Con Đường Hàn Phu

Chương 5: Những thiên thần của ánh sáng




Lê Hỏa vẫn tiếp tục dùng âm hỏa chân khí luyện tạng hơn 20 phút nữa, cơ thể của cậu đang đến bến bơ của cái chết, sáu trên mười một cơ quan nội tạng đã dừng hoạt động, làm cho cơ thể của cậu đang chết dần, dù cho Lê Hỏa có cố nữa thì cũng không được, tinh thần của cậu đang sụp đổ theo từng giây, đẩy Lê Hỏa vào bóng tối của cái chết, dù cho có là thép thì cũng vẫn bị nung chảy, tinh thần của Lê Hỏa đã sụp đổ, đẩy Lê Hỏa vào bóng tối vinh hàng.

_________

Lê Hỏa đột nhiên mở mắt ra, nhưng cảnh vật xùng quanh cậu chỉ là bóng tối vô tận, không hồi kết và Lê Hỏa chỉ là một chấm sáng nhỏ bé lẻ loi trong cái bóng tối vĩnh hằng, Lê Hỏa vẫn cứ đứng yên một chỗ không biết bao lâu, nếu là người bình thường thì đã bị điên trong cái bóng tối cô đơn này, nhưng Lê Hỏa vẫn lạnh nhạt, không một biểu cảm nào cả, vì Lê Hỏa đã không còn cảm nhận được gì nữa rồi, cậu chỉ biết đứng im và hỏi tại sao mình lại ở đây, lúc này có một gióng nói êm dịu truyền vào tai Lê Hỏa, làm cho linh hồn cậu kích động không thôi.

- lại đây nào con trai.

Lê Hỏa điên cuồng quay lung tung tìm lơi phát ra giọng nói nhưng tất cả chỉ là bóng tối vô tận, Lê Hỏa như muốn điên lên, cậu như muốn giết tất cả mọi thứ, cho dù đó là cái gì, trong lúc Lê Hỏa điên cuồng nhất, một thân ảnh ngồi trên ghế đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, Lê Hỏa tim như ngừng đập, linh hồn như bị đóng băng lại, không nghĩ tới, Lê Hỏa thật không nghĩ tới mình lại có thể gặp lại thân ảnh đó, một giọt nước mắt trào ra, Lê Hỏa khóc, lần đầu tiên trong đời ( không tính lúc sinh ra ) Lê Hỏa khóc, lần đầu tiên trong đời Lê Hỏa rơi một giọt nước mắt, dù trong bất kì hoản cảnh nào Lê Hỏa cũng chưa từng khóc rù kể cả là lúc bé đói sữa cậu cũng chỉ kêu mà không khóc, nhưng lúc bị đánh đập, mắng chửi hay tủi thân Lê Hỏa cũng không khóc mà chỉ nhẫn nhịn tự cắn vào tay cho nước mắt không rơi, dù cho sự đau khổ từ việc tu luyện mang lại như luyện ngục Lê Hỏa cũng không khóc đến cả người phụ nữ cậu yêu nhất chết ngay trước mặt Lê Hỏa cũng không rơi một rọt nước mắt, tất cả cũng chỉ vì thân ảnh trước mặt, một người phụ nữ có khuôn mặt rất bình thường nhưng tran chứa tình mẫu tử là vô tận, một đôi mắt giống bao người khác nhưng luôn nhìn Lê Hỏa bằng sự thân thương, tình yêu hơn cả tính mạng, để một mái tóc dài xõa sau lưng, mặc một thân quần áo giản dị nhưng trong mắt Lê Hỏa người phụ nữ đó là một tiên nữ, là một vị thần, là một vị thánh mẫu , người phụ nữ đó mang tên Hoài Thanh.

Lê Hỏa vẫn còn nhớ như in hôm 13 ngày tuổi của cậu, cậu được ôm trong vòng tay của một người phụ nữ với gương mặt xanh sao, đôi mắt ảm đạm, hơi thở nặng nề, đôi môi khô hốc nứt nẻ, người phụ đó sắp chết, lúc đấy Lê Hỏa có thể cảm nhận được sinh mạng của người phụ nữ đó đang trôi đi, nhưng vẫn nhìn cậu bằng đôi mắt yêu thương mà không thèm để ý đến thần chết đã đến bến cửa, người phụ nữ đó mở đôi môi khô hốc của mình ra nói với Lê Hỏa.

- con trai, mẹ sắp chết rồi, mẹ xin lôi, mẹ xin lỗi vì đã không ở bên con ( nước mắt của người phụ nữ đó trào ra, bà ấy chùi đi những giọt nước mắt đó, thút thít vài cái rồi nói tiếp ) mẹ xin lỗi con trai vì đã để con phải nhìn thấy cảnh mẹ yếu đuối như thế này, con đừng như mẹ có được không, đừng bao giờ đánh rơi bất kì giọt mước mắt nào của mình, con hãy mạnh mẽ lên, hãy cứng rắn lên vì mẹ sẽ không còn ở bên con được nữa ( những rọt nước mắt lại tràn ra đôi mắt của người phụ nữ, những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má bà rơi xuống người của Lê Hỏa, bà ta tiếp tục nói trong khi khóc, đôi mắt càng nhìn Lê Hỏa, yêu thương cậu hơn cả mạng sống của mình ) mẹ sẽ không thể ở bên con được nữa, mẹ sẽ không chăm sóc được cho con, mẹ sẽ không nấu cho con được một bữa cơm nào, mẹ sẽ không được may cho con một cái áo nào, mẽ sẽ không vá lại cho con mỗi khi áo của con bị rách, mẽ sẽ không thể vựng con dậy lúc con bị ngã, mẹ sẽ không bao giờ được nghe... ( người đàn bà đó lại khóc lớn hơn, ôm Lê Hỏa vào lòng cành chặt hơn ) ... vì vậy con đừng có khóc được không , mẹ sẽ không thể ở bên con được nữa rồi, con cần phải mạnh mẽ lên chống chọi với đời, bố sẽ không yêu thương chăm sóc con như mẹ mà sẽ dạy con về cuộc đời khác nghiệt, vì vậy dù khổ sở thế nào con cũng đừng có khóc để người khác biết mình yêu đuôi( bà ấy ngừng đầu lên nhìn ra phía cửa một lúc rồi nói tiêp ) con trai mẹ hết thời gian rồi, thần chết đã đến đón mẹ, con hãy ghi nhớ lời của mẹ nhé ( trên đôi môi khô hốc, nứt nẻ của bà ấy xuất hiện một nụ cười thật đẹp, thật tỏa sáng, thật vĩnh cửu, kể từ ngày đó Lê Hỏa chưa bào giờ quên nụ cười này, lúc đó Lê Hỏa chỉ biết gật nhẹ đầu như đồng ý , bà ấy thấy vậy đặt lên trán Lê Hỏa một nụ hôn, dù cho nó thô giáp nhưng Lê Hỏa lại cảm nhận được tình yêu thương mãnh liệt như lửa, rộng lớn như biển cả làm Lê Hỏa suốt đời khó quên ) con trai mẹ ngoan lắm, nhớ nhé con mẹ luôn ở bên con.

Bà ấy đặt Lê Hỏa sang bên giường, còn mình thì nhắm đôi mắt vào, Lê Hỏa cảm nhận được sinh mệnh của người phụ nữ đó đang trôi đi, cậu muốn khóc nhưng nhớ lại những lời của bà ấy đã dặn Lê Hỏa lại không khóc mà cậu chỉ nhìn người phụ nữ chết dần.

Nhưng lời nói đó, những cử chỉ đó luôn luôn im sâu vào trong tâm trí của Lê Hỏa, lúc này trong đầu cậu đang hồi tưởng lại lúc đó như một đoạn băng, Lê Hỏa vươn tay ra, đôi môi run run, nước mắt trưng trưng, cậu mở miệng ra, phát ra những âm thanh run rẩy.

- M...me... MẸ.

Tình cảm tuôn trào như đê vỡ bờ trong lòng cậu, Lê Hỏa chạy thật nhanh về phía mẹ của mình, cậu xà vào lòng của của bà ấy, cậu khóc, cậu khóc như mưa, những giọt nước mắt kìm lén bao lâu nay cuối cùng cũng được giải thoát, cậu úp mặt vào đôi bầu sữa nóng đó, cảm nhận hơi âm từ mẹ mang lại, ngửi những mùi hương nhẹ nhàng trên người mẹ phát ra.

Mẹ cậu vẫn luôn nở nụ cười trên môi, đôi mắt vẫn nhìn Lê Hỏa bằng tình thương mẫu tử thiêng liêng, bà ấy đặt bàn tay mên dịu lên vuốt tóc cho cậu, như đang dỗ dành Lê Hỏa " hãy nín đi con trai, con lớn rồi mà sao lại khóc như trẻ con vậy."

Lê Hỏa cũng nhanh chóng ngừng khóc lại, lúc này bà ấy ngừng đầu Lê Hỏa lên đặt vào chán cậu một nụ hôn và nói.

- bao năm nay con vất vả rồi.

Lê Hỏa không nói mà chỉ ôm lấy thân ảnh đó như sợ biến mất.

Mẹ cậu vẫn nở nụ cười trên môi và nói.

- con trai mọi thứ vẫn ôn chứ.

Lê Hỏa vẫn không nói mà chỉ ôm, bà ấy thấy vậy nở nụ cười càng đậm, và nói.

- con trai đến lúc phải buông tay rồi.

Lê Hỏa hít một hơi thật sâu buông đôi tay của mình ra, cậu lùi ra sau vài bước đối diện với mẹ mình và nói.

- Mẹ, con rất nhờ mẹ.

- con trai mẹ cũng rất nhớ con, nhưng con đã lớn rồi, đến lúc con phải tự bay rồi.

Lê Hỏa cắn môi đôi mắt rưn rưn nước.

Mẹ cậu đứng dậy, bước đến trước người Lê Hỏa, ôm trầm lấy cậu và nói.

- đến lúc tỉnh rồi con trai, mẹ sẽ gặp lại con mà.

Bà ấy đặt lên trán Lê Hỏa một nụ hôn chan chứ toàn tình yêu thương vô hạn.

Lê Hỏa chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đến lúc hết chóng mặt thì Lê Hỏa lại cảm nhận được những cơn đau từ việc luyện tạng mang lại nhưng Lê Hỏa mặc kệ, trong đầu cậu chỉ có hình ảnh của mẹ mà thôi, lúc này đột nhiên, trái tim Lê Hỏa đập mạnh một nhịp, chuyền các dòng máu ấm nóng, mang theo sinh cơ nông đậm đi kháp cơ thể, dòng máu đó đến đâu, các cơ quan nội tạng đượng hồi phục đến đó, Lê Hỏa đã vượt qua được luyện tạng rồi, cả cơ thể của Lê Hỏa đổ ập xuống đất, ánh mắt Lê Hỏa nhìn lên bầu trời, trong đầu cậu chỉ có hình ảnh của mẹ với gương mặt phúc hậu và đôi mắt tràn đầy tình mẫu tử, không biết là ảo giác hay thật nhưng Lê Hỏa thấy các đám mây đang biến thành hình gương mặt của mẹ, trên mội cậu nở một nụ cười tươi như trẻ con nhận quà, cậu thốt lên.

- mẹ.

Ít ra Lê Hỏa đã gọi mẹ cho mẹ nghe, hoàn thành một ước nguyện của mẹ.

-------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.