở ghế sô pha trong phòng ngủ, cậu ít nhiều gì cũng có thể đoán được ý nghĩ của Mạnh Nghiễn Nam, cảm thấy có chút không được tự tin, thậm chí khiếp đảm. Cậu hơi hơi há miệng thở dốc, vẫn không nói được gì.

“Có gì thì cứ nói rõ ràng đi, cậu muốn cứ như thế này mãi sao?” Mạnh Nghiễn Nam thích rõ ràng, có thể do dự một chút, nhưng thời điểm quyết đoán tuyệt đối sẽ không do dự.

“Anh thích tôi sao?” Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

“Đúng vậy.” Mạnh Nghiễn Nam thừa nhận.

Mạnh Bạch đỏ mặt, mặc kệ lúc trước chuẩn bị tâm lý bao nhiêu, đáp án này nháy mắt vẫn làm tim cậu đạp mạnh.“vậy, vậy……” Mạnh Bạch cơ hồ không tìm thấy âm thanh của chính mình.“Anh muốn cái gì?”

“Cậu nghĩ sao?” Loại chuyện này còn cần phải hỏi sao.

“Muốn, tôi cũng thích anh sao?” Nếu lại trốn tránh cũng không phải biện pháp.

“Vậy cậu có thích tôi không?” Làm một người theo đuổi, hành vi thẳng thắn như Mạnh Nghiễn Nam thật đúng là hiếm có.

“Tôi, không biết.”

“Cậu đang sợ sao?” Mạnh Nghiễn Nam nhìn Mạch Bạch cúi đầu im lặng, nói tiếp:“ Không biết chuyện này là gì, không hiểu điều mình lựa chọn là đúng hay sai, nên mới cảm thấy sợ hãi, cảm giác chính mình không thể gánh vác được hậu quả.”

Mạnh Bạch mạnh ngẩng đầu,vô cùng kinh ngạc vì cái gì đối phương biết ý nghĩ của chính mình.

“Cảm thấy rất kỳ quái, vì sao tôi lại biết cậu đang nghĩ gì đúng không?!.” Mạnh Nghiễn Nam khẽ mỉm cười sờ sờ tóc đối phương.“Bởi vì tôi cũng giống như cậu, cũng có cảm giác sợ hãi.”

Trong một tuần Mạch Bạch rời đi, Mạnh Nghiễn Nam không thể tin được hành động của chính mình là đi tìm bác sĩ tâm lý.

Đây là hắn lần thứ ba hắn đi gặp bác sĩ. Lần đầu tiên là thời điểm cha mẹ hắn qua đời, lần thứ hai là hắn phát hiện chính mình không thể yêu thương người khác, lần thứ ba là cảm giác chính mình người thích một người.

“Sự việc lần này thực thần kỳ.” Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, cũng có chút bất khả tư nghị.“ Người kia làm sao phá vỡ được tảng băng ngàn năm trong lòng cậu vậy?”

Mạnh Nghiễn Nam đột nhiên nở nụ cười, nói:“ Em ấy là ân nhân cứu mạng của tôi.”

“Cho nên…… cậu tin tưởng có tình cảm đồng sinh cộng tử?”

“Có lẽ thế.” Loại chuyện tình cảm có đôi khi không thể nói rõ ràng được.

“Đó là người như thế nào?” Dường như bác sĩ cũng biết là bệnh nhân rất muốn cùng người khác chia sẻ niềm vui của chính mình.

“Một người biếng nhác, nhu thuận, chọc người yêu thích. Thật giống như một chú mèo con.”

“Biếng nhác, ưu nhã?” Bác sĩ rất phối hợp cho ra tưởng tượng.

“Không, không giống, chỉ là vô cùng đáng yêu thôi.”

“Như vậy sao.” Bác sĩ trầm mặc, cười nói:“Có câu ngạn ngữ rất hay thế này, ‘ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi ‘. Cho nên mới nói, người mình yêu dù người ấy có bộ dạng thế nào thì vẫn vô cùng đáng yêu đúng không”

“Như vậy chúc mừng cậu, lúc nào cưới nhớ mời tôi uống chén rượu mừng.”

“Không phải tôi không muốn, chỉ là hiện tại, em ấy biến mất rồi.” Cho nên hắn cần đưa ra lựa chọn.

“Mất tích? Có đi tìm chưa?” Hiện tại xã hội này muốn hoàn toàn biến mất là rất khó, đồng thời cũng là một sự kiện thực dễ dàng.

“Tôi không có đi tìm.” Mạnh Nghiễn Nam trả lời thực ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng bác sĩ cũng hiểu, đây có lẽ chính là nguyên nhân đối phương đến đây tìm ông.“Vậy vì sao cậu không đi tìm?”

“Có được là hạnh phúc của tôi. Không được, đó là mệnh của chính mình”. Mạnh Nghiễn Nam trả lời rất đơn giản.

“Đó là cảm giác thật của cậu?” Mỗi người đối đãi với sự vật đều có cái nhìn không giống nhau, nhưng có đôi khi có lẽ chỉ là lấy cớ mà thôi.

“Chỉ cần cố gắng, vốn không có cái gì không chiếm được.” Mạnh Nghiễn Nam đột nhiên lại sửa miệng.

“Đây là hai quan điểm hoàn toàn bất đồng, một loại gọi là kiên trì, một cái khác là mặc kệ tùy ý. Mà tôi cảm thấy việc này cũng không mâu thuẫn.” Mạnh Nghiễn Nam nói: “ Nếu thật tâm muốn tự nhiên sẽ cố gắng kiên trì, nếu không để ý nhiều liền sẽ mặc kệ. Bởi vì loại thứ nhất quá mức phiền phức, rất nhiều người đều sẽ lựa chọn thứ hai.”

“Như vậy cậu lựa chọn loại thứ hai?” Bác sĩ cho ra đáp án,“Chỉ là thích, cho nên cũng không mấy quan trọng, có thể buông tay?”

“Mạnh Nghiễn Nam, tôi từng nói với cậu, cậu không có cách nào dùng chân tâm yêu thương người khác, nguyên nhân không chỉ ở những người đó, chính bản thân cậu cũng có vấn đề.”

“Cậu phải biết, tình yêu xuất phát từ rung động của hai người, đó là vấn đề song phương, không thể đổ lỗi cho một phía.”

“Nhưng một mình tôi cũng không thể đưa ra quyết định.” Mạnh Nghiễn Nam nói, hiện tại đây là vấn đề phức tạp khiến hắn phiền lòng.

“Như vậy đi tìm người kia, cả hai hãy cùng đưa ra lựa chọn. Đó là người cậu thích, không phải người khác. Cho nên muốn học được tin tưởng, tín nhiệm đối phương mới gọi là yêu.” Giống như sa mạc hoang vu cần có ốc đảo để thanh lọc.

“Cậu cảm thấy mình là người thành công sao? Có nhà có xe, có địa vị cao, tướng mạo đẹp, đây là điều kiện rất nhiều người tha thiết ước mơ.”

“Như vậy điều kiện muốn cho người yêu thương cậu, kỳ thật cũng không phải chuyện khó khăn. Nhưng mà, cậu nói cậu không có biện pháp yêu thương những người khác. Bởi vì cậu cảm giác bọn họ nông cạn, hời hợt, những người đó chỉ nhìn mặt ngoài, vì lợi ích mới ở bên cạnh cậu?”

Mạnh Nghiễn Nam suy nghĩ nói: “Mỗi người đều có băn khoăn như vậy, cũng không phải chỉ có tôi nghĩ như thế.”

“Cho nên đây căn bản không phải nguyên nhân. Nguyên nhân chính là bởi vì cậu sợ hãi.”

“Tôi sợ hãi sao?! Đùa!” Lần đầu tiên có người nói hắn như thế.

“Đúng vậy, cậu sợ hãi. Vô dục vô cầu, mới sẽ không nhận lấy tổn thương. Nếu cậu không cần đối phương, căn bản sẽ không để ý người nọ là vì cái gì tới gần cậu. Tiền tài bất quá là vật ngoài thân, cậu có năng lực tự nhiên có thể lại kiếm trở về.”

“Cậu cảm thấy cái gì là dũng cảm?” Bác sĩ sau khi hỏi, cười trả lời: “Là có trở ngại phía trước vẫn không cúi đầu, là gặp được khó khăn vẫn vượt qua, là dám gánh vác trách nhiệm, là dũng cảm nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình, không sợ tổn thương.”

“Cảm thấy sẽ không thành công, ngay từ đầu liền buông tha; Cảm thấy không chiếm được hạnh phúc, cho nên ngay từ đầu nguyện ý không nếm thử. Nếu là như thế này, ngay từ đầu cũng đã mất đi tư cách.”

“Nói đến như thế, cậu vẫn không hiểu thì ‘ bác sĩ bó tay rồi’.” Bác sĩ đang nói đột nhiên nở nụ cười. ( Shoorin Yumi: dạ em chém, lý luận a~, triết a~ ta đi chết đây)

—————–phân cách tuyến nhớ lại, hết ———————-

Là vì chính mình mà sợ hãi, vì không hiểu hành vi của đối phương nên không biết làm sao thậm chí cảm thấy sợ hãi. Nhưng lúc Mạnh Nghiễn Nam nói ra hắn cũng sợ, Mạnh Bạch lại bỗng nhiên sinh ra vô số dũng khí.

Người kia là ân nhân của cậu, có thể dùng tính mạng mình để cứu người ấy, cho nên phải bảo vệ đối phương, mặc kệ phải làm cái gì đều có thể, chỉ cần là vì hắn, liền sẽ có động lực. Mạnh Bạch chưa từng suy nghĩ qua, tâm tình như vậy nếu chỉ là ân nhân, có phải hay không quá mức kỳ quái.

“Bởi vì tôi, cho nên anh mới sợ sao? Nhưng mà tôi, tôi sẽ bảo vệ anh.”

“Tôi biết.” Mạnh Nghiễn Nam nói:“Trước đây cậu từng hứa với tôi, sẽ không biến mất trước mắt tôi đúng không. Vậy vì cái gì lại đột nhiên mất tích?” Hiện tại cần bắt đầu chậm rãi tính nợ cũ.

Mạnh Bạch thần tình biến đổi có chút cứng ngắc, nhưng chỉ là nháy mắt, cậu cúi đầu không nhìn Mạnh Nghiễn Nam. “Tôi quay lại trường học lấy bằng tốt nghiệp.”

“ Không phải cậu đã tốt nghiệp sao?” Ngày đó nghe chính miệng cậu ấy nói với Hạng Minh. Còn chuyện mèo báo ân kia, hai người tự hiểu trong lòng đây chỉ là chuyện vui đùa. ( @@ PÓ CHIẾU)

“Hiện tại tôi đang thực tập, cũng xem như là tốt nghiệp rồi.” Bởi vì lúc trước không muốn nhiều lời, khiến những người đó biết mình cũng đang làm việc tại công trường, cho nên cậu mới nói thẳng đã tốt nghiệp rồi. Sợ Mạnh Nghiễn Nam không tin, cậu đi vào phòng mình đem đem bằng tốt nghiệp ra.

Mạnh Bạch cũng không phải người thông minh trong học tập, nhưng may mà cậu thực chăm chỉ, vẫn thi đậu đại học, tuy rằng chỉ là đại học đứng hàng thứ ba nhưng cũng coi như có bằng cấp chính quy.

“Cậu học ngành kiến trúc cảnh quan ( landscape architecture)?” Không phải hắn nghĩ nhiều, Mạnh Nghiễn Nam cảm giác cùng chính mình có chút liên quan.

“Vâng, chỉ là mớ kiến thức căn bản thôi.” Môn học này trong trường bọn họ không được chú trọng nhiều lắm, cho nên đối với các khoa yêu cầu không cao. Vốn muốn học kiến trúc chuyên nghiệp, nhưng Mạnh Bạch cũng hiểu năng lực của bản thân không có khả năng theo nổi, cho nên mới học ngành này. Cũng có chút quan hệ đến người kia nha.

“Cậu đi công trường để thực tập?” Bởi vì không muốn đi tìm người, cho nên Mạnh Nghiễn Nam cũng không đến hỏi người phụ trách ở công trường.

“Khu nhà mẫu kia có xây dựng khu cảnh quan, nên tôi đi giúp một chút.” Mặc kệ cụ thể có làm bao nhiêu, chỉ cần vượt qua kỳ kiểm tra của trường là đủ.

Sự tình phát sinh ngày đó Mạch Bạch không muốn Mạnh Nghiễn Nam biết, vừa lúc trường học bên kia cũng đã liên hệ với cậu, cho nên cậu lén trở về công trường xin nghỉ, rồi mới về trường học lấy bằng tốt nghiệp.

Bận rộn vài ngày như thế, chờ đến khi xong việc, vết thương trên mặt đã sớm biến mất, trên người còn có chút dấu vết, dù sao mặc quần áo cũng nhìn không ra.

Mạnh Nghiễn Nam biết cậu có điều giấu diếm, cũng không muốn ép buột. “Đã lấy bằng tốt nghiệp còn đi công trường làm công?”

“Chủ nhân không muốn tôi đi, tôi sẽ không đi nữa!”

“ Vậy đi ngủ đi.” Mạnh Nghiễn Nam không khó xử cậu nữa, có một số việc cần tiến từng bước một. Huống chi có một số việc, với hắn mà nói cũng thực xa lạ.

Mạnh Bạch ngoan ngoãn đứng dậy, thấy Mạnh Nghiễn Nam cũng giống như ngày thường chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Vừa rồi người này nói thích mình, nhưng hiện tại sao lại như chưa có chuyện gì xảy ra, chính mình ngược lại trong lòng cảm giác là lạ.

“Còn việc gì sao?” Thấy Mạnh Bạch vẫn chưa đi, Mạnh Nghiễn Nam có chút ngạc nhiên.

“Cái kia……” Mạnh Bạch hơi hơi đỏ mặt, lúc trước vẫn cảm thấy hành vi như vậy thực khó hiểu, hiện tại lại đưa ra cái yêu cầu kia.“Còn không có, còn không có, hôn chúc ngủ ngon!”

“Ngủ ngon.” Mạnh Nghiễn Nam hôn lên trán cậu, rồi mới cười đưa cậu trở về phòng.

Cửa phòng bị đóng lại, Mạnh Bạch sờ trán chính mình, cảm giác có chút kỳ quái, không phải là cảm giác sợ hãi, mà cảm giác có chút vui vẻ.

Shoorin Yumi: Chương nì Fin và ta đều chém thẳng tay, có ai đọc bản gốc thấy khác cũng đừng théc méc * nhìn trời *

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.