Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 19




Cuộc nói chuyện của tối hôm đó giống như một ma chú kéo gần lại khoảng cách giữa Mạnh Bạch và Mạnh Nghiễn Nam, bọn họ giống như tiến thêm một bước lớn trong mối quan hệ của hai người. Nhưng bước đi này lại làm họ không nhìn thấu được vị trí của đối phương trong lòng mình. 

Trong lúc làm việc, có đôi khi Mạnh Nghiễn Nam sẽ thất thần phiền não về mối quan hệ giữa hai người. 

Mà Mạnh Bạch tương đối đơn giản hơn nhiều, mặc kệ trước kia bọn họ phát sinh cái gì, vị trí đệ nhất của Mạnh Nghiễn Nam trong lòng cậu vẫn là ân nhân, tiếp đến là bằng hữu, hoặc khác nữa là cái gì gì đó, nhưng cậu cảm giác không nên nghĩ nhiều, cho dù có, kia cũng chỉ là vui đùa không đáng để ý. Cho nên cậu vẫn làm việc như trước, trong nhà hay ở công trường đều chu đáo không nhầm lẫn. 

Hai người ở chung lâu quan hệ tự nhiên sẽ thân thiết hơn, Mạnh Nghiễn Nam đưa tiền để cậu mua thức ăn. Mạnh Bạch từ chối mấy lần cuối cùng bị Mạnh Nghiễn Nam uy hiếp, nếu không lấy tiền anh sẽ đuổi cậu đi, Mạnh Bạch chỉ có thể không tình nguyện nhận lấy. 

Cứ nhiều ngày như thế, sinh hoạt buổi tối của Mạnh Nghiễn Nam liền giống trạng thái một nam nhân tốt gương mẫu, mỗi ngày mặt trời lặn đều trở về nhà.

Đồng sự mời anh vài lần hắn cũng chưa đi, lần này là mọi người cường liệt yêu cầu, cuối cùng cũng phải đáp ứng buổi tối đi KTV ca hát, cho nên buổi tối Mạnh Bạch cũng không làm cơm.

Mấy ngày trước Mạnh Nghiễn Nam nhận được tin nhắn từ một dãy số xa lạ, hỏi hắn khi nào thì tan tầm về nhà ăn cơm. Mạnh Nghiễn Nam sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, đây là số điện thoại di động của Mạnh Bạch. Sau khi về nhà nhìn đến ‘ cục ‘ điện thoại như cục gạch chỉ đáng 200 đồng kia, Mạnh Nghiễn Nam hoàn toàn không biết nên nói cái gì bây giờ. Mơ hồ cảm giác tâm tình hoàn toàn bị phá hỏng, Mạnh Nghiễn Nam bị suy nghĩ của mình làm cho 囧 囧 . 

Nhắn tin cho Mạnh Bạch nói là tối nay không về ăn cơm, Mạnh Bạch rất nhanh trả lời lại: “ Anh có việc bận thì cứ đi đi, buổi tối tôi tự giải quyết được rồi, không cần lo lắng.” 

Mạnh Nghiễn Nam chợt nghĩ: tôi có lo lắng gì đâu, nhưng suy nghĩ lại, lại nhắn tin cho Mạnh Bạch: “Buổi tối cùng đồng sự đi KTV, cậu cũng đến đây đi.” 

Lần này tin nhắn không có đáp lại ngay, qua gần mười phút, lúc Mạnh Nghiễn Nam đang đánh văn bản thì tiếng chuông di động mới vang lên một chữ “Được”, rất ngắn gọn. 

Đi KTV đã quyết định xong, nhưng ăn tối ở đâu vẫn chưa chọn được. 

Có người ngược lại nhanh nhẹn gọi vài cuộc điện thoại  liền quyết định: “Cơm chiều chúng ta cùng đi Lam Nguyệt Loan đi, ăn rồi mới có khí lực mà hát hò chứ.” 

“Công công, nhi tử của ngài cũng nên mời khách phải không?”  Tiểu Bàn Tử  trêu một nam nhân mặt đen gầy. 

“Tôi không có loại con dâu như cậu đâu.” Cung Sán lại gần Hạng Minh hỏi: “ Là ai mời khách?” 

“Là Thạch Tài. Thêm Tiểu Lưu cùng vài người nữa vừa đúng một bàn.” Hạng Minh đứng lên cung tay: “Cha, việc này hài nhi sắp xếp thế có ổn thỏa không?”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Cung Sán thẳng eo phun ra một câu. 

“Tôi nói hai người các cậu thế nhưng cũng thật sự chiếm tiện nghi của người ta, một người họ Cung, một họ Hạng, này xưng hô công công cùng tướng công kêu trước mặt bao người không thấy mất tự nhiên sao?” Tiểu Bàn Tử vì thế cảm thấy vô cùng cảm khái, này là có người gọi điện thoại bảo bọn hắn chi phí buổi tối nay có người chi trả, loại chiếm tiện nghi kiểu này quả nhiên cũng là di truyền từ gia tộc, thỉnh không cần trách tội. 

Mạnh Nghiễn Nam tự mình rót ly nước: “ Hiện tại cậu nên cảm thấy may mắn vì Lão không có ở đây, nếu không cậu phải trực tiếp gọi Lão công rồi.” 

“Nói đến chuyện này cũng thật buồn cười.” Tướng Minh ngoác miệng cười nói: “Lúc trước có người đến tìm Ngô quản lý, hắn hỏi tôi Ngô Công* có đây không? Lúc ấy tôi sửng sốt một lúc, sao lại tới đây tìm ngô công là sao, hóa ra là tìm Ngô Hà, cười chết tôi luôn.”

* Ngô công : con rết 

“ Cậu còn cười lớn tiếng như vậy, cô ấy cũng sắp đến đây rồi.” Quả nhiên lời vừa nói xong, ngoài cửa liền vang lên tiếng giày cao gót nữ, tiếp đó cửa phòng mở ra: “Đều ở đây à, đi nhanh đi.”

Ngô Hà là đồng nghiệp nữ hiếm có khó tìm ở bộ phận công trình bọn họ. 

Đi Lam Nguyệt Loan có 3 xe, Ngô Hà định ngồi ở ghế phó lái của xe Mạnh Nghiễn Nam, nhưng vừa mở cửa xe liền bị cự tuyệt: “ Tôi còn đón một người nữa, Ngô quản lý ngồi chung xe với Cung Sán đi.”

Ngô Hà liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người lên xe khác ngồi. 

Lúc này ghế sau Mạnh Nghiễn Nam đang ngồi hai người. Máu bà tám của Tiểu bàn tử Trương Ôn nổi lên nên mở miệng nói: “Mạnh tổng muốn đi đón ai vậy? Đem Ngô quản lý đáng yêu của chúng ta quăng sang một bên.” 

“ Chuyện này mà cậu cũng không biết, ghế phó lái của Mạnh tổng nhà chúng ta không phải ai cũng ngồi được nhá.” Hạ Minh ở một bên đáp lời thật hào hứng.

“ À há? Vậy cậu có may mắn ngồi qua chưa?” Trương Ôn cười hỏi. 

“Tôi hả?” Hạ Minh có chút rối rắm, không biết nên nói là từng ngồi hay chưa từng ngồi nữa. 

“Nếu hai người thích, tôi đổi chỗ cho hai người ngồi phía trước.” Đùa giỡn bát quái gì cũng có thể, nhưng đừa giỡn lên đầu Mạnh Nghiễn Nam y thì không vui rồi, tuy rằng hai người này không có ác ý gì, nhưng anh cũng không phải người cho mọi người dùng  giải trí. 

“Chúng ta đi đón ai vậy?” 

“Rất gần thôi, lập tức đến liền.” Xe quẹo qua, chạy đến phía khác của công trường, từ rất xa Mạnh Nghiễn Nam liền nhìn thấy Mạnh Bạch đã thay quần áo đứng ở cổng lớn. 

“Lên xe đi.” Mạnh Nghiễn Nam đậu xe gần chỗ cậu. 

Mạnh Bạch thấy là hắn liền mỉm cười, đi đến bên xe thấy ghế sau đã có hai người ngồi, liền mở cửa trước ngồi lên ghế phó lái.

“Vị này là ai, Tiểu Mạnh anh cũng không giới thiệu người ta, làm sao xưng hô với người ta đây.” Trương Ôn nhìn tên nhóc phía trước bộ dạng vô cùng thuận mắt.

“Mạch Bạch. Họ hàng thân thích của tôi.” Nếu là một họ, như vậy tất nhiên dễ giới thiệu. Rồi anh mới giới thiệu cho Mạnh Bạch hai vị đồng sự phía sau.

“Nguyên lai là em họ, sao trước kia chưa từng thấy cậu?” Hạng Minh là người có tố chất tám tiềm năng, mặc kệ chuyện gì hắn cũng đều có thể đáp trôi chảy. 

“Trước kia tôi không ở nơi này, mới chuyển đến đây không lâu.” Mạnh Bạch nghĩ bọn họ không chừng đã gặp cậu ở công trường, chỉ là mình như vậy đối phương khẳng định không nhớ rõ. 

“ Ra là vậy, nếu đã đến đây thì để anh cậu dẫn cậu ra ngoài chơi đi.” Hạng Minh tiếp tục hỏi: “Mạch Bạch đúng không, mấy tuổi rồi, tốt nghiệp chưa, học chuyên về cái gì?”

Mạnh Nghiễn Nam tuy rằng không thích Hạng Minh nhiều chuyện, nhưng bây giờ lại thấy có chút may mắn, sự tình này anh cũng không tiện hỏi, ngược lại là Hạng Minh giúp mình điều tra ra.

“Tôi năm nay 22 tuổi, vừa tốt nghiệp.” Mạnh Bạch tuyển mấy vấn đề trả lời. 

“Tốt nghiệp đại học gì? Có bạn gái chưa?” Lời này hỏi quả nhiên liền hướng sâu hơn một chút. 

“Tôi, tôi còn nhỏ, không có bạn gái.” Mạnh Bạch nói như thế dường như lại có chút xấu hổ. 

“Người ta vừa mới tốt nghiệp, cậu hỏi đông hỏi tây như thế để làm gì, muốn giới thiệu đối tượng cho hắn sao?” Trương Ôn nhìn ra đối phương không được tự nhiên đáp lời nên giúp giải vây. 

“Tôi giới thiệu đối tượng cho hắn thì cậu ghen tị sao?” Hạ Minh biết Trương Ôn không có bạn gái nên cố ý nói như thế.

“Cậu có bản lĩnh thì đem chính mình giới thiệu cho hắn đi, không thì tôi thực sự không ghen tị đâu!” Trương Ôn nói lời này là hắn vui đùa, nhưng Hạ Minh lại bày ra bộ dáng như bị kinh hách: “Nguyên lai, nguyên lai cậu đối với tôi có tâm tư như vậy. Tôi muốn đi tìm cha mình.” 

“ Nên đi tìm cha cậu, để hắn chuẩn bị tốt đồ cưới” Mạnh Nghiễn Nam đáp một câu, đánh tay lái tìm chỗ đỗ xe.

Hạng Minh không nói chuyện, cho đến khi xe dừng hẳn, hắn nhìn đến trước cổng khách sạn Cung Sán đang đứng chờ liền chạy qua: “Cha, người mau cấp hài nhi mua sính lễ, ta muốn đến nhà Tiểu Bàn tử cầu hôn, nghĩ đến hắn nhiều ngày gọi con tướng công, đối với công công người cũng coi như hiếu kính, con nên cấp người ta một cái công đạo.”

May mà vị trí của Lam Nguyệt Loan tương đối khuất, lúc này tuy bên ngoài đỗ không ít xe nhưng không có mấy người, không thì mặt mũi đều phải mất hết.

“Cung Sán, đem người mang vào đi!” Ngô quản lý vừa mới ra khỏi xe liền nghe thấy thế mặt mày đều biến trắng, bình thường ở văn phòng nháo liền không tính, giờ chạy đến đây còn muốn rối rắm. Hạng Minh chính là loại người làm người ta muốn lộn cả tiết lên.

Mạnh Bạch đi theo phía sau Mạnh Nghiễn Nam, một bộ dáng thực ngoan ngoãn, mọi người nhìn người mà Mạnh Nghiễn Nam mang đến liền cười chào hỏi.

Phòng đặt trước là phòng sang trọng trên lầu hai, mười mấy người ngồi vào bàn lại vừa vặn đủ. 

“Trương quản lý, Mạnh quản lý, Cung công, Hạng công,…” Tiểu Lưu tiếp đón một đám người, cho đến khi mọi người an vị mới gọi phục vụ mang đồ ăn ra. Tiếp đến mang ra loại rượu Ngũ Lương 42 độ đã chuẩn bị sẵn. 

Bất quá mọi người đều nghĩ ăn xong sẽ đi KTV hát nên cũng uống ít một chút. 

Mạnh Bạch không uống rượu, nhưng người mời rượu là người phương bắc vô cùng hào sảng, biết là người Mạnh quản lý mang đến, lôi kéo muốn cho hắn uống một ly, cuối cùng Mạnh Bạch bất đắc dĩ cau mày uống một chén nhỏ. Rất nhanh khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu liền đỏ bừng. Lúc này mọi người nhìn liền biết cậu thực sự không biết uống rượu, một bàn người liền cười nói cậu hào khí, này mới thực sự là nam nhân.

So sánh với Mạnh Bạch, Mạnh Nghiễn Nam là quen với tiệc rượu xã giao. Nhưng thật ra có bữa nếu có thể không uống liền không uống, cho nên đẩy đưa mãi anh vẫn uống hai ba chén rượu.

Chuyện công chuyện tư, chuyện thiên hạ đại sự, thượng vàng hạ cám gì đều chém gió đến hưng phấn được, thẳng đến khi ăn xong, mọi người mới đứng lên hướng KTV thẳng tiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.