Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Quyển 1 - Chương 39: Vị hôn phu




Đường Nhất Tiên nghĩ đến đây, bên môi đột nhiên lộ ra nụ cười như không, nhẹ nhàng dùng tay viết xuống gối từng chữ: - Hoàng Giáo Úy, Tiểu Hoàng, tiểu công tử, ngươi chính là... Chính Đức!

------------------

Chính Đức Hoàng Đế và Dương Lăng tới nhạc tĩnh quán, thấy Giải Ngữ và Tu Hoa đều ở dưới bóng cây, duy chỉ không thấy Đường Nhất Tiên, Chính Đức bước lên phía trước nói: - Đường cô nương đâu?

Tiểu thái giám vội vàng khom lưng cười nói: - Hoàng....

Chính Đức Hoàng Đế vừa trừng mắt, tiểu thái giám vội vàng sửa lời nói: - Hoàng Giáo Úy, Đường cô nương có chút không khoẻ, đang nghỉ ngơi trong phòng.

- Cái gì? Sao lại không khoẻ? Mới vừa rồi còn tốt mà? Chính Đức và Dương Lăng cùng vội hỏi.

Giải Ngữ tỏ vẻ sợ hãi: - Đều là lỗi của thiếp, thấy Đường cô nương phiền muộn nhàm chán, cùng nàng chơi trò chơi khiến Đường cô nương choáng váng đầu óc, thiếp đã cho nàng uống trà, đang ở trong phòng nghỉ tạm.

Chính Đức vừa nghe choáng váng đầu, còn tưởng nàng khoe khoang mấy loại công phu giang hồ cho Đường Nhất Tiên luyện thoe, không khỏi giận dữ nói:

- Cũng không phải ai cũng giống như ngươi, từ nhỏ luyện qua công phu, Đường cô nương lúc từ đại đồng về đã mắc bệnh, thân mình suy yếu, thật sự là càn quấy.

Dương Lăng liếc mắt một cái, cười nói: - Thôi đi, cũng không phải nhân nhi, ta luôn theo ngũ thị vệ luyện công phu, tự thấy có chút thành tựu, sau khi trở về chỉ điểm một chút cho các nàng, cả ngày buồn ở trong nhà, để các nàng rèn luyện cũng tốt.

Chính Đức nghe xong đẩy cửa vào nói: - Đường cô nương khá hơn chút nào chưa? Dương đại nhân tới đón nàng hồi phủ, khúc "Sát biên nhạc" càng lúc càng khó, có cơ hội sẽ tìm cô nương chỉ điểm.

Đường Nhất Tiên cằm chống trên gối, một đôi mắt đen hồi lâu mới chớp một lần, bất động không nhúc nhích.

Chính Đức luống cuống, vội đoạt trước một bước, hỏi: - Làm sao vậy, nàng không thoải mái sao?

Dương Lăng cũng gấp vội đuổi theo vào, ấm giọng nói: - Tiên nhi, có cần gọi lang trung đến xem không?

Đường Nhất Tiên chậm rãi ngẩng đầu, cười nói: - Muội không sao, vừa rồi chỉ là có chút mệt mỏi.

Nàng buông hai tay, nhanh nhẹn đứng dậy, bướng bỉnh lè lưỡi, nói: - Đi thôi.

Chính Đức và Dương Lăng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hai người đều chưa chú ý tới, ánh mắt Đường Nhất Tiên luôn linh động trong suốt, từ khi rơi xuống vách đá đại đồng đã bị sự ngây thơ bướng bỉnh thay thế, mà bây giờ, thần thái trong suốt mà linh động đã lâu không thấy kia đang tái xuất hiện.

Kiệu nhỏ đi tới tây thành, Dương Lăng ngồi trên lưng ngựa, ngẫu nhiên quay đầu lại bắt gặp Đường Nhất Tiên nhấc màn kiệu, ghé vào cửa sổ si ngốc nhìn hắn bèn ghìm chặt cương ngựa lại cười nói: - Tiên nhi, có việc gì thế?

Đường Nhất Tiên vội vàng lắc lắc đầu, nói: - Mới vừa rồi còn có chút choáng váng, nằm sát cửa sổ hít thở không khí, hiện tại tốt hơn nhiều.

Dương Lăng nghe xong không nghi ngờ gì, cười nói:

- Đợi khi về bảo Văn Tâm giúp muội xem qua một chút Nói xong dặn kiệu phu: - Đi chậm một chút, tiểu thư không thoải mái. Sau đó hai chân thúc ngựa đi theo kiệu.

Đường Nhất Tiên nhẹ nhàng buông màn kiệu, thầm thở dài. Cùng Tiểu Hoàng... Hoàng đế ở đại đồng lần đầu gặp nhau, lại đến kinh thành gặp hai tỷ muội Tuyết Nhi, Ngọc nhi đã có chỗ tương xứng, thông minh như Nhất Tiên cũng đoán ra thân phận mình sẽ biến hóa nhanh chóng, thành biểu muội của Dương Lăng.

Hoá ra, không phải Dương đại nhân chọn trúng Ngọc Tỷ mà chuộc thêm mình tự mình và Tuyết Nhi, mà là Tiểu Hoàng nhìn trúng mình, nhân tiện thành toàn Ngọc nhi, Tuyết Nhi và hôn sự của Dương đại nhân, khó trách... Vừa mới chuyển vào Dương phủ, Dương đại nhân đối với mình so với Ngọc nhi, Tuyết Nhi còn khách khí hơn một chút.

Đường Nhất Tiên bỗng nhiên như ở trong mộng: Không lâu trước đó là tiểu cô nương mặc cho người định đoạt, hiện giờ biến thành biểu muội Đề đốc, nữ nhân đương kim Hoàng thượng thích. Nàng mở to mắt, mờ mịt không biết làm sao.

Vốn tưởng người chuộc thân cho mình là Dương đại nhân, hắn còn là anh hùng mình hâm mộ, nếu hắn thích mình, đối với một cô gái không thể lựa chọn vận mệnh thì còn kết cục nào tốt đẹp hơn? Nghĩ đến cả đời này sẽ ở Dương gia, ai ngờ...

Dương đại nhân chưa từng thích mình sao? Đường Nhất Tiên suy nghĩ miên man, hồi tưởng lại tất cả chuyện cũ, chợt phát hiện ngoại trừ mình tình nguyện ngưỡng mộ, hai người còn chưa nói qua một câu. Thậm chí cả một câu vui đùa cũng không có.

Trong lòng nàng bỗng nhiên hoảng hốt: Ở một trong lòng đã nhận định mình sẽ phó thác chung thân nơi hắn, rồi chợt phát hiện mọi chuyện chỉ là một bên ảo tưởng, nàng lập tức cảm thấy vắng vẻ. Về phần Chính Đức Hoàng Đế... Hắn là thiên tử cao cao tại thượng, hắn sẽ thật yêu thích ta sao?

Đúng lúc này, phía trước có khoái mã lao đến, bởi vì ngựa chạy quá nhanh, lướt qua xe ngựa mới ghìm chặt ngựa quay lại trước mặt Dương Lăng ôm quyền thi lễ nói:

- Đại nhân, trong triều cấp báo!

Dương Lăng vội hỏi: - Chuyện gì sốt ruột như vậy?

Kỵ sĩ trả lời:

- Đại đồng truyền đến tin tức, đại lao tuần phủ nha môn bị người cướp ngục, Di Lặc giáo phi Liễu Phi Vũ được người cứu đi rồi.

- Hử? Dương Lăng nheo mắt lại: - Được người cứu đi rồi? Nàng cũng không phải nhân vật trọng yếu, quan phủ sẽ không cứu nàng, về phần Di Lặc giáo, nếu có thể giết phụ thân của nàng chấm dứt đường lui, nàng một khi bị bắt liền trở thành tốt thí. Ai có thể mạo hiểm đi cướp ngục cứu nàng?

Dương Lăng kinh ngạc nghĩ, chợt nhớ tới khi mình ở đại đồng, khỏa thân ở "Diễm Lai lầu" đối diện với nàng, Liễu Phi Vũ giật mình há cái miệng nhỏ, sau đó nghiêng đầu. Nhớ lại cảnh lừa mình dối người khiến hắn có buồn cười: Một tiểu nha đầu không làm chuyện ác gì, ở trong lao quá tuổi già cô đơn cả đời cũng thật sự đáng thương. Chạy thoát được thì cứ chạy đi.

Vào lúc này trong đầu tự nhiên xuất hiện hình ảnh một bộ ngọc thể xinh đẹp, tiêu hồn khiến Dương Lăng rung động, vội lắc đầu đuổi hình ảnh kia ra khỏi óc, hắn thấy thị vệ kia còn đang nhìn mình, gương mặt không khỏi nóng lên, nói: - Hiện tại Đông xưởng tập trung tiêu diệt tà giáo. Việc này có Đông xưởng phụ trách, các ngươi không cần nhúng tay, còn có chuyện gì không?

Phiên Tử nói: - Còn có một chuyện, Cao đại nhân đã nghĩ ra cách đối phó với người trong tà giáo thụ hình hôn mê.

Dương Lăng thân hình chấn động, thấy xung quanh là thị vệ của mình, dân chúng đều trốn xa một bên, hỏi vội:

- Có biện pháp?

Cao đại nhân đương nhiên là Cao Văn Tâm, nàng là có phẩm bậc nữ y quan. Dương phủ đều gọi nàng là Cao tiểu thư. Trong triều cũng không dám rối loạn quy củ, lợi dụng chức quan tương xứng. Nàng giúp Đường Nhất Tiên trị liệu một thời gian ngắn, không thấy hiệu quả liền tạm thời ngừng lại, đi nghiên cứu bí mật Vương Long tự động choáng mê, không thể tưởng được nàng đã tìm ra biện pháp.

Phiên tử nói: - Vâng, Vương Long chịu hình đã khai, Cao đại nhân bảo tiểu nhân đến báo cho đại nhân biết.

Dương Lăng mừng rỡ, vội nói:

- Mau, lập tức quay về.

Đoàn người vội vàng trở lại Cao lão trang, Dương Lăng nhìn Đường Nhất Tiên bước xuống kiệu nhỏ nói: - Tiên nhi, nói với biểu tẩu ta đi xử lý công vụ.

Đường Nhất Tiên nghe chứ "Biểu tẩu" thì có cảm giác lẫn lộn, nàng do dự một chút, cảm thấy tỷ muội Giải Ngữ Tu Hoa khả nghi, vẫn luôn truy vấn thân phận mình, tám chín phần mười là cừu gia của Dương đại nhân muốn nắm nhược điểm của hắn, việc này phải nói cho hắn biết, liền tiến lên một bước hạ giọng nói: - Biểu... Ca, ta có chuyện muốn nói cho huynh nghe.

Dương Lăng nghi ngờ nhìn nàng, Đường Nhất Tiên kéo hắn qua kể chuyện Giải Ngữ, Tu Hoa dùng tà thuật ép hỏi thân phận nàng, sau đó nói:

- Tuy rằng cảm giác mờ mịt nhưng vẫn nhớ được các nàng hỏi chuyện gì, lúc này mới thấy buồn nôn, Tiên nhi nghĩ... Hai vị cô nương kia tám phần không có hảo ý với biểu ca, huynh phải cẩn thận chút.

Dương Lăng nghe nàng kể nàng kia dùng ngọc phật thi thuật đã biết đó là thuật thôi miên, đầu Đường Nhất Tiên bị thương cho nên mới không bị mê hoặc.

Dương Lăng nhẹ nhàng thở ra cùng âm thầm đề cao cảnh giác: - Xem ra có người muốn làm lớn chuyện về thân thế của Đường Nhất Tiên, việc này bắt đầu vốn không đủ cơ mật, rốt cuộc không thể gạt được người có tâm.

Dương Lăng âm thầm suy nghĩ đối sách, một bên trấn an Đường Nhất Tiên nói: - Không cần phải lo lắng, trong triều có nhiều người muốn hại biểu ca, chút âm mưu quỷ kế này không làm gì được ta, muội đi về nghỉ ngơi trước, chờ ta xuống núi, dẫn theo Văn Tâm tới thăm muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.