Còn Có Thể Bên Người Bao Lâu Nữa

Chương 9




Mặt trời ngả về tây, tia ánh mặt trời cuối cùng biến mất bên ngoài rèm cửa, cách đó không xa trung tâm thành phố đã bắt đầu lên đèn.

Trên đường lớn người tan việc rất đông, nhưng trong phòng lại hết sức yên tĩnh, kính cách âm đã chặn hết mọi tiếng ồn bên ngoài, nơi này yên tĩnh như một ngôi mộ, bóng tối, yên tĩnh, khác hẳn với sự náo nhiệt bên ngoài.

Đồng hồ điện tử trên đầu giường hiển thị những con số, trong phòng vẫn im lặng như thường.

Tích tích tích tích, tích tích tích tích, tích tích tích tích, giọt –

Đồng hồ điện tử vang lên, tiếng tích tích rất nhỏ vang khắp căn phòng ở tầng bốn, một bàn tay to vương ra tắt đồng hồ báo thức.

Chủ nhân của bàn tay ấy mở mắt ra, vẫn còn buồn ngủ nhìn con số màu xanh đang hiển thị.

Bảy giờ đúng.

Người đàn ông từ trên giường ngồi dậy, vuốt mái tóc hỗn loạn, sau đó vừa ngáp vừa đi vào phòng tắm.

Mở đèn phòng tắm lên, trong gương hiện ra một gương mặt điển trai, người đàn ông có đôi mắt màu xanh nhạt, mái tóc màu bạch kim xốc xếch, anh nhìn chằm chằm chính mình trong gương, sau đó bắt đầu đánh răng, rửa mặt, cạo râu, chải lại mái tóc rối bời, rồi mới ra khỏi phòng tắm, đi tới phòng tập thể hình, mở nhạc giao hưởng lên, chạy bộ một tiếng đồng hồ.

Tám giờ, anh tiếp tục tập lực cho tay.

Chín giờ rưỡi, anh đi tắm, sau đó đi đến phòng bếp tự rót cho mình một ly cà phê, nướng hai miếng bánh mì.

Khi anh đang rót cà phê, phòng bếp tối mờ đột nhiên sáng lên, nhưng anh không có bật đèn, ánh sáng này là ánh đèn của hộ đối diện hắt qua.

Anh quay đầu nhìn một chút, cô gái ở đối diện đang ôm mộtbọc giấy đi tới trước tủ lạnh, lấy thức ăn trong túi bỏ vào trong tủ lạnh, đột nhiên điện thoại của cô vang lên, cô chạy đi nghe điện thoại, vừa nói điện thoại, vừa sắp xếp lại đồ cho tốt.

Cất đồ xong, cô rót một ly sữa tươi, vừa nghe xin điện thoại vừa uống, trên môi cô dính một vòng râu màu trắng bằng sữa tươi, cô không phát hiện, chỉ đi rửa ly, sau đó rót một ly nước, đi tới ban công.

Anh lui về phía sau, lùi vào một góc tối, im lặng quan sát cô đang tưới nước cho những chậu hoa trên ban công, không biết đối phương nói gì với cô chỉ thấy cô nở nụ cười, sau đó cô nói vài câu liền tắtđiện thoại.

Tưới nước xong, cô đứng ở trên ban công, ngẩng đầu nhìn về phí anh, anh nghĩ rằng cô sẽnhìn thấy mình, nhưng một giây sau, cô liền chuyển tầm mắt ra phía cửa, sau đó dựa vào tường màu đỏ, tim đập mạnh và loạn nhịpnhìn về phương xa.

Anh không biết cô đang nhìn cái gì, nơi đó không có gì cả, chỉ có trời và biển mà thôi, nhưng hiện tại nơi đó chỉ toàn màu đen, ngoại trừ một vài ánh đèn thì không có gì cả.

Sau đó cô nhắm nghiền hai mắt, đón hơi lạnh của gió đêm, vẻ mặt có chút bi thương.

Gió đêm phất qua hai má, cuốn bay những sợi tóc của cô.

Anh nắm chặt ly cà phê, có một loại khát vọng muốn vuốt ve an ủi cô.

Cô trước kia không như thế, tâm trạng cô luôn vui vẻ, không có gầy như vậy, trên mặt cũng không mang theo nét buồn nhàn nhạt.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cũng khoảng vào giờ này, cô gái này ở trong căn phòng đối diện phòng anh chỉ cách một đường đi, cô chuyển đến nhà trọ không đến năm mét này đã ba năm.

Tám, chín giờ tối, anh rời giường tập thể dục ăn điểm tâm, phòng bếp đối diện sáng lên, đột nhiên xuất hiệnánh đèn làm anh chú ý, từ cửa sổ nhìn sang, mới phát hiện căn phòng trống kia đã có người chuyển vào, trên sàn phòng kháchcó năm, sáu chiếc va ly, một cô gái Đông Phương đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cúi đầu vào một trong số những chiếc va ly đó để kiếm đồ, cô ném tất cả đồ trong va ly sang bên cạnh, cuối cùng lấy ra một cái kéo, nắm mái tóc dài được cột sau lưng lên, cũng không thèm nhìn nó, liền cắt ngang một phát.

Hành động của cô làm anh sợ hết hồn, sau đó cô ném phần tóc đã cắt sang một, lại tiếp tục cắt ngắn mái tóc của mình, động tác của cô nhanh chóng gọn gàn, thậm chí không có soi gương, kiểu tóc ngắn này khiến cô giống cậu học sinh nhưng lại tương đối nhẹ nhàng khoan khoái và rất đẹp mắt.

Sau khi cắt xong, cô chỉ tùy ý vuốt lại mái tóc, liền cất cây kéo đi, cầm chổi quét sach sẽ số tóc vương trên mặt đất, thấy bộ dáng thuần thụccủa cô, chắc chắn là trước đây đã cắt nhiều lần rồi.

Anh vẫn còn sững sờ, lại thấy cô duỗi lưng, không có chút thục nữ há miệng ngáp một cái thật to, sau đó xoay người đi vào phòng, cả quần áo cũng không thay, liền tê liệt ngã xuống giường ngay cả ga trải giường cũng không đổi liền ngủ thật say.

Có lẽ bởi vì mới đến nên trong phòng cô ngoại trừ cái giường kia thì không có bất kỳ cái gì, dĩ nhiên cũng không có rèm cửa, hình như cô cũng không chú ý lắm đến việc này, bởi vì tình trạng này đơn sơ duy trì gần nửa năm, sau đó mới bắt đầu từ từ có thêm một ít đồ điện gia dụng.

Anh rất khó không chú ý tới cô, bởi vì phòng cô không có rèm cửa, cô lại cứ thoải mái phơi bày cuộc sống riêng tư của mình ra trước mắt anh.

Cô nằm ở trên giường đọc tiểu thuyết trinh thám, cô nằm ngửa trên sàn phòng khách không có vật gì làm Sit-Ups (nằm xuống rồi ngồi dậy lưng thẳng, chân duỗi thẳng – chắc là cách gập bụng), cô tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm liền lao ra nghe điện thoại, cô nấu ba bữa ăn, một mình tự ăn, cô sẽ một mình nói chuyện với những chậu hoa trên ban công rồi cười khúc khích, cô vừa phơi quần áo vừa hát, thỉnh thoảng còn dựa vào tường trên ban công, ngẩn người nhìn phương xa phảng phất, hơn nữa trừ chạy bộ buổi sáng và đi ra ngoài mua thức ăn hầu như cô đều ở nhà cả ngày.

Sau đó có một ngày, anh không thấy cô.

Đồ đạc của cô vẫn còn, nhưng cả ngày đều không thấy bóng người, ngày thứ hai cũng không thấy cô, sau đó ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm. . . . . .

Cô mất tích, anh không giải thích được sự khó chịu trong lòng, anh đang định điều tra xem có phải cô đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không, thì cô đột nhiên xuất hiện sau một tuần biến mất.

Trừng mắt nhìn bóng người đang nằm ở trên giường, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh nhìn thấy trên va ly ở cuối giường có giấy xuất nhập cảnh của các quốc gia khác nhau, mới có, cũ cũng có.

Cho nên, cô đi xa nhà?

Cô ngủ cả ba ngày, ngoại trừ đứng lên để ăn, để tắm và đi vệ sinh, cô lúc nào cũng nằm trên giường để ngủ, giống như đã bảy ngày rồi chưa ngủ.

Ngày thứ tư, cô lại khôi phục lại việc làm và nghỉ ngơi như bình thường, buổi sáng ra khỏi cửa chạy bộ, sau đó dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm giặt quần áo, tưới nước cho những chậu hoa sắp chết héo trên ban công, cô nghe điện thoại, xem tiểu thuyết, cô ngẩn người, bộ dáng cả ngày một rảnh rỗi nhàm chán không có chuyện gì làm.

Không bao lâu, anh phát hiện cô thường thường sẽ biến mất không thấy, nhanh thì một tuần, lâu thì ba tháng, mỗi lần trở lại đều có bộ dáng bộ kiệt sức, anh đoán rằng cô đi công tác xa nhà, chẳng qua là không biết đến tột cùng cô làm việc gì.

Lần đó cô đi suốt ba tháng, khi trở về cô gầy một vòng, vừa đen vừa gầy, giống như dân chạy nạn, hơn nữa cũng không còn thấy nụ cười của cô.

Anh không biết cô đã xảy ra chuyện gì, sau lần đó sau cô thường giật mình dậy khi đang ngủ, sức ăn của cô giống như một con chim nhỏ, nhưng dần dần cô đã mập lên, không gầy giống như que củi nữa.

Thời gian cô ngẩn người cũng lâu hơn trước, thậm chí không thèm để ý đến những chậu hoa tươi tốt trên ban công đã sớm chết hết kể từ khi cô đi vào ba tháng trước.

Mặc dù cô dần dần khôi phục lại như bình thường, nhưng cô vẫn không giống như trước.

Cô không còn đi xa nhà, giấy xuất nhập cảnh và va ly hành lý vẫn nằm im ở một góc, cô không hề đụng tới chúng dù chỉ một lần, mặc kệ nó bị bụi bám đầy.

Còn một tháng nữa là đến lễ Giáng Sinh, cô cũng không giống năm trước lấy cây thông giả trong va ly ra để trang hoàng, bình thường chưa đến tháng mười hai cô đã trang hoàng thật tốt cho cây thông đó rồi, sau đó làm cho nó có đủ màu sắc, mỗi lần như vậy cô liền nhìn nó cười khúc khích, cô trước kia đều làm như vậy nhưng năm nay cái gì cũng không làm.

Reng reng reng reng – Reng reng reng reng –

Anh phục hồi tinh thần, điện thoại của cô lại vang lên, cô mở mắt ra, nhận điện thoại, xoay người trở về phòng, biến mất sau cánh cửa.

Nhìn cánh cửa khép lại, anh uống cạn ly cà phê trong tay, cầm hai miếng bánh mì, xoay người vào phòng bếp, bật máy tính làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.