Con Đường Đêm

Chương 22




“Phụtttttttttttt!”.

Miệng đầy cà phê phun ra bằng sạch, Tôn Phái Tình cuống quýt lấy giấy ăn lau miệng mình cho sạch sẽ, bắt đầu cười một cách quái dị.

-Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa xem, tớ sợ tai mình đầy ráy tai nên nghe nhầm nữa, nói lại xem!

-Cậu không có nghe nhầm!

Bi thương liếc mắt nhìn bạn tốt một cái, Chân Như Ý cảm thấy mình mất hết can đảm.

-Cho nên nói…

Không biết đang kích động vì điều gì, hai tay Tôn Phái Tình khua khua hai tay trong không trung, biểu cảm trên mặt cực kỳ khôi hài.

-Tổng giám đốc đại nhân nhà cậu thật sự yêu cầu cậu nghỉ dài hạn cùng với hắn? Oh! My God, người đàn ông hoàng kim, chạm vào là có thể bỏng tay cuối cùng phá vỡ hình tượng quý ông tuấn nhã, có ý đồ ma quái với nữ thư ký bên cạnh mình sao?

-Tiếp theo sẽ không phải giống tình tiết như tiểu thuyết ngôn tình chứ? Nam nhân vật chính đẹp trai yêu người thư ký nhỏ bé bình thường, trải qua những giai đoạn khó khăn, tình cảm xót xa lưu luyến được bồi đắp, nhờ vào ngọn lửa tình yêu mà hai người vượt qua hết mọi trở ngại, cuối cùng cũng có kết cục tốt đẹp, sống hạnh phúc đến suốt đời?

Làm sao bây giờ, xem tiểu thuyết sao có thể thiếu đồ uống và đồ ăn vặt? Có phải cô nên mau mau chóng chóng mua về, chuẩn bị thật tốt để xem trò hay?

-Tình tiết cái đầu cô!

Một cái cốc tay hướng về phía đầu cô bạn, Chân Như Ý căm giận nói:

-Cái gì mà nghỉ dài hạn? Tớ bị ép buộc làm quản gia kiêm chạy việc đây này.

-Aizzz!

Phát ra tiếng thở dài khoa trương, hai tay Tôn Phái Tình nắm chặt ở trước ngực, trên mặt tỏa ra luồng sáng mộng ảo:

-Quản gia kiêm chân chạy việc cho Tổng giám đốc thường là tình tiết xuất hiện trong các tiểu thuyết ngôn tình!

-Cậu nói đủ chưa? Nghiêm túc cho tôi một lát!

Lại một cái cốc tay nữa được giáng xuống, tâm tình Chân Như Ý rất xấu, không nhàn hạ, thoải mái để cùng Tôn Phái Tình nói chuyện tiếu lâm.

-Tóm lại, tớ nhớ cậu có một căn nhà ở quê đúng không? Cho tớ mượn một thời gian, đưa chìa khóa đây!

-Tớ có thể cho cậu mượn nhà, nhưng …

Đừng một lúc, Tôn Phái Tình không phải loại ngu ngốc, đương nhiên cái mũi thính ngửi được sự không bình thường trong chuyện này, tỉnh táo, nhỏ giọng hỏi:

-TV đưa tin không phải nói Tổng giám đốc đại nhân vết thương rất nghiêm trọng, tính mạng bị đe dọa, nhưng sao tớ nghe cậu nói chuyện lại có cảm giác hắn giống như rất vui vẻ, thậm chí có thể đi nghỉ dài hạn cùng với cậu?

-Nói sao thì Nghiêm Sĩ Tuyển xét thân phận và của cải thì muốn nghỉ phép, trên thế giới có các danh lam thắng cảnh sao hắn không đi, lại cố tình chọn quê mình, chọn vùng nông thôn ở địa phương? Có vấn đề, có vấn đề rồi…..

Rung đùi đắc ý, dáng vẻ như nhà tiên tri.

-Biết có vấn đề là tốt rồi, nói nhiều như vậy làm gì?

Không kìm được, Chân Như Ý không giải thích lý do, nghiêm túc yêu cầu:

-Việc này cậu biết, tớ biết là được rồi, đừng có nói ra ngoài.

-Yên tâm đi! Tớ cũng không phải dạng bát quái cẩu tử, nói chuyện này ra cũng có lợi lộc gì đâu.

Cười meo meo, Tôn Phái Tình không vì chuyện đó mà nhàm chán.

Nghe vậy, Chân Như Ý lập tức nở nụ cười, lập tức giơ lòng bàn tay về phía Tôn Phái Tình, muốn cô mau chóng giao chìa khóa ra.

Lấy chìa khóa ra rất nhanh, Tôn Phái Tình không quên nhắc nhở:

-Tớ nói trước, nhà tớ lâu không có người ở, rất bẩn, tự mình về mà dọn nhá!

-Yên tâm đi!

Nhận lấy cái chìa khóa trông như đồ cổ thời xưa, Chân Như Ý mỉm cười tà ác:

-Cho dù có dọn thì cũng không phải chỉ có một mình tớ dọn.

*

Núi xanh bao quanh, mây trắng bay trên bầu trời, phong cảnh hợp lòng người, xa xa có mấy con chim hoang dã đang bay về phía chân trời (ko hiểu sao edit chỗ này thấy mình đen tối quá), đập vào mắt là cảnh tự nhiên xanh biếc đẹp đẽ.

Chiếc xe màu xanh chạy qua đường quê, sau đó đến một gò đất xanh biếc, dừng ở trước một căn nhà cũ kỹ.

-Đây là nhà cô?

Nhìn toàn bộ một lượt, có vẻ không có người ở đây, vẻ mặt Nghiêm Sĩ Tuyển hoài nghi.

-Anh nghĩ tôi và anh đều ngốc sao?

Chui từ trong xe ra, Chân Như Ý bê hộp giấy đựng đồ ăn ra, còn không quên liếc mắt xem thường hắn một cái.

-Biết rõ có nguy hiểm, sao tôi có thể đưa anh về quê tôi?

Ngày hè nắng chói chang, tuy rằng cô không có cách tránh hắn nhưng cũng không ngốc đến nỗi dẫn hắn về nhà thật của mình, làm cho người nhà vô tội bị cuốn vào vòng nguy hiểm.

Aizzz…. Nếu nói nước mắt cạn kiệt, chỉ cần nhớ lại giờ phút thế giới vỡ vụn vài ngày trước, trong bụng cô đầy nước mắt chua xót kia….

-Anh , anh nói cái gì?

Người như bị hóa đá, cô cố gằng kìm nén việc mình định nói ra.

Ôi… Có phải là sau khi tai nạn cô bị biến chứng, nghe không rõ người ta nói gì.

-Quê cô ở miền Nam, chúng ta tới đó đi? Tôi nghĩ lâu rồi không được nghỉ ngơi, cũng nhân dịp đến thăm nhà cô luôn, nếu có thể thì nghĩ phép dưỡng thương luôn cũng được.

Giống như không thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô, Nghiêm Sĩ Tuyển cười nhẹ, coi như yêu cầu động trời này cũng bình thường mà thôi.

-Anh đến thăm nhà tôi? Nhà tôi làm sao chứa được anh?

Trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười củ hắn, Chân Như Ý rốt cuộc cũng xé toạc cái mặt nạ, không để ý tới Nghiêm lão phu nhân còn đang ở đây, nổ to luôn:

-Nói gì thì nói, nếu anh nghỉ phép dưỡng thương, bằng tài lực của nhà họ Nghiêm, cho dù anh có thám hiểm Nam Cực rồi ở lại đó cũng không thành vấn đề, cần gì phải tới nhà tôi?

Đúng là gặp quỷ!

Không phải đầu hắn bị hỏng rồi, nhưng không kiểm tra ra?

Xem dáng vẻ tức giận đến kích động của cô, hai người nhà họ Nghiêm đầu tiên là liếc mắt nhìn nhau một cái, trao đổi bằng ánh mắt không gây tiếng động, cuối cùng Nghiêm Sĩ Tuyển chậm rãi hỏi bà mình:

-Cháu tin cô ấy!

Lời này vừa nói ra, Nghiêm lão phu nhân liền gật gật đầu, sau đó quay ra nhìn người thư ký có gương mặt ửng đỏ, sắp bị người ta kéo xuống dưới nước…

-Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?

Không hiểu thành kinh hãi, Chân Như Ý theo bản năng lùi từng bước, trong lòng có dự cảm không tốt.

Mẹ ơi! Cái gì mà nói “Cháu tin cô ấy”?

Vừa nghe đã biết là không có chuyện gì tốt, cô không muốn được tín nhiệm nha!

-Thư ký Chân!

Đột nhiên trong lúc đó Nghiêm lão phu nhân bước lên phía trước, dịu dàng cầm chặt tay cô, đôi mắt sáng lên, nước mắt chảy xuống:

-A Tuyển nó nói tin cháu, vậy ta cũng tin cháu, chuyện này chỉ có thể nhờ cháu…

-Lão phu nhân, bà đừng như vậy…..

Bị diễn biến khác thường trước mắt làm cho choáng váng, theo bản năng ánh mắt Chân Như Ý phóng tới người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên giường, muốn hắn cho một đáp án:

-Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra? Muốn nhờ tôi làm chuyện gì? Hai người không nói rõ làm sao tôi biết?

-Tai nạn xe cộ lần này không phải là ngoài ý muốn.

Thản nhiên, Nghiêm Sĩ Tuyển quả nhiên cho cô đáp án.

-Á?

Còn chưa có phản ứng gì.

-Cảnh sát xem lại đoạn băng theo dõi phát hiện có một chiếc xe gây chuyện không đeo biển số xe, hơn nữa từ lúc tôi rời công ty đã theo đuôi từ phía sau, theo dõi tới lúc tôi đến nhà cô, cho đến khi tôi đang trên đường đưa cô tới gặp bác sĩ mới tìm được cơ hội tấn công.

-Vì thế cảnh sát cho rằng tai nạn này không phải là vô tình, mà là có ý mưu sát, nên tôi hy vọng trước tiên mình rời Đài Bắc, chuyện sau này để tính sau.

Ngay cả chuyện có liên quan đến tính mạng mình mà gương mặt hắn vẫn mỉm cười như cũ, giống như người bị mưu sát không phải là mình vậy.

Hắn, hắn nói cái gì? Khi nào thì tai nạn đơn thuần này biến thành vụ mưu sát?

Nghe vậy, Chân Như Ý trợn mắt há hốc mồm, vì khiếp sợ quá mức mà không nói nên lời.

Nhưng Nghiêm Sĩ Tuyển thấy vậy còn chưa đủ, thản nhiên cho cô thêm một chưởng:

-Đúng rồi! Tuy rằng ở trên không biết hung thủ là ai, vì sao gây bất lợi với tôi, nhưng đối phương thấy tôi đi tìm cô, còn ôm cô khi cô đang bệnh lên xe, trong lòng chúng khẳng định quan hệ giữa chúng ta không tầm thường, chỉ sợ an nguy của cô…

Cố ý ngừng lại một lúc, cố nén cười, vẻ mặt giả vờ áy náy:

-Thật có lỗi đã liên lụy đến cô, nhưng cũng nhắc nhở cô một chút, chỗ ở hiện tại của cô sợ rằng cũng không an toàn.

-Này, chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi? Tôi vô tội nhớ!

Ôm đầu kêu lên, cô cảm thấy bi phẫn đến đỉnh điểm.

Ôi… Chuyện này là sao?

Cô chỉ là một người qua đường vô tội, vì sao bị kéo vào chuyện này?

Taihắn nghe thấy cô chính mình kêu vô tội, ngoài miệng Nghiêm Sĩ Tuyển thì thào nói một ít lời tạ lỗi, nhưng đáy lòng lại nở một nụ cười âm hiểm.

Aizzz…. Tuy rằng thật lòng xin lỗi cô, nhưng hắn lại cảm thấy kéo cô xuống nước có cảm giác… rất tốt! Hắn nghĩ mình thật gian xảo.

-Thư ký Chân, ta biết việc này không liên quan gì đến cháu nhưng đã đến nước này, trước khi cảnh sát bắt được hung thủ, cháu và A Tuyển hãy cùng nhau nghỉ phép dài hạn, tiện tránh đi sóng gió!

Nghiêm lão phu nhân vội vàng nói.

-Cháu….

Trực giác định cự tuyệt.

Nghiêm lão phu nhân rất khôn khéo, vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư cô, lập tức cắt đứt lời cô đang nói, đề xuất phương án.

-Thư ký Chân, trên đời này ta cũng chỉ có A Tuyển là người thân, nay trên người cháu ta bị thương, nếu bên cạnh không có ai quan tâm chăm sóc làm sao ta có thể yên tâm được? Có người muốn gây bất lợi cho nó, mà cháu lại là người duy nhất mà chúng ta tin tưởng bây giờ, tuy có thể mời người chăm sóc A Tuyển, nhưng ta sợ, chẳng may có điều gì không tốt, chỉ có cháu chăm sóc nó ta mới có thể yên tâm!

Tóm lại một câu, thời kỳ loạn lạc, người ngoài không thể tin, nhưng vì cô và đứa cháu bảo bối của bà cùng sống cùng chết, cho nên đương nhiên thành người một nhà.

Thật sự rất cảm tạ ưu ái của lão phu nhân, nhưng có có thể từ chối sao?

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng khi nhìn vào đôi mắt trìu mến và lo lắng của bà, Chân Như Ý lại không nói nên lời.

Ô…. Chuyện này không công bằng!

Cô không có cách nào từ chối lão phu nhân!

Vì không có cách từ chối bà, nên cô không thể cự tuyệt.

Cho nên cô gật đầu đồng ý, cho nên tiếp, cô sẽ cùng tên hồ ly xấu tình này “nghỉ phép” cùng nhau.

Aizzz… Nghỉ lại việc thảm hai ngày trước, đến nay cô vẫn không khỏi thở dài, hơn nữa càng ngày càng nghĩ mình bị hai bà cháu nhà kia lừa vào tròng.

Lại thở dài?

*

Dọc theo đường đi, hắn nghe thấy cô thở dài không dưới mười lần!

Nhướn mày, Nghiêm Sĩ Tuyển không nói gì, chỉ nhìn ngôi nhà lớn cũ kỹ, cuối cùng chậm rãi nói một câu:

-Cổ kính rất thú vị.

Nghe vậy, Chân Như Ý khách khí liếc nhìn hắn một cái, nói luôn một câu:

-Không thích có thể không cần ở lại.

Dứt lời, một tay ôm hộp giấy, một tay lấy chìa khóa mở cửa.

-Tôi rất thích!

Hắn cười, làm sáng tỏ mọi chuyện.

-Tốt nhất là như vậy!

Khóa cửa được mở, Chân Như Ý đẩy cửa vào, bên trong có mùi ẩm mốc, đồ gỗ cũ kỹ, cô không nhịn được mà nhăn nhăn mũi, đặt hộp giấy trong tay xuống, đi vào trong phòng tìm dụng cụ quét dọn, hơn nữa đem luôn cái chổi nhét vào trong tay người đàn ông đứng ở phía sau.

Trừng mắt nhìn cái chổi trong tay, mặc dù biết rõ ý cô nhưng cũng không kháng cự, Nghiêm Sĩ Tuyển vẫn nửa cười nửa không, cố ý nói:

-Tôi đang bị thương.

-Á! Vậy thì tính sao?

Chân Như Ý không thèm quan tâm, không chút khách khí nói:

-Bụi và mạng nhện ở trên trần nhà chỉ cần một tay là có thể làm, trừ khi tay trái anh cũng gãy xương giống tay phải, làm một người tàn tật thì tôi sẽ không để ý nữa.

Vội vàng giơ cái tay trái không bị thương lên, Nghiêm Sĩ Tuyển tin rằng chỉ cần hắn nói vậy thì cô sẽ không ngại để trợ giúp hắn một tay, biến hắn thành người tàn tật.

Nhìn hắn như vậy, Chân Như Ý quay người, để lại người đàn ông đang đứng hứng thú trầm tư ở phía sau… Ầy… đã bao lâu rồi?

Từ sau khi thoát khỏi kiếp đi học, hắn chưa từng cầm lại cái chổi!

Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là hắn phải mau chóng dọn hết đống mạng nhện này đi, miễn việc cô gái không để hắn ở trong mắt coi hắn là người tàn tật kia.

Cười cười một cách thú vị, Nghiêm Sĩ Tuyển quả thật cầm lấy cái chổi lông bắt đầu làm vệ sinh, dáng vẻ còn rất chăm chú, tuyệt đối sẽ làm cô gái kia phải giơ ngón tay cái lên với hắn, ca ngợi hắn hết lời vì hắn là người đàn ông tốt.

Mà Chân Như Ý cũng đang ra sức dọn dẹp, lau lau cái bàn, nhất là phòng ngủ của hai người, lại càng quét dọn sạch sẽ.

Cứ như vậy hai người hợp tác làm việc, sau hai giờ, rốt cuộc từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều được dọn dẹp sạch sẽ, hai người đứng ở trong phòng khách, thành quả hiện ra trước mắt, tuy phòng ốc có cũ kỹ, nhưng không hề còn chút bụi bặm, , không khí trong phòng cũng thơm mát, điều này làm bạn họ không hẹn mà gặp, cùng hít sâu một hơi, sau đó vừa lòng gật gật đầu.

-Hô! Như vậy sạch sẽ hơn!

Nhìn quanh một vòng, Chân Như Ý thở ra một hơi thật lớn, gương mặt bình thường sau khi lao động trở nên ửng đỏ.

Nghiêng đầu nhìn thấy gưởng mặt ửng hồng của cô, tim trong ngực Nghiêm Sĩ Tuyển bỗng đập thình thịch, hơn nữa trên chóp mũi xinh xắn của cô vì lúc nãy làm việc nên xuất hiện mấy chấm mồ hôi, càng làm hắn cảm thấy cô vô cùng gợi cảm, giống như kêu gọi hắn nhưng không phát ra tiếng động.

Đến hôn tôi đi! Đến hôn tôi đi!

Đáng chết! Hắn đối với cấp dưới luôn có nguyên tắc, nhưng nếu trước mặt hắn là cô gái có phong thái mê người, hắn có thể bỏ cái nguyên tắc kia, cô đáng giá!

Nghĩ vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển như nhận thua thở dài một hơi, lập tức cúi đầu nở nụ cười….. A, cũng tốt!

Có gì mà không thể chứ!

-Anh cười cái gì thế?

Bất thình lình nghe thấy tiếng cười làm Chân Như Ý cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt cô nhìn hắn một cách khác thường, không thể tin được.

Mỗi lần con hồ ly này cười là y như rằng có chuyện?! Sau khi cô và hắn dọn dẹp xong cũng không phát hiện trong phòng này có điều gì buồn cười cả.

-Chân Như Ý….

Hắn vẫn cười, mà lại nhẹ nhàng gọi tên cô, không phải gọi ba chữ “Thư ký Chân” nữa.

-Làm, làm sao?

Hỏi lại, cô cảm thấy có điểm cổ quái, nhưng trong khoảng thời gian ngắn này không nghĩ ra được.

-Có bụi!

Dứt lời liền cúi đầu, nhanh chóng hôn lên chóp mũi của cô, tâm tình lập tức tốt lên, vui vẻ huýt sáo đi ra ngoài, để lại một cô gái đứng bất động trong phòng khách như bị hóa đá, thật lâu vẫn không cử động.

Mãi một lúc lâu, rất lâu sau thì cô gái bị hóa đá kia cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, kinh ngạc sờ chóp mũi của chính mình….

Mẹ ơi! Rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Cô bỏ lỡ chuyện thay đổi quan trọng gì sao? Vì sao hắn lại làm… lại làm… thế với cô…Ô… Nói một câu dính bụi là được rồi, để cô tự mình lau là được, cần gì con hồ ly xấu tính kia “động khẩu” đâu!

*

Chạng vạng, cô nhanh chóng làm vài món ăn đơn giản. Chân Như Ý chuẩn bị đi tìm cái tên “động khẩu” kia, từ lúc hắn rời đi đến giờ chuẩn bị ăn tối vẫn chưa thấy quay lại, ai ngờ vừa ra khỏi phòng bếp đã thấy hắn ngồi chơi ở trong phòng khách.

Nhìn hắn, tự nhiên trong đầu hiện lên cảnh lúc nãy, hai má phấn nộn của cô đỏ ửng, bất giác sờ lên chóp mũi mình, lập tức cảm thấy tức giận.

Đáng giận! Chuyện gì xảy ra với con hồ ly xấu tính này? Dám tùy tiện ‘động khẩu” với cô, thật sự muốn làm người ta đánh một chưởng lên cái đầu của hắn.

-Có chuyện gì?

Giống như nhìn ra lửa giận của cô, Nghiêm Sĩ Tuyển mỉm cười chống lại cái nhìn chăm chú của Chân Như Ý, vẻ mặt thoải mái tự tại, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

-Ăn cơm!

Không kìm được trừng mắt nhìn hắn một cái, cô quay đầu vào phòng bếp đem bữa tối ra.

Hừ! Nếu hắn biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra thì vẻ mặt cô cũng chẳng cần phải biến đổi, nếu không hắn lại tưởng cô để ý! Rõ ràng bị người ta nhìn một cách căm giận mà Nghiêm Sĩ Tuyển không tức giận, ngưojc lại còn cười thầm trong lòng.

A….. Hắn biết cô đang nghĩ gì trong đầu, vì quả thạt lúc nãy hắn có thừa cơ lợi dụng ăn một miếng đậu hũ nhỏ của cô, nhưng hắn cũng không tính là sẽ xin lỗi, thậm chí còn lập kế hoạch làm sao để có thể alfm thế nào ăn một bữa tiệc thật lớn kia!

Đang lúc con hồ ly xấu tính kia còn âm thầm suy tính tiếp theo nên làm thế nào thì Chân Như Ý đã rất nhanh bưng đồ ăn tới, hơn nữa còn mang theo bát cơm cho hắn.

-Cảm ơn.

Nhận lấy bát cơm, hắn mỉm cười cảm tạ.

-Không cần khách sáo!

Lạnh lùng lên tiếng, không thèm để ý đến hắn, cô ngồi xuống ăn luôn. Nghiêm Sĩ Tuyển cao tựa bầu trời làm sao chịu người khác đối xử lạnh nhạt, nhưng trên mặt hắn không hề hờn giận, cười cười chuẩn bị ăn cơm, nhưng tay phải bị thương, dùng tay trái lại cực kỳ không thuận, gắp đồ ăn cũng phải gắp tới vài lần, làm đi làm lại một lúc lâu, cuối cùng cũng thất bại.

Bị thương đúng là rất khó khăn!

hé mắt nhìn món thịt băm xào cải trắng, Nghiêm Sĩ Tuyển không kìm được thầm nghĩ làm sao giải quyết vấn đề nan giải này thì đã thấy đôi đũa gắp cải trắng cho vào bát hắn, ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía người “bố thí”:

-Cảm ơn.

Cười dịu dàng một cách tao nhã, đáy mắt hắn ẩn giấu sung sướng cực độ.

-Tôi không thể cho anh dùng tay bốc đồ ăn được!

Chân Như Ý liếc ngang một cách giễu cợt.

-Rất là mất vệ sinh.

Nghe vậy, tâm tình Nghiêm Sĩ Tuyển giống như bị chọc cho cười, nhất thời cao giọng cười to, hơn nữa tâm tình cũng tốt lên bắt đầu ăn.

Cũng vì biết tay trái hắn dùng không quen, nên từ đó về sau, hắn chỉ cần liếc mắt vào đồ ăn nào, Chân Như Ý sẽ tự động gắp đồ ăn đó vào trong bát hắn, mà Nghiêm Sĩ Tuyển đang hưởng thụ sự phục vụ này của cô, cả bũa cơm, tuy hai người không nói nhiều lắm nhưng không khí cũng không đến nỗi nào.

Sau khi ăn xong, hai người đều có chút lười biếng ngồi ỳ trên ghế không nhúc nhích, chỉ có Chân Như Ý cầm diều khiển từ xa ngẫu nhiên ấn mấy cái, cũng may những chương trình nhàm chán trên TV chọn lựa một cách miễn cưỡng xem cũng được.

Nhưng tính cô hay soi, chương trình cũng chẳng có gì thú vị, chỉ thấy chuyển từ kênh nọ sang kênh kia, nhưng không có một chương trình nào hấp dẫn đưojc ánh mắt của cô quá ba phút, cho đến lúc vô tình chuyển đến kênh tin tức, cô mới dừng lại, mắt mở lớn nhìn vào TV đang phát tin….

Mọi người đang chú ý đến tin tức mới nhất của Tổng giám đốc Tập đoàn Hồng Lâm bị tai nạn xe cộ, trải qua những ngày bị tuyền hình truy hỏi, cuối cùng nhà họ Nghiêm cũng ra mặt, phát biểu một cách ngắn gọn là tình trạng vết thương của Nghiêm Sĩ Tuyển đã ổn định, đang yên tâm tĩnh dưỡng, cũng cảm ơn báo chí và xã hội quan tâm…. Phát biểu rất ngắn gọn, không hề nhiều lời, nhưng dựa vào nguồn tin đáng tin cậy thì tai nạn xe cộ này không phải là vô tình, đơn giản, cảnh sát lấy lý do chưa điều tra được gì từ chối phát biểu, đến tột cùng chuyện này là ngoài ý muốn, hay sau lưng có người khác giật dây, vẫn làm người ta khó hiểu….

Lẳng lặng xem cô gái xinh đẹp dẫn chương trình tin tức, Chân Như Ý theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi kia, trùng hợp nhìn thấy ánh mắt hắn đang cười…

-Lão phu nhân kiên quyết giấu mọi tin tức về anh, không sợ giới đầu tư dao động, cổ phiếu của công ty bị ảnh hưởng nghiêm trọng sao? Nói sao thì trong lúc này anh không ở đó, công ty như rắn mất đầu, làm sao bây giờ?

Nhíu mày lại, cô nghi ngờ hỏi.

-Tôi chịu thôi!

Vẻ mặt hắn không hề lo lắng, trông Nghiêm Sĩ Tuyển rất nhàn nhã.

-Cổ phiếu bị dao động là điều không thể tránh khỏi, nhưng đại bộ phận cổ phần Tập đoàn Hồng Lâm vẫn nằm trong tay nhà họ Nghiêm chúng ta, ảnh hưởng cũng không lớn, về phần rắn mất đầu….

-Tuy rằng tôi tiếp nhận công ty sau, nhưng hai năm nay bà nội tôi không hề quan tâm đến chuyện công ty, dù sao bà nội tôi cũng là người sáng lập Tập đoàn Hồng Lâm, mang biệt danh “bà đầm thép”, có bà chống đỡ, tôi cũng không lo lắng!

Tiếng nói nhẹ nhàng nhưng vững vàng, hắn có một niềm tin và tình cảm yêu mến với bà mình.

-Điều này cũng đúng.

Điểm này đúng, Chân Như Ý cực kỳ đồng ý.

Hắn nói cũng đúng, Nghiêm lão phu nhân là nhân vật cực kỳ lợi hại, sao lúc trước cô lại không nghĩ ra? Đúng là đầu đất!

Nhưng còn có chuyện này cô rất để ý, phải hỏi rõ ràng mới được.

-Cảnh sát đã có manh mối gì chưa? Đã tìm ra hung thủ là ai chưa?

Vội vàng hỏi tiếp, dù sao nếu quá lâu mà không bắt được hung thủ, cô cũng không biết hắn sẽ ở chỗ này bao lâu nữa!?!

Nhận thấy tâm tư của cô, Nghiêm Sĩ Tuyển nhìn khuôn mặt đang truy hỏi trước mặt mình, bên môi nở nụ cười.

-Thế nào? Cô không có đủ kiên nhẫn để ở cùng một chỗ với tôi?

Bị hắn nói trúng, trong lòng Chân Như Ý đột nhiên cả kinh, ngoài miệng thì có đánh chết cũng không thừa nhận, liên tục cười gượng, nói:

-Làm sao có chuyện đó được? Anh suy nghĩ nhiều quá!

Muốn chết à!? Con hồ ly này làm sao lại thâm hiểm đến thế?

Nghe vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển nhướn mày, đôi mắt cười nhìn chằm chằm, không hề chớp mắt nhìn cô, cả buổi không nói câu nào.

Ách… Ánh mắt của hắn như vậy là sao?

Không biết vì sao Chân Như Ý cảm thấy ánh mắt của hắn nóng rực làm cô không thể hít thở, ngay cả tim đập cũng không khống chế được mà đập loạn xạ, giống như sắp sửa bắn ra khỏi cổ họng vậy, cô hốt hoảng, chỉ có thể tự trấn định mình, giả vờ bình tĩnh chuyển đề tài.

-Giờ không còn sớm nữa. Anh mau đi tắm rửa đi!

Dứt lời, ánh mắt bất an chuyển đi chỗ khác, muốn tránh đi ánh mắt của hắn.

A….. Đúng là không có can đảm!

Hiểu được lòng cô đang hoảng hốt trốn tránh, Nghiêm Sĩ Tuyển không khỏi bật cười thầm than, lập tức quyết định chừa lại cho cô một con đường, đứng thẳng dậy đi lấy quần áo chuẩn bị tắm.

Hắn vừa đi khỏi thì bầu không khí ái muội tiêu tan trong nháy mắt, làm Chân Như Ý suýt chút nữa chết vì nghẹt thở, toàn thân xụi lơ ở trên ghế, ôm ngực mà thở….

Mẹ ơi! Vừa mới đó cô có cảm xúc gì? Trực giác phái nữ của cô cho thấy, hình như tên hồ ly kia định….. phóng điện…. với cô?

Nghĩ vậy, cô rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu, như muốn xóa bỏ ý nghĩ đáng sợ kia trong đầu.

Sẽ không! Nhất định trực giác phái nữ của cô là sai, tên hồ ly xấu tính kia làm sao có thể phóng điện với cô? Dùng đầu gối để nghĩ cũng thấy không có khả năng, nhất định là cô đã nhầm! Đúng! Là cô nhầm, chỉ có thể là như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.