Con Đường Đêm

Chương 20




Công văn này lập tức gửi đi khắp các phòng ban, mặt khác tạm dừng kế hoạch này, gọi trưởng phòng Kế hoạch mười phút sau lên gặp tôi, sau đó lấy toàn bộ hồ sơ về hai công ty này, một giờ sau nó phải có ở trên bàn của tôi, còn có những tài liệu này cũng cần sửa lại nhanh chóng…

Bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc tập đoàn Hồng Lâm, tiếng nói tao nhã, thanh cao liên tục vang lên, một tập hồ sơ cao ngất không ngừng được xếp vào trong lòng Chân Như Ý và vẫn tiếp tục tăng lên, mãi cho đến khi đống hồ sơ đó chất cao gần tới cằm cô thì những lời căn dặn và cả đống công văn tài liệu như vĩnh viễn không dứt cuối cùng cũng kết thúc.

Cảm ơn ông trời!

May mà đống hồ sơ này chỉ cao gần tới cằm chứ không phải chất đống lên tận trần nhà như cô dự đoán.

Mặc dù trong lòng thầm nghĩ giễu cợt nhưng trên mặt Chân Như Ý không hề để lộ ra chút cảm xúc nào, từ đầu đến cuối vẫn duy trì gương mặt mỉm cười lễ phép.

Khối lượng công việc khổng lồ này đủ để giết chết một con bò, bây giờ cô mới phản kích lại, không nhanh mà cũng chẳng chậm:

-Tổng giám đốc, lịch làm việc của anh tôi đã sắp xếp xong xuôi, chín giờ rưỡi sẽ mở cuộc họp với ngành, mười giờ mười lăm có cuộc hẹn với Lâm đổng, mười giờ bốn mươi thì ông Trương đến thăm, sau đó nghe báo cáo tiêu thụ sản phẩm mới nhất quý I của Trưởng phòng Bán hàng trong hai mươi phút, mười hai giờ đi ăn trưa cùng Trần tổng, một giờ có cuộc họp báo với tạp chí Thương mại, một giờ bốn mươi Hoàng đổng hẹn gặp anh bàn bạc, thảo luận về dự án mới triển khai, hai giờ bốn mươi tham gia cắt băng khánh thành quỹ từ thiện…

Không có nhiều thời gian rảnh, khác với những ngày thường, giọng nữ vang lên khàn khàn đem toàn bộ lịch làm việc của sếp đọc liền một hơi, lịch làm việc này vô cùng chặt chẽ khiến người ta thấy hoài nghi.

Trên thực tế, hai người này đã “hãm hại” lẫn nhau hơn một tháng nay.

Từ sau khi Nghiêm Sĩ Tuyển đoán ra được thư ký bên cạnh mình là thủ phạm đứng sau “sự kiện gặp gỡ bất ngờ”, trong khoản thời gian này hắn luôn khéo léo thoát được những sự kiện đó, cùng lúc mang tâm trả thù đem công việc cùng sự căm phẫn của cô chất cao lên một cảnh giới, sau đó thầm thưởng thức cái vẻ trước mặt mỉm cười lễ phép còn sau lưng thì chống đỡ của cô, nhìn cái cách cô nghiến răng nghiến lợi, trong lòng liền dâng lên một niềm vui biến thái

Về phần Chân Như Ý, sau mấy lần hắn khéo léo tìm thời cơ thích hợp tránh né sự ann bài tỉ mỉ của Chung lão phu nhân thì cô cũng đoán được ra, hắn còn tăng thêm khối lượng công việc lên nhiều bậc, tựa như người ta nói: Nhàn cư vi bất thiện, nếu rảnh rỗi quá nhiều sẽ, nghĩ đông tưởng tây, làm ra mấy chuyện nhàm chán, cô liền hiểu ngay là hắn đã biết rằng cô cấu kết cũng với Chung lão phu nhân.

Có điều thất vọng vẫn chưa hẳn là tuyệt vọng hoàn toàn, cô cũng phải là quả hồng mềm ngọt dễ ăn!

Nếu ngoài miệng sếp không phá mình mà lại lấy khối công việc kia để bóc lột, trả thù, cô tự nhiên cũng sẽ phản công lại, hắn áp bức cô bao nhiêu thì cô sẽ sắp xếp lịch làm việc của hắn thật kín mít, dày đặc, cho hắn không còn thời gian để thở nữa.

Vì thế hai người cứ tuần hoàn mà trả thù nhau, không ai chịu dựng cờ đầu hàng trước, nên mới có màn tranh giành thế này.

Cái đáng khen duy nhất là, Nghiêm Sĩ Tuyển cực kỳ có tinh thần, bất kể mỗi ngày cô sắp xếp lịch làm việc cho hắn đủ để người ta đột tử thì hắn cũng không hề kêu một tiếng nào, ngược lại lại làm việc rất bình thường, cho dù hắn có thể mở miệng yêu cầu sửa lại lịch làm việc, nhưng nếu thế thì là nhận thua rồi!

Tóm lại, trận tranh giành nhàm chán này còn kéo dài lâu lâu nữa.

-… Xin hỏi như vậy có được không?

Lượng không khí hít vào thở ra gấp mười lần, nửa gấp nửa không đem toàn bộ lịch làm việc ra nói hết, vẻ mặt Chân Như Ý cung kính đến cực điểm, trong đôi mắt sáng ngời còn chứa đầy khiêu khích, thậm chí còn không quên bổ sung mấy câu:

-Nếu Tổng giám đốc thấy lịch làm việc kín quá thì có thể nói, tôi sẽ sắp xếp lại.

-Không cần, sắp xếp như vậy là tốt rồi!

A……

Người thư ký bên cạnh hắn thật sự là rất thú vị!

-Vậy là tốt rồi!

Mệt chết anh rất tốt.

Trong lòng nghĩ như vậy, khóe miệng Chân Như Ý hơi cong một chút, chuẩn bị lễ phép đi ra ngoài.

-Nếu Tổng giám đốc không còn chuyện gì căn dặn nữa thì tôi xin phép ra ngoài trước… Khụ khụ…

Đang nói được nửa câu thì cổ họng bỗng nhiên ngưa ngứa, cô không nhịn được ho lên, đồng thời cũng lấy được sự chú ý của người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc.

-Cô bị làm sao thế?

Vẻ mặt của hắn chợt thay đổi, ánh mắt thân thiết nhanh chóng nhìn về phía cô, đôi lông mày tuyệt mỹ bất giác nhăn lại.

Sao đột nhiên lại ho khan vậy? Cô bị bệnh sao? Chẳng biết tại sao khi nghĩ đến chuyện này Nghiêm Sĩ Tuyển cảm thấy không vui.

-Không, không có việc gì… Khụ khụ… Tôi chỉ bị sặc nước miếng….

Cố nén cảm giác ngứa họng, Chân Như Ý nhanh chóng tỏ không có chuyện gì, cô cũng biết, dạo này vì lượng công việc khổng lồ mà thời gian ba bữa của cô không được đều đặn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, thân thể đã mệt mỏi đến cực điểm, nếu không phải cô chịu dựng cờ đầu hàng nhận thua hắn, dựa vào ý chí chống lại kiên cường thì chỉ sợ cô đã gục từ lâu.

Nhưng thân thể mệt mỏi, khả năng miễn dịch của cơ thể giảm xuống, rất không may, tối hôm qua sau khi làm xong cố kéo cái thân đổ nát về nhà, cô mệt đến nỗi ngay cả tắm rửa cũng không có, ngất luôn ở trên giường, quần áo cũng không thay chứ đừng nói đến đắp chăn.

Hậu quả là sáng sớm hôm sau tỉnh lại, cô mới phát hiện mình hình như bị cảm lạnh, đầu mơ màng, nhiệt độ cơ thể hơi cao so với bình thường, cổ họng khắp nơi đều ngứa, không nhịn được mà ho vài tiếng.

Nhưng bệnh trạng cũng không nghiêm trọng lắm, cô cũng không muốn cho hắn biết để tránh việc hắn cho là mình xin đầu hàng, làm vậy khiến cô muốn nôn ra máu.

Nghĩ được như vậy, tinh thần Chân Như Ý phấn chấn lên, nhanh chóng mỉm cười:

-Tổng giám đốc, nếu không còn chuyện gì khác…, tôi xin phép ra ngoài giải quyết chuyện khác.

Dứt lời, cô ôm đống tài liệu cao ngất ra khỏi phòng rất nhanh.

Cô… Thật sự không có chuyện gì sao?

Nhìn theo bóng lưng thẳng đến mức làm người ta khả nghi biến mất ở sau cửa, Nghiêm Sĩ Tuyển suy nghĩ trầm ngâm, lập tức hoàn hồn bật cười…

A, sao hắn lại như thế này, tại sao lại đột nhiên lo lắng cho cô?

Quên đi, quên đi! Vẫn còn một đống công việc cần xử lý, nên chuyên tâm làm việc đi!

************

“Ring ring…..ring ring….”

Tiếng chuông vang lên bên tai, bầu không khí sáng sớm lạnh lẽo làm người đang mê man thấy khó chịu gấp mười lần.

Mãi cho đến khi cái chăn bị kéo ra mới nghe thấy một tiếng rền rĩ, một bàn tay thò ra đè cái đồng hồ xuống dưới đầu giường, cái âm thanh đáng ghét này cuối cùng cũng dứt, nhưng sau đó lại vang lên những tiếng ho khan kịch liệt.

-Khụ khụ khụ khụ khụ….

Cả người lạnh ngắt cuộn tròn trong chăn, Chân Như Ý khó khăn lắm mới mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, sau đó mới dần dần nhìn rõ, theo bản năng xoay người ngồi dậy, trong mắt chỉ thấy có một bông hoa, đầu choáng váng, vô lực ngã trên giường.

Xong rồi!

Đầu choáng váng, hoa mắt, ho khan, sợ lạnh, xương cốt đau nhức, toàn thân vô lực… Các triệu chứng này kết hợp lại thể hiện cho một việc…..cô bị bệnh, nhưng bệnh cũng không phải nhẹ.

Xem ra đêm hôm trước bị cảm lạnh cùng với việc cô quá bận rộn nên hôm nay rốt cuộc cũng ngã bệnh, đánh dập hệ thống miễn dịch yếu ớt của cô, thắng lợi ở trong cơ thể của cô mà nhảy múa.

Ô….. Thật sự là rất thảm!

Nghĩ như vậy, Chân Như Ý gào thét một tiếng, lập tức cổ họng lại ngứa rát, không chịu được mà ho khù khụ, hơn nữa lần này còn ho đến mức trời đất quay cuồng, không phân biệt được ánh sáng mặt trời, mặt trăng, thiếu chút nữa tàn phá cái mạng nhỏ của cô.

Mãi cho tới một lúc thật lâu lâu sau cơn ho mới dứt, cô có thể thở nhẹ một cái.

-Xong rồi! Xong rồi…

Giọng mũi lẩm bẩm, cô vô lực nằm ở trên giường, trong lòng biết rõ hôm nay mình không bò dậy nổi đi làm.

-Còn một đống những tài liệu chưa xử lý, số liệu trong dự án mới triển khai cũng chưa sửa lại, tình hình tiêu thụ quý một…

Bỗng tiếng nói khàn khàn tự lẩm bẩm vang lên, cô tự giễu cười khổ.

-Mình bị làm sao vậy? Bệnh đến nỗi không bò dậy đi làm nổi rồi, trong đầu vẫn suy nghĩ về công việc, có bị nhầm không? Mình là Chân Như Ý! Nguyên tắc sống của mình là “cuộc đời không có chí lớn, vui vẻ thanh nhàn mà sống” kia mà! Không thể vì hai năm làm thư ký cho hắn mà trở nên quay cuồng không thể nhận ra điều đó được, bị hắn chà đạp trở thành thói quen, như vậy là không được!

-Nói sao thì tháng này mình cũng bị ép đến khô người rồi, mà cái tên kia thì ngày nào cũng vui vẻ tươi cười, hoàn toàn không thấy được tinh thần, thể lực hắn bị quá sức, nếu muốn đối đầu với hắn thì người chết trước nhất định là mình.

-Không được! Vì một công việc vô vị mà bồi thường một cái mạng già, không đáng, dựng cờ đầu hàng thì dựng cờ đầu hàng, nhận thua thì nhận thua, dù sao hắn cũng là sếp, nếu hắn thích thì cũng được, mình đâu có ngốc để đấu với hắn? Đấu mà có thắng thì cũng không được tăng lương, một tháng qua mình làm chuyện ngu ngốc gì vậy, thật đúng là đần độn không có thuốc chữa… Khụ khụ….

Sau một lúc ho hắng, Chân Như Ý đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, tự chửi mình ngu đần, mơ mơ màng nằm ở trên giường chờ đến giờ làm việc thì mới gọi điện đến xin phép nghỉ ốm, cũng gọi cho phòng Thư ký cử một thư ký khác đến làm thay công việc của cô ở phòng Tống tài.

Chờ sau khi mọi chuyện được xử lý tốt, cô lại thoải mái nằm ở trong chăn, chầm chậm nhắm mắt lại.

Hừ hừ…. Đáng ghét! Tại sao lại lạnh đến phát run thế này, chăn bông không đủ dày sao?

-Xin nghỉ?

Cô thư ký đứng trước mặt hắn tuy trông nghiêm trang nhưng không giẩu nổi hưng phấn, Nghiêm Sĩ Tuyển nhíu mày, thản nhiên mở miệng, gương mặt tuấn tú ôn nhã làm người khác không đoán ra được hắn đang nghĩ gì.

-Đúng vậy. Vì thế hôm nay tôi đến đây làm thay công việc chủa thư ký Chân, Tổng giám đốc có việc gì cần cứ yêu cầu tôi.

Vội vàng gật đầu đáp lại, trong lòng nữ thư ký xinh đẹp nửa vui mừng, nửa lo lắng.

Vui là vì hôm nay được làm thư ký của Tổng giám đốc đẹp trai ngồi trên ngai vàng làm bằng vàng ròng, tuy rằng ngắn ngủi có một ngày nhưng chỉ cần biểu hiện thật tốt, lưu lại ấn tượng tốt với Tổng giám đốc thì không sợ về sau không có cơ hội được đề bạt, thậm chí còn ôm mộng hy vọng được Tổng giám đốc coi trọng, giấc mô được gả vào nhà giàu sang sẽ trở thành hiện thực.

Lo là, nghe nói Tổng giám đốc tuy tao nhã, giữ lễ nhưng không đối với cấp dưới như những ông sếp khác, ở vị trí cao thì yêu cầu công việc cũng cực cao, năng lực làm việc của hắn phải nói là tuyệt vời, làm việc nhanh chóng, nên cũng lấy tiêu chuẩn giống thế với đồng nghiệp, mỗi ngày giao ra lượng công việc lớn khủng khiếp từ đầu đến cuối, trong hai năm qua nhìn bề ngoài thì bình thường nhưng không biết thư Chân đã ứng phó như thế nào?

-Lý do là gì?

Làm như không thấy vẻ vừa mừng vừa lo của cô thư ký, vẻ mặt Nghiêm Sĩ Tuyển không chút thay đổi hỏi, trong đầu bất giác hiện lên hình bóng một người nào đó ho khan ở trước mặt mình.

-Hình như là bị cảm, nghe nói còn rất nặng nữa.

Nũ thư ký trả lời rất nhanh.

Quả thật là bị bệnh rồi! Nếu bị bệnh thì tại sao hôm qua hỏi cô lại không nói, còn nói là mình bị sắc nước miếng, thật sự là mạnh miệng!

Khuôn mặt nghiêm trang hơi trầm xuống, Nghiêm Sĩ Tuyển không vui thầm nghĩ, nhưng không nói thêm gì nữa, sau đó đem một đống công việc cần xử lý giao cho nữ thưu ký mới mà không nghĩ rằng thư ký trước mặt mình bây giờ không phải là Chân Như Ý, người hợp tác ăn ý với mình trước kia, cũng rất nhanh nhẹn đi theo bước chân của mình.

Mà xui xẻo thay, nữ thư ký mới vừa vội vàng nhớ kỹ những chỉ thị không dứt của hắn, vừa phải tiếp nhận tài liệu hồ sơ không ngừng tăng lên, thoáng chốc luống cuống tay chân, trong lòng thấy sợ hãi thực sự, hơn nữa trong mắt thấy đống hồ sơ càng ngày chất càng cao, sắc mặt cô ta càng ngày càng tái.

A…. Đây là lượng công việc thường ngày của thư ký Chân sao? Nếu đúng thì… cô thật sự thảm rồi, hoàn toàn bị biến thành trâu bò để kéo cày cật lực!

-….. Trước hết xử lý những việc này cho tốt, sau khi hoàn thành lập tức giao lại cho tôi.

Rốt cuộc tiếng nói giao công việc liên tục cũng dứt, chủ nhân của giọng nói ngồi sau bàn làm việc cúi đầu, bắt đầu phê duyệt giấy tờ, hoàn toàn không lãng phí chút thời gian nào.

-….Vâng, Tổng giám đốc.

Nhìn đống hồ sơ chất cao trong tay, nữ thư ký đáng thương như sắp phát khóc.

-Cô có thể đi ra ngoài.

Thản nhiên nói một tiếng, ngay cả đầu hắn cũng không ngẩng lên.

Vẻ mặt đau khổ, nữ thư ký như có nước mắt vô hình, trong lòng đầy bi thương rời khỏi phòng Tổng giám đốc, chuẩn bị chiến đấu cùng xấp tài liệu, hồ sơ kia.

Sau khi nữ thư ký rời đi, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc mới ngẩng đầu lên, nhíu mày lại, vẻ mặt lúc suy nghĩ lúc không.

Chưa được bao lâu, hắn lắc lắc đầu, chuyên chú lại vào công việc, nhưng chẳng biết tại sao khuôn mặt bình tĩnh thỉnh thoảng lại hiên lên chút lơ đãng, hơn nữa dáng vẻ hôm qua lúc cô ho khan thỉnh thoảng chui vào óc hắn, làm hắn buồn phiền, không thể hiểu được.

Đối với cảm xúc thay đổi bất thường của mình, Nghiêm Sĩ Tuyển mặc dù khó hiểu nhưng vẫn miễn cưỡng kiềm chế được, khoảng hai tiếng sau, hắn dùng điện thoại nội bộ gọi thư ký vào phòng.

-Phiền cô mang bảng dự báo doanh số tiêu thụ đến đây cho tôi.

Vừa mới thấy nữ thư ký đi vào, Nghiêm Sĩ Tuyển đã lập tức yêu cầu một cách khách khí nhưng kiên định, tay phải còn đang ký tên vào giấy tờ, tay trái đã mở một tập hồ sơ khác ra…

Bảng dự báo doanh số tiêu thụ?

Nữ thư ký choáng váng, lắp bắp:

-Tôi, tôi còn chưa sửa được…

Ô….. Những số liệu kia vừa nhiều vừa phức tạp, cô không phải có ba đầu sáu tay, làm sao có thể sửa lại cho đúng trong thời gian ngắn như vậy?

Nghe vậy, động tác trên tay của Nghiêm Sĩ Tuyển dừng lại một chút, ngước mắt lên nhìn thẳng vào nữ thư ký:

-Nếu vậy thì số liệu của dự án mới triển khai đâu? Cô sửa tốt rồi chứ?

Hắn nghĩ bảng dự báo doanh số tiêu thụ chưa sửa được thì ít nhất số liệu này cũng chuẩn bị tốt rồi, hắn có thể xử lý chuyện này trước.

-Cái đó… Cái đó tôi cũng chưa sửa được…

Chột dạ cho đáp án ngược lại, thư ký bị dọa cho bi thảm , khuôn mặt trắng bệch.

Mới có tý tẹo thời gian, bảng dự báo còn chưa sửa xong, lấy đâu ra thời gian đi sửa những số liệu này? Cô cũng không phải là siêu nhân…

Trầm mặc nhéo nhéo mũi, Nghiêm Sĩ Tuyển thầm thở dài một hơi, bất đắc dĩ lẩm bẩm:

-Quên đi! Là lỗi của tôi…

Trong hai năm qua, hắn đã quen với hiệu suất làm việc cao của Chân Như Ý, trong thời gian ngắn đã quên mất không phải người nào cũng đều có năng lực như thế này.

-Hả?!

Không nghe rõ cấp trên nói gì, lòng thư ký đáng thương như bị treo lên, đứng nguyên tại chỗ, chỉ sợ bị trách tội, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì cho đúng.

-Không có gì!

Phất phất tay, hắn nhanh chóng hạ chỉ:

-Nói phòng Thư ký cho thêm hai người lên hỗ trợ, xử lý tốt mọi việc rồi báo cáo tôi.

Nếu chỉ có một người thì không thể hoàn thành những công việc kia một cách nhanh chóng, vậy thì thêm vài người chắc là được chứ?

Haizzz….. Nhìn người thật sự không thể nhìn vẻ ngoài, vừa làm phép so sánh, hắn mới giật mình, thư ký trong ngoài không giống nhau bên người mình thật là quá tốt, một người có thể chống đỡ ba người, nhưng hắn hoài nghi năng lực làm việc đó bị hắn dùng triệt để, chắc bản thân cô không nguyện ý như vậy. Nghĩ thế, Nghiêm Sĩ Tuyển không khỏi muốn cười, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.

Ách… Rõ ràng là năng suất làm việc của cô không đạt tới yêu cầu của Tổng giám đốc, tại sao mặt hắn không biến sắc, mà lại có thể nở nụ cười?

Chẳng lẽ… hắn là người khẩu Phật tâm xà?

Nghĩ đến khả năng đó, da đầu nữ thư ký không khỏi run lên, sợ là ở lâu chỗ này sẽ gặp bất trắc, cô nhanh nhẹn nói “Vâng” rồi chạy như bay ra khỏi cửa.

Mắt thấy nữ thư ký như nhìn thấy quỷ bỏ chạy ra ngoài, Nghiêm Sĩ Tuyển mặc dù thấy kỳ quái nhưng hắn cũng không thèm để ý, cúi đầu xuống vội vàng tiếp tục làm việc.

Nhưng lại giống như lúc trước, một khuôn mặt bình tĩnh luôn hiện lên trong đầu hắn, quấy rầy hắn làm việc, mỗi lần như thế làm cho tim hắn đập mạnh và loạn nhịp, hắn giật mình ngạc nhiên, bất tri bất giác thất thần.

Nguyên cả một buổi sáng hắn cũng không biết mình đã sững sờ bao nhiêu lần, trong lòng biết hôm nay hiệu suất làm việc của mình là bằng 0, cuối cùng hắn cũng buông bút trong tay, nhanh chóng đừng dậy ra khỏi văn phòng, bỏ lại nữ thư ký với vẻ mặt ngạc nhiên, nói:

-Các cuộc hẹn buổi chiều cô hủy hết giúp tôi.

Tiếng nói vừa dứt thì người đã biến mất trong thang máy, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Ding dong…. Ding dong…”

A, tiếng gì vậy? Cô đang nằm mơ đúng không? Tại sao tiếng động trong giấc mơ lại chân thật đến vậy?

“Ding dong… ding dong…”

Thật sự… thật quá ồn ào! Làm ơn đừng ầm ỹ nữa, cho cô ngủ một giấc đi! Cô tuy không làm việc thiện nhiều lắm, nhưng cũng không phóng hỏa giết người, chẳng lẽ ngủ một giấc cũng không được yên bình?

“Ding dong… ding dong…”

-Ầm ỹ quá… Đã chết rồi…

Tiếng nói khàn khàn, Chân Như Ý theo bản năng trở mình trên giường, như bị xúc động, lập tức không thể khống chế ho kịch liệt, như toàn bộ tim phổi đều bị bật ra, tình trạng thê thảm đó giằng co kéo dài hơn một phút cuối cùng mới ngừng lại làm cô thở gấp.

Lúc đầu ý thức lờ mờ không rõ, nhưng sau trận ho kịch liệt này, thần trí cô cuối cùng cũng dần dần rõ ràng, nhưng tiếng chuông từ trong giấc mơ không không vì tỉnh lại biến mất mà lại trong hiện thực vẫn tiếp tục không ngừng vang lên….

“Ding dong… ding dong…”

Chầm chậm mở mắt ra, cô cũng không nhúc nhích nằm ở trên giường nghe tiếng chuông một lúc lâu, bởi vì bệnh mà suy nghĩ trở nên chậm chạp, rốt cuộc cũng biết từ đầu đến cuối mình không phải nằm mơ, mà là hiện tại đang có người ấn chuông cửa nhà cô.

Ai tìm cô? Chẳng lẽ là cô bạn Tôn Phái Tình? Không, không phải! Phái Tình không biết hôm nay cô bị cảm xin nghỉ ở nhà, không có chuyện đột nhiên đến đây. Nếu không phải bạn tốt của cô, thì là ai?

Kinh ngạc nghĩ ngợi trong chốc lát, tiếng chuông cửa ầm ỹ vẫn cố chấp vang lên, không thể bỏ qua, Chân Như Ý đành phải thất tha thất thểu bò xuống giường…

-Đến đây! Đến đây… Khụ khụ…. Đừng ầm ỹ nữa….

Giọng mũi nghẹt đặc thì thào nói thầm, co vội lấy áo khoác trên bàn làm việc khoác thêm vào, đi ra bộ đàm cửa rất nhanh.

-Khụ khụ… Ai đó?

……

Tiếng chuông cửa trong nháy mắt tắt luôn nhưng từ bộ đàm cho thấy người đó đang trầm mặc.

-Rốt cuộc là ai? Khụ khụ khụ…

Hỏi lại thêm lần nữa,, cô quyết định nếu là trò đùa dai của trẻ con thì cho dù có phải kéo lê cái thân bị tàn phá này cũng phải quất cho bọn chúng một trận.

-…….. Nghiêm Sĩ Tuyển.

Sau ba giây im lặng, tiếng nói của một người đàn ông hơi chần chừ cuối cùng cũng vang lên.

Tổng giám đốc?! Này này này… Có chuyện gì thế này? Hắn làm sao có thể đến đây?!

Cho dù thế nào thì cô cũng không lường trước người đến là người lãnh đạo trực tiếp của mình, Chân Như Ý trợn tròn mắt, bởi vì khiếp sợ quá mức mà cô đứng trước cái bộ đàm gắn ở cửa rất lâu mà không nói gì…

Trên thế giới này không có bộ đàm tự động sao? Cô muốn làm bộ mình căn bản không có ở nhà, thực tế giọng nói lúc nãy là của bộ đàm tự động?!

-Thư ký Chân, đừng làm bộ không ở nhà, mở cửa ra!

Như nhìn thấu tâm tư cô, phái bên kia bộ đàm truyền đến giọng nói đàn ông trầm thấp mang theo mệnh lênh.

Khóe miệng hơi giật giật, biết mình không thể giả vờ tất cả đều là ảo giác, Chân Như Ý chỉ có thể thở dài mở cửa sắt tầng dưới của nhà trọ, cảm thấy mình bắt đầu đau đớn.

Quả nhiên không đến một phút sau cửa phòng ngoài đã truyền đến những tiếng gõ cửa giữ lễ nhưng kiên định, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, lập tức miễn cưỡng làm tinh thần đi lên đi ra mở cửa.

-Tổng giám đốc, sao anh có thể đến…. Khụ khụ…

Cửa vừa mở ra, cô lập tức mỉm cười ngăn lại, tiếng nói mặc dù khàn khàn nhưng vẫn lễ phép hỏi hắn, đáng tiếc là cuối cùng cũng không nén được ho khan, phá hủy đi hình tượng mà cô cố gắng xây dựng.

Làm sao có thể đến đây? Đây là một câu hỏi rất khó, khi tâm tình hắn đang buồn chán về công ty, vô ý thế nào xe lại đi vào khu nhà trọ này, hắn cũng đang tự hỏi mình như vậy.

Thầm nghĩ tự giễu, khuôn mặt Nghiêm Sĩ Tuyển không hề thay đổi, ánh mắt vô tâm quét hết một lượt trong phòng, thấy vô cùng lộn xộn, biểu hiện chủ nhân nó lúc trước vẫn còn đang nằm trên giường, hai giây sau ánh mắt mới quay lại gương mặt đang đỏ bừng vì ốm của cô.

-Không mời khách vào ngồi một lúc sao?

Nhướn mày hỏi lại nhưng không trả lời câu hỏi của cô.

Mời hắn đi vào?

Lấy việc bọn họ đã hợp tác với nhau hơn hai năm, công tư rõ ràng, trừ công việc ra thì sau khi tan sở không hề trao đổi việc sinh hoạt cá nhân, cô mời hắn đi vào thế nào bây giờ?

Chẳng lẽ trừng mắt nhìn nhau sao?

Cô cũng chưa phải điên!

Khóe miệng không chịu được hơi run run, Chân Như Ý ép việc mình đang không khỏe xuống, miễn cưỡng mỉm cười, khéo léo từ chối:

-Khụ khụ… Tổng giám đốc, nhà của tôi rất bừa bộn, cửa sổ lại đóng chặt, hơn nữa tôi lại đang bị cảm, trong không khí hẳn là có rất nhiều vi khuẩn, virus gây bệnh, nếu lây bệnh cho anh thì sẽ không tốt, anh tìm tôi có chuyện gì, không khí ngoài này thông thoáng hơn… Khụ khụ…..

Ngụ ý chính là…… Tôi tốt lắm, có chuyện gì thì cứ nói ở ngoài này, không cho vào nhà được.

Nghiêm Sĩ Tuyển cũng không phải dạng ngu ngốc, đương nhiên biết ý cô cự tuyệt, nhưng lại không muốn nhận, ngược lại lộ ra vô hại, kỳ thật là đang mỉm cười tính kế xấu, bày da dáng vẻ thương lượng:

-Không sao, tôi không ngại.

Anh không ngại, nhưng tôi để ý!

Trên trán hiện lên gân xanh, Chân Như Ý trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu mà không nói gì, thật sự là cô quá rõ, mỗi khi hắn lộ ra điệu cười này đó là khi muốn đối phó với ngươi khác, mà nay hắn lại áp dụng vào mình.

-…… Mời vào.

Không tự nguyện, cô nhích sang một bên mời hắn vào trong nhà. Ô….. Thứ lỗi cho cô vì bị bệnh nhẹ nên không có tinh thần đấu với hắn, vẫn là thức thời tạo nên anh hùng, miễn cho nửa ngày tranh luận, chính mình mệt mỏi chết khiếp, cuối cùng vẫn để hắn vào, vậy rất không đáng.

Mỉm cười, Nghiêm Sĩ Tuyển thoải mái bước vào trong phòng, quay lại thấy cô vừa đóng cửa lại vừa che miệng ho khù khụ, ý cười bên môi lập tức biến mất, mày bất giác nhíu lên.

-Khụ khụ… Tổng giám đốc, anh ngồi đi!

Tùy tay chỉ vào ghế sofa trong phòng, Chân Như Ý rất nhanh rót một cốc nước sôi cho hắn, xem như kết thúc đạo đãi khách.

-Cảm ơn.

Hắn nhận lấy cái cốc, nhưng không ngồi xuống sofa mà lại nhìn kỹ sắc mặt khó coi như quỷ của cô, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi:

-Cô gặp bác sĩ chưa?

Nhìn hắn kỳ quái, Chân Như Ý không trả lời mà quay lại điểm xuất phát:

-Tổng giám đốc, anh tới đây vì có chuyện gì quan trọng sao?

Hai chữ “quan trọng” còn đặc biệt nhấn mạnh vì giọng mũi nghẹt đặc của cô, chẳng những không châm chọc giễu cợt, mà còn mang theo vẻ trẻ con đáng yêu.

-Tôi quan tâm đến nhân viên bị ốm, chẳng lẽ không được tính là việc quan trọng?

Hắn nhẹ giọng hỏi lại.

Quan tâm?

Cả người hơi run lên, không biết bởi vì cảm lạnh hay là vì nghe được hai chữ từ miệng hắn, một luồng gió lạnh nháy mắt theo lòng bàn chân chạy thẳng đến da đầu, cô không nhịn được mà rùng mình, chỉ có thể cười gượng liên tục.

-Cảm, cảm ơn Tổng giám đốc đã quan tâm, tôi chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là khỏe hơn thôi…

Nghe có hiểu không? Đừng có quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, mau đi đi!

Đáng tiếc, Nghiêm Sĩ Tuyển hiểu được ý cô nên cũng quyết định giả ngu, không có ý định rời đi, bàn tay đặt lên trán cô với tốc độ sét đánh không kịp che tai, cảm nhận trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cao khác thường, mày như dính lại với nhau…

-Cô sốt rồi!

Giọng nói thoáng dồn dập, hàm chứa lo lắng.

Không đoán được hắn lại hành động nhanh đến vậy, Chân Như Ý hơi ngu ngơ một chút, lập tức hoàn hồn, lùi từng bước tránh hắn chạm vào mình, vẻ mặt cổ quái “A” một tiếng, không biết nên xử sự ra sao với Tổng giám đốc bất thường này.

-Cũng chỉ có “A” thôi sao?

Nhìn vẻ mặt cô kỳ lạ lại mờ mịt, Nghiêm Sĩ Tuyển hơi tức giận.

-Cô không lời nào để nói hay sao?

Đúng là bệnh đã làm choáng váng đầu óc rồi, mà ngay cả phản ứng so với ngày thường cũng chậm chạp hơn hẳn, trong đầu Chân Như Ý thấy ong ong, chần chừ mãi rồi mới nói:

-Tôi muốn nói gì? Cảm ơn Tổng giám đốc đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý giữ gìn sức khỏe!

Được, rốt cuộc hắn cũng xác định được người bệnh này thật sự phải thay đổi sự ngu dốt.

Trong lòng có phần buồn bực, hắn trầm giọng hỏi:

-Thuốc hạ sốt đâu? Cô ăn gì chưa?

-Không có.

Cô lắc lắc đầu, ánh mắt cô lén nhìn lên chiếc giường có chăn ấm đệm êm, bởi vì thân thể càng ngày càng thấy khó chịu nên trong lòng bắt đầu thấy không kiên nhẫn.

Ô…. Cô mệt mỏi quá, cả người nặng nề, nhớ… cái giường quá! Rốt cuộc thì con hồ ly đen này bao giờ chịu rời đi? Nếu không thức thời mà mau đi khopir đây, cũng đừng trách cô trở mặt, dù sao thì bệnh nhân cũng không có tính nhẫn nại.

-Không có?

Đôi mắt đẹp híp lại, gương mặt dịu dàng lừa người gạt thiên hạ từ trước đến giờ của Nghiêm Sĩ Tuyển bỗng nhiên trở nên âm trầm, mềm nhẹ đến mức làm người ta kinh hãi, tiếng nói nguy hiểm vang lên:

-Vừa không có thuốc hạ sốt, lại vừa không ăn?

-Không có thuốc hạ sốt.

Kệ quan hệ của hai người là thế nào thì chuyện này có liên quan gì đến hắn? Thầm nghĩ căm giận, thể lực Chân Như Ý đã không chống đỡ nổi nữa, không để ý đến hình tượng, trực tiếp đặt mông ngồi phịch xuống giường.

-Cô chưa đi gặp bác sĩ?

Nếu không làm sao lại không có thuốc hạ sốt được?

-Ngủ một giấc là khỏe lên thôi, cần gì đi gặp bác sĩ?!

Không thể kiên nhẫn được nữa, cô không để ý người đàn ông trước mắt có thân phận là người lãnh đạo trực tiếp của mình, khẩu khí bắt đầu to gan.

-Không đi gặp bác sĩ, thì cô xin phép làm gì?

Thấy cô khinh thường sức khỏe của mình, Nghiêm Sĩ Tuyển không kiềm chế được tức giận mà hô lên, trong lòng như bốc lên ngọn lửa. Cô gái này làm chuyện gì vậy? Rõ ràng bệnh đã đến nước này lại còn chết cũng không chịu đi khám bệnh!

-Đương nhiên là xin phép để ở nhà ngủ, nghỉ ngơi!

Giống như bệnh nhân nổi giận, rốt cuộc cũng không giữ lễ nữa, trở mặt hỏi lại một cách châm chọc:

-Tôi không đi khám bệnh thì liên quan gì đến chuyện của Tổng giám đốc?

Đáng ghét! Đã nói là bệnh nhân không có tính nhẫn nại, tại sao lại chọn đúng lúc này đến làm phiền cô?

Đúng thế! Cô nhiều nhất thì cũng chỉ là cấp dưới của hắn mà thôi, cô bị bệnh có đi khám hay không thì cần gì hắn phải quan tâm?

Nhưng… hết lần này đến lần khác hắn để ý, lại còn cực kỳ để ý!

Bị chặn họng, Nghiêm Sĩ Tuyển dừng ba giây, cuối cùng cũng tìm được lý do quang minh chính đại.

-Nhân viên là người tạo ra tài sản cho công ty, cô bị ốm mà không đi khám, nếu bệnh tình tăng thêm, kéo dài thời gian xin phép nghỉ, sẽ làm công ty tổn thất, đương nhiên chuyện này có liên quan đến tôi.

Nghe vậy, Chân Như Ý trừng mắt lớn nhìn tên hồ ly đen trước mặt, lần đầu tiên phát hiện hóa ra hắn lại mặt dày đến vậy, ngay cả lời nói cũng thế.

-Thì ra là vậy, làm nhân viên thì khi bị ốm quyền lợi cũng không có…

Miệng thì thào giễu cợt, cười đến quái dị, cô làm như mình vừa có quyết định khiến người ta vui sướng cực kỳ, vừa cười vừa ho một lúc lâu, sau đó mới lười biếng vẫy tay đuổi khách.

-Tôi xin thôi việc, cửa ở đằng kia, không tiễn.

Dứt lời vội ngã vật xuống giường, quyết định đi ngủ tiếp.

Aizzz! Tuy rằng bây giờ cô không có công việc, nhưng hai năm nay không phải cô không tích góp được gì, bây giờ phải thừa dịp từ chối công việc này, sớm thoát khỏi cuộc sống như trâu bò, mặt khác itmf một công việc nhàn hạ, thoải mái, thật tốt!

Ánh mắt hắn nhất thời sáng lên, Nghiêm Sĩ Tuyển đột nhiên nở nụ cười, cười cực kỳ dịu dàng, cực… nguy hiểm!

Dọa! Hắn… hắn cười cái gì?

Đang muốn trùm chăn thì bất chợt thấy nụ cười trên mặt hắn, trong lòng cô run sợ thò đầu ra khỏi chăn, vẻ mặt phòng bị, hỏi:

-Anh, anh cười cái gì?

Đã quyết định thôi việc, cô không dùng cái mặt nạ dối trá đó để đối phó hắn nữa, khẩu khí nói chuyện cũng không khách khí nữa, ngay cả xưng hô cũng không cần lễ phép.

-Tôi cười cô thật là ngốc, quá ngốc.

Mỉm cười, không thèm quan tâm chuyện đang diễn ra, làm cho cô hoảng sợ.

-Làm ơn, tôi ốm đã khổ lắm rồi, đừng làm cho tôi lạnh thêm nữa…

Bất giác nổi da gà, cô chỉ nghĩ đến cảnh mấy đứa bạn truyền nhau mấy tấm ảnh chụp cô lúc này, cô liền cảm thấy xúc động muốn nôn.

-Mặc kệ như thế nào, dù sao tôi cũng đã quyết định thôi việc, mời anh ra cửa rời khỏi nhà tôi, cảm ơn.

-Cô cho rằng lý do của cô tôi sẽ chấp chận sao? Tôi không đồng ý!

Cốc nước trong tay đặt mạnh xuống bàn, cái con hồ ly đen cười cười nhìn chằm chằm vào cô gái đang nằm trên giường, đôi mắt sáng lên một cách kỳ lạ.

A….

Thư ký làm việc ăn ý với hắn không phải có nhiều, hắn cũng không phải thuộc dạng ngu, làm sao có thể trao lễ vật tốt như vậy cho công ty khác được lợi?

Đừng có choáng!

Nếu cô không chịu đi khám bệnh, để bảo vệ tài sản cho công ty, hắn sẽ phải ra tay.

-Này! Anh, anh… anh muốn làm gì…

Cái người cao lớn đang nhìn chằm chằm kia ngày càng đến gần, Chân Như Ý vội lui về phía sau, cuối cùng bị dồn vào tường, không còn chỗ nào để lui, cô rốt cuộc không nhịn được kêu to lên:

-Đừng có lại đây, nếu không tôi sẽ hét lên đấy…

Xong rồi! Chẳng lẽ con hồ ly đen này còn là loại súc sinh mặt người dạ thú? Cô thế nào lại không đề phòng hắn, thật sự là quá sơ suất!

-Hừ! Cô kêu đi!

Giống như nhìn ra suy nghĩ của cô, khuôn mặt bỗng cười tà ác.

-Bớ người ta! Vũ… Ớ!!!

Tiếng cầu cứu nhanh chóng bị biến thành tiếng kêu thảm thiết, đúng lúc này bỗng cổ họng bị ngứa như điên, ho khan xuất quỷ nhập thần phát huy uy lực, ho mãi cũng không dứt.

-Khụ khụ khụ khụ khụ…

Mà trong lúc hỗn loạn này, con hồ ly đen xấu tính kia một tay ôm luôn cô gái đang ho khù khụ ở trên giường, nhanh chóng và vững vàng chạy ra khỏi căn phòng nhỏ, đi thẳng xuống tầng dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.