Con Dâu Nhà Giàu

Chương 46: Viện trưởng





Sau khi Vương Hạo đi, Bành Viễn Chinh lập tức gọi điện thoại cho Phó Khúc Dĩnh. Mới mấy câu, Phó Khúc Dĩnh cười hì hì nói:

- Cúp điện thoại đi, đúng lúc tôi muốn qua tìm anh nói chuyện một chút. Gặp mặt hãy nói đi.

Sau nửa giờ, Phó Khúc Dĩnh đi bộ vào trụ sở Ủy ban nhân dân huyện. Bây giờ cô rất nổi tiếng trong huyện, bởi vì lễ ký hợp đồng mấy ngày hôm trước, rất nhiều cán bộ trong huyện cũng nhận ra cô. Vì vậy, khi gặp mặt, không ít cán bộ chủ động chào hỏi cô, Phó Khúc Dĩnh đều mỉm cười đáp lại, lộ vẻ rất có phong độ.

Ở trên hành lang, Hoắc Quang Minh gặp Phó Khúc Dĩnh, cười chào:

- Phó tổng ! Cô đến tìm Chủ tịch huyện Bành?

- Ừ, tôi tìm hắn có chút việc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Phó Khúc Dĩnh mỉm cười gật đầu với Hoắc Quang Minh, rồi đi thẳng tới phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Cô đã tới mấy lần, cũng quen đường.

Cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh mở rộng, Nghiêm Hoa đang ở trong phòng làm việc của hắn bàn chuyện công việc, thấy Phó Khúc Dĩnh tới, trong lòng cô thoáng kinh ngạc, thầm nghĩ: nghe nói cô ta và Bành Viễn Chinh là bạn, xem ra...

Theo bản năng Nghiêm Hoa quay lại nhìn Bành Viễn Chinh một cái, đồng thời đứng dậy mỉm cười, đưa tay về phía Phó Khúc Dĩnh :

- Chào Phó tổng!

Phó Khúc Dĩnh chỉ gặp Nghiêm Hoa một lần, tuy nhiên trí nhớ cô rất tốt, lập tức nhận ra đây là Phó chủ tịch huyện Lân, liền mỉm cười bắt tay Nghiêm Hoa:

- Chào Phó chủ tịch huyện Nghiêm!

Nghiêm Hoa trò chuyện đôi câu với Phó Khúc Dĩnh rồi rời đi.

Phó Khúc Dĩnh nhìn theo Nghiêm Hoa, xoay người lại nhìn Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:

- Tiền của chúng tôi đã chuyển tới đúng hạn, nhưng chỉ là mười triệu khởi động. Anh cũng biết, một khoản đầu tư lớn như vậy, chúng tôi không thể nào hoàn toàn dựa vào tiền mặt có sẵn, mà một phần khá lớn phải dựa vào vay ngân hàng.

Bành Viễn Chinh gật đầu:

- Chuyện này tôi hiểu. Chúng tôi sẽ hỗ trợ phía cô tranh thủ vốn vay của ngân hàng.

Bành Viễn Chinh biết rõ ràng, bất kỳ dự án đầu tư nào, cũng không thể là chỉ dựa vào tiền mặt, tập đoàn Hoa Thương cũng không có ngoại lệ, vẫn là đưa nguồn tài chính khởi động vào, sau đó vay thêm từ ngân hàng. Nói cách khác, tập đoàn Hoa Thương chỉ cần mua 500 mẫu đất này, sau đó có thể dùng đất và bản thân dự án để thế chân, hơn nữa có chính sách hỗ trợ của phía chính phủ, vay ngân hàng cũng không khó khăn gì.

- Như vậy, về giá đất, có thể ưu đãi thêm chút nữa cho chúng tôi không?

Ánh mắt Phó Khúc Dĩnh lóe lên sự khôn khéo, lúc nói chuyện làm ăn, cô tính toán chi li, một chút lợi ích cũng không buông, đó là bản chất của doanh nhân.

Bành Viễn Chinh nhìn Phó Khúc Dĩnh đăm đăm, cười khổ nói:

- Khúc Dĩnh, giá đất đã tương đối thấp. Thấp nữa, liên quan đến điểm mấu chốt của chính sách, cái này xin cô hiểu cho.

Phó Khúc Dĩnh ồ một tiếng, cô cò kè mặc cả như vậy, thật ra chỉ là thử dò xét một chút, cô biết tính cách của Bành Viễn Chinh, nếu hắn nói như vậy, vậy thì nhất định là sẽ không nhượng bộ nữa. Đã như vậy, cô cũng quyết định thật nhanh từ bỏ ý đồ này.

- Được rồi, tuy nhiên, hy vọng lời hứa ưu đãi miễn thuế của Ủy ban nhân dân huyện và thành phố, có thể nhanh chóng xác định rõ ràng. Chúng tôi cần không chỉ là hứa hẹn của phía chính quyền, mà còn muốn nhìn thấy văn bản.

Khóe miệng Phó Khúc Dĩnh hiện lên một nụ cười:

- Tôi tin tưởng lời hứa của anh, nhưng công ty tôi hy vọng được thấy văn bản chính thức.

Bành Viễn Chinh cười, thầm nghĩ đầu óc cô gái này thật là vô cùng khôn khéo, mà cũng biết rất rõ tình hình trong nước, lo lắng sẽ gặp phải sự "thay đổi xoành xoạch", muốn được bảo đảm chắc chắn.

- Được, Khúc Dĩnh, tôi đã bảo văn phòng Ủy ban nhân dân huyện chứng thực chính sách liên quan bằng văn bản, cô cứ an tâm.

Phó Khúc Dĩnh hơi ngập ngừng:

- Văn kiện của Đảng sao?

- Cô yên tâm đi, ở trong nước, văn kiện của Đảng tương đương với quy định, huống chi, còn có thủ tục thẩm tra phê duyệt của chính quyền, cô sợ cái gì?

Bành Viễn Chinh hắng giọng cười một tiếng:

- Tôi muốn nói về chiếc xe kia. Cảm ơn lòng tốt của quý công ty, nhưng huyện chúng tôi không thể nhận. Ủy ban nhân dân huyện nhất định không thể nhận bất kỳ quà tặng vật chất nào của nhà đầu tư, đây là vấn đề nguyên tắc.

Phó Khúc Dĩnh cười với vẻ xem thường:

- Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao, có cái gì mà không được? Chủ yếu là tôi thấy xe của anh quá cũ, hơn nữa còn bị gió lùa. Coi như là cá nhân tôi đổi chiếc xe này cho anh, vẫn không được ư?

Bành Viễn Chinh rất nghiêm túc lắc đầu:

- Không được, Khúc Dĩnh, chuyện này không thể vi phạm.

Phó Khúc Dĩnh cau mày:

- Anh cũng quá máy móc đi? Một chiếc xe thôi, chúng tôi công khai quyên tặng, coi như là đáp lại sự ủng hộ của Ủy ban nhân dân huyện đối với chúng tôi, huống chi, sau này chúng tôi còn muốn phát triển trên địa bàn của các vị, còn cần trong huyện chiếu cố nhiều hơn!

Phó Khúc Dĩnh nở nụ cười:

- Viễn Chinh, lá gan của anh quá nhỏ, cũng không giống như là cậu ấm nhà thế gia ở Thủ đô! Bằng không, coi như là chúng tôi cho Ủy ban nhân dân huyện mượn sử dụng?

Bành Viễn Chinh hơi do dự:

- Mượn à? Thật ra thì như vậy cũng không hợp quy định. Như vậy đi, Khúc Dĩnh, thịnh tình của công ty cô, tôi không thể chối từ, chúng tôi tạm thời mượn sử dụng một thời gian ngắn, xe cộ của Ủy ban nhân dân huyện quả thật cũng eo hẹp. Nhưng tôi nói trước, quyền sở hữu chiếc xe vẫn thuộc về công ty Hoa Thương công ty, chiếc xe này chủ yếu là phục vụ cho dự án, một khi dự án đưa vào hoạt động, chiếc xe này lại thuộc về các vị.

- Được thôi... Anh thấy nên làm thế nào thì làm.

Phó Khúc Dĩnh bĩu môi:

- Mấy ngày nữa tôi trở về Singapore, sau Tết lại sang... À, Chủ tịch huyện Bành đại nhân, có hứng thú đi thăm Singapore một chút không? Tôi mời lãnh đạo trong huyện tổ chức thành đoàn đi một chuyến, toàn bộ chi phí do công ty của chúng tôi chịu.

Bành Viễn Chinh ngẩn ra, lập tức lắc đầu,:

- Không được. Chuyện này nhất định không được.

Phó Khúc Dĩnh đăm đăm nhìn Bành Viễn Chinh, một lúc lâu sau mới sâu kín thở dài nói:

- Chủ tịch huyện Bành đại nhân, anh thật đúng là khác xa những người khác. Rốt cục tôi đã hiểu tại sao chị An Na lại nói anh chính là một tảng đá cứng, dời không đi, đập không bể…

- Ồ, đây là cô phê bình tôi hay khen ngợi tôi vậy?

Bành Viễn Chinh khoát tay:

- Tôi tạm cho là cô khen ngợi tôi đi.

...

Công ty Hoa Thương tặng cho Ủy ban nhân dân huyện một chiếc Crown mới, vậy mà, tâm tư một số người liền lung lay.

Bảy Phó chủ tịch huyện, kể cả Bành Viễn Chinh, chỉ có sáu chiếc xe, vì vậy không đủ phân cho mỗi người một chiếc.

Bành Viễn Chinh là Phó bí thư Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, đương nhiên có chuyên xa; Lý Minh Nhiên là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, cũng có chuyên xa. Nghiêm Hoa là Phó chủ tịch huyện uy tín lâu năm, dĩ nhiên cũng có. Quách Vĩ Toàn đến nhậm chức tương đối sớm, cũng được phân một chiếc. Như thế Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh, ba Phó chủ tịch huyện đến sau chỉ có hai chiếc xe, lúc trước Cung Hàn Lâm phân cho Tôn Thắng Tuấn một chiếc, bởi vì Tôn Thắng Tuấn lớn tuổi, công tác lâu năm, còn Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh thì hai người dùng chung một chiếc.

Nhà hai người đều ở thành phố, đi làm, đi về đều đi chung. Những lúc khác, người nào có việc, người đó dùng, do văn phòng Ủy ban nhân dân huyện thống nhất điều động.

Ninh Hiểu Linh là trí thức, không coi trọng lắm đối với xe cộ này nọ, cảm thấy không sao cả; nhưng Đổng Dũng cảm giác rất bực bội, y từ một huyện khá giàu có đi tới một huyện nghèo khó nhậm chức, riêng việc này đã đủ buồn nản, kết quả bây giờ ngay cả chế độ dùng xe riêng cũng không còn.

Đổng Dũng cũng không muốn chiếc xe mới kia, nhưng bất kể là ai tiếp nhận chiếc xe đó, thì cũng phải dư ra một chiếc xe, xe cũ y cũng không chê.

Mọi người cho là, chiếc xe này nhất định là Bành Viễn Chinh sử dụng. Nhưng sau khi xe được giao, Bành Viễn Chinh cũng không đổi xe, vẫn sử dụng chiếc Phổ Tang cũ kỹ kia. Hắn không cần, mấy Phó chủ tịch huyện khác thì càng không cần phải nói. Sau đó, Bành Viễn Chinh đem chiếc xe này phân cho văn phòng dự án, để nhân viên bình thường của văn phòng dự án sử dụng.

Trong lòng Đổng Dũng rất bất mãn, mặc dù không trực tiếp để lộ, nhưng có bàn luận với mấy người Ninh Hiểu Linh.

Những lời này dĩ nhiên cũng truyền tới tai Bành Viễn Chinh, nhưng hắn không quá để ý, mặc cho Đổng Dũng càu nhàu, xảy ra thì cũng xảy ra rồi. Cũng không lường trước, sự bực tức của Đổng Dũng vượt xa dự liệu của hắn, lại tìm tới văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, lấy lý do công việc bận rộn, hai Phó chủ tịch huyện dùng chung một xe không tiện, yêu cầu phân xe.

Trong cơ quan Ủy ban nhân dân huyện còn có hai chiếc xe, một chiếc Phổ Tang, một chiếc mini buýt, là "chân chạy" của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, dù sao nhân viên bình thường của cơ quan cũng phải dùng xe.



Phòng làm việc của Vương Hạo. Vương Hạo hơi bối rối xoa xoa đôi bàn tay, do dự một hồi nói:

- Chủ tịch huyện Đổng, xe cộ bên Ủy ban nhân dân huyện chúng ta quá thiếu, bây giờ cả cơ quan chỉ có hai chiếc xe để dùng chung, trên căn bản cũng xoay xở rất khó khăn. Hay là lãnh đạo cố gắng chờ thêm một thời gian, sang năm chúng tôi sẽ xin tài chính mua một chiếc xe mới.

Đột nhiên Đổng Dũng đập bàn, nổi giận nói:

- Anh nói làm sao tôi có thể chờ đợi? Cuối năm bận rộn, thăm viếng, kiểm tra, tôi và cùng Chủ tịch huyện Ninh cũng phải loay hoay xoay xở, công tác phân quản của hai chúng tôi bất đồng, mỗi người phải đi một nơi, làm sao dùng chung một chiếc xe bây giờ? Làm trễ nãi công việc, ai gánh trách nhiệm?

Lời của Đổng Dũng tuy có khoa trương, cũng không phải không có lý. Lúc bận rộn, hai Phó chủ tịch huyện dùng một chiếc xe, cũng quả thật giật gấu vá vai; nhưng vấn đề là , trước đó lâu như vậy tất cả cùng kiên nhẫn chịu đựng, bây giờ đột nhiên kêu khổ thấu trời, đây không phải là chiếc xe mới kia gây họa sao?

Vương Hạo cười khổ im lặng.

Giọng Đổng Dũng hơi hòa hoãn một chút, nghiêm nghị nói:

- Không phải công ty Hoa Thương mới vừa tặng cho huyện một chiếc xe sao? Văn phòng dự án hợp nhất với văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, có thể dùng xe chung với cả cơ quan được mà! Năm nay tôi bề bộn nhiều việc, trước hết bố trí cho tôi một chiếc xe, năm sau rồi tính!

Vương Hạo thầm nghĩ: quả nhiên là giấu đầu lòi đuôi, rõ ràng là nhắm vào chiếc xe mới kia... Nghĩ đến đây, Vương Hạo khó xử cười nói:

- Chủ tịch huyện Đổng, như vậy đi, để tôi báo cáo một tiếng với Chủ tịch huyện Bành, xem có thể giải quyết được cho Chủ tịch huyện Đổng không?

Đổng Dũng lạnh lùng cười một tiếng:

- Tự anh thấy nên làm thế nào cho đúng thì làm.

Nói xong, Đổng Dũng đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi. Hôm nay y tới tìm tới Vương Hạo làm ầm ĩ một trận, thật ra là để Bành Viễn Chinh nhìn. Vương Hạo không làm chủ được, cuối cùng nhất định phải báo cáo với Bành Viễn Chinh, làm sao Đổng Dũng không tính tới điều đó được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.