Còn Có Thể Bên Người Bao Lâu Nữa

Chương 81




Đối với đánh lén của Thiên Lân, Hoa Hồng có cảm giác được nhưng nàng lại hoàn toàn không né tránh do bởi hai nguyên nhân. Thứ nhất, Hoa Hồng đã yêu thương Thiên Lân rồi, không muốn khiến hắn mất đi hưng phấn. Thứ hai, Thiên Lân ngày mai đi rồi, thời khắc này không biết lúc nào mới gặp nhau lập lại, Hoa Hồng cũng muốn để lại một hồi ức cho bản thân nàng. Xét đến hai nguyên nhân này, Hoa Hồng liền đi theo ý muốn của Thiên Lân, để hắn tự do hôn đầy yêu thương, hôn thật thâm tình.

Thân là một trong ba đại mỹ nữ của Ngũ Sắc Thiên Vực, hoàn cảnh sinh sống từ nhỏ của Hoa Hồng cùng với lý giải về tình ái có phần khác với nhân gian. Trong Ngũ Sắc Thiên Vực, nam yêu nữ thích đều là chuyện tự do, không phải mơ hồ che giấu giống như ở nhân gian. Chỉ cần hai bên có tình ý với nhau, yêu thương thân mật với nhau cũng là chuyện hết sức bình thường. Đương nhiên, Hoa Hồng thân là thánh nữ, cũng tính là băng thanh ngọc khiết tự nhiên những cô gái bình thường không sao sánh bằng, cho dù là như vậy, về phương diện này thì nàng cũng thông thoáng hơn những người phụ nữ ở nhân gian nhiều.

Lúc này, Thiên Lân đang hôn lên đôi môi đỏ mọng của Hoa Hồng, hít lấy hơi thở thơm tho của nàng, vuốt ve bờ vai trắng mịn của nàng, trong lòng đầy yêu thương và hưng phấn. Hoa Hồng có phần ngượng ngùng, nhưng lại chủ động đáp ứng. Điều này khiến cho Thiên Lân rất vui sướng, kích động vô cùng.

Rời môi ra, Hoa Hồng nhìn Thiên Lân, khẽ giọng bảo:

- Không cần phải nóng nảy, đợi đến lúc thời cơ thích hợp, địa điểm thích hợp, ta sẽ tự hiến cho chàng thôi, trong Ngũ Sắc Thiên Vực, tình ái là chuyện bình thường, chỉ cần tình đầu ý hợp, nam nữ hai bên lập tức có thể ở cùng với nhau, tuy ta thân là thánh nữ, không thể tùy tiện giống như những người phụ nữ bình thường, nhưng ta chỉ cần yêu thích một người đàn ông nào, ta liền có thể cả đời không đổi, yêu hắn đến chỗ chết mà thôi.

Thiên Lân cảm động vô cùng vô tận, lập tức ôm lấy Hoa Hồng vào trong lòng, trịnh trọng nói:

- Nàng yên tâm, đời này ta vĩnh viễn không phụ nàng.

Hoa Hồng nép vào trong lòng của hắn, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, chầm chậm khép hờ đôi mắt. Thiên Lân ôm lấy thân thể mềm mại của Hoa Hồng, im im lặng lặng sưởi ấm cho nàng, khiến cho nàng lay động, trầm ngâm lại không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì cả.

Thời gian lúc này trở nên ấm áp, Hoa Hồng yên yên lặng lặng nép vào trong lòng của Thiên Lân, mãi một lúc sau nàng mới mở to hai mắt, khẽ giọng lẩm nhẩm:

- Có bờ vai này, ta đời này không hối hận. Thiên Lân, phu quân của ta.

Thời khắc này, Hoa Hồng thừa nhận thân phận của Thiên Lân, ngày mai chia tay rồi mà Thiên Lân đã làm nàng động tâm.

Thiên Lân nhìn Hoa Hồng, tình cảm êm ái nhẹ nhàng như nước lên tiếng:

- Nàng chính là ân tình ông trời ban cho ta, bảo hộ nàng chính là trách nhiệm của ta.

Hoa Hồng vẻ mặt hơi mỉm cười, đứng lên nói:

- Hy vọng chọn lựa của ta tuy chỉ là một sự may mắn, chàng mang đến cho ta cuộc đời hạnh phúc và an ủi.

Dứt lời, Hoa Hồng lóe lên đi liền, cứ thế biến mất.

Thiên Lân sửng mình, sau đó liền bình tĩnh trở lại, đang dự tính đứng lên liền thấy trước mắt ánh nhạt lóe lên, Mẫu Đơn đã đến gần rồi.

Thiên Lân đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy Mẫu Đơn vào trong lòng, còn chưa kịp mở miệng, Mẫu Đơn đã hỏi:

- Chàng vừa rồi nói chuyện gì với Hoa Hồng vậy, nàng ta biến đổi rất rõ ràng, tỏ ra vô cùng cao hứng.

Thiên Lân điềm nhiên đáp:

- Không có gì, ta chỉ đáp ứng nàng ấy, đợi sau khi ta xử lý xong chuyện của Ngọc Tâm rồi liền sẽ theo các nàng quay về Ngũ Sắc Thiên Vực, đánh ngã Ngũ Sắc Thần Vương, rồi mới cưới cả hai nàng.

Mẫu Đơn đẩy Thiên Lân ra, nghiêm túc nhìn vào trong mắt của hắn, thấy hắn không giống như nói đùa, vẻ mặt toát ra vài phần hoan hỉ, khẽ cười nói:

- Coi như chàng còn có lương tâm, biết suy nghĩ cho chúng ta.

Thiên Lân ôm lấy Mẫu Đơn thật chặt, khẽ giọng nói bên tai của nàng:

- Các nàng đến từ Ngũ Sắc Thiên Vực mà tìm người hỗ trợ, làm sao ta không biết được ý nghĩ trong lòng của các nàng, trước đây ta bình an trong hiện trạng, không muốn rời khỏi nơi này. Hiện nay, cái chết của Ngọc Tâm đã khiến ta hiểu ra một đạo lý, biết trân trọng từng cá nhân mà ta yêu thương, vì các nàng, ta có thể không tiếc gì cả, gặp thần giết thần, chỉ cần không để lại nuối tiếc trong lòng mà thôi.

Mẫu Đơn vuốt ve khuôn mặt của Thiên Lân, êm ái lên tiếng:

- Chàng chính là người đàn ông mà ta chờ đợi từ lúc sinh ra, người chồng tốt mà ta hy vọng, phụ nữ, bất kể là bản lĩnh to lớn đến thế nào, đều hy vọng có thể tìm được một người đàn ông để trông vây, làm nũng trước mặt người ấy, tranh thủ lấy sự quan tâm của người đó. Trước đây, chàng bản tính tinh nghịch hiếu động, bản tính của trẻ con, tuy bề ngoài chàng đẹp đẽ, nhưng lại thiếu đi khí phách cứng rắn của người đàn ông phải có. Hiện nay, chàng sau khi sống lại đã trở thành bình tĩnh lạnh lùng thuần thục, vô hình trung toát ra bá khí, đây chính là nguyên nhân khiến mọi người phải động tâm, là người đàn ông thành công. Nếu đã có tình tình khôi hài, lại thêm bá khí uy nghiêm, cả hai kết hợp hoàn mỹ lại, con đường tình cảm phải nói là không gì bất lợi, mà chàng lại có được ưu thế như vậy.

Thiên Lân thưởng thức những lời nói của Mẫu Đơn, bản thân quả thật chính là dạng người như vậy chăng? Điểm này thì Thiên Lân không dám khẳng định, bất quá có thể nghe được những lời khen tặng này của Mẫu Đơn, trong lòng hắn rất là cao hứng.

- Lần này đi xa, ta có phần lo lắng cho hai người, không muốn hai người xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Mẫu Đơn nghe vậy có phần phiền muộn nói:

- Thực ra từ sự xuất hiện của Hoa Ảnh cũng có thể thấy được, lần này Hắc Trì Huyền Vực và Lam Quang Thánh Vực đã định sẵn phải đối mặt với tai ách. Kết quả thế nào, thiệt hại đến mức độ như thế nào thì phải trông vào may mắn của chúng ta mà thôi.

Thiên Lân nghĩ lại, đưa ra đề nghị:

- Ta thấy ý định đến đây của Hoa Ảnh rất rõ ràng, mọi người đừng ngại suy tính thêm, nói không chừng có thể thông qua Thánh Nữ giáo để lay động căn cơ của Ngũ Sắc Thần Vương.

Mẫu Đơn đáp:

- Nếu như Hoa Ngạo Nguyệt có lòng chống lại Thần Vương, Thánh Nữ giáo tự nhiên sau này có thể có tác dụng to lớn, vấn đề mấu chốt chính là chúng ta không sao nắm bắt được ý định của Hoa Ngạo Nguyệt, không biết bên trong có bày bẫy rập nào không?

Thiên Lân nói:

- Chuyện này phải ra tay từ Hoa Ảnh, nhưng trước mắt chưa phải là thời cơ tốt nhất.

Mẫu Đơn trầm ngâm lên tiếng:

- Thực ra ta đã suy xét kỹ chuyện này, nếu như chàng có thể gặp mặt được Ngạo Nguyệt, dùng tình để lay động, chuyện này có cơ chuyển thế được.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Như vậy chỉ sợ không được thực tế.

Mẫu Đơn không cho là vậy đáp:

- Theo ta thì chuyện này thực ra rất khó, quan trọng là từ Hoa Ảnh, một khi chàng và Hoa Ngạo Nguyệt đã gặp mặt rồi, lại giành được tình cảm của nàng ta, chuyện này tất sẽ hoàn thành.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Nàng tính chuyện thi triển mỹ nam kế, chỉ sợ không dễ dàng đến như vậy. Tuy ta tự nhận là anh tuấn phi phàm, nhưng Hoa Ngạo Nguyệt chính là thánh nữ, tầm nhìn tất nhiên rất cao, không dễ dàng thu được lòng nàng, chỉ sợ...

Mẫu Đơn cười nói:

- Muốn khiến Hoa Ngạo Nguyệt động tình tự nhiên là không dễ dàng rồi, chỉ bằng vẻ bề ngoài xinh đẹp tuấn tú thì đương nhiên không tốt, nhưng điểm này chàng có thể yên tâm, trên thế gian nếu như có một người đàn ông có thể đánh cướp được trái tim của nàng ta thì ngoại trừ chàng ra, tuyệt đối sẽ không còn người khác.

Thiên Lân hỏi lại:

- Vì sao như vậy?

Mẫu Đơn cười trả lời:

- Không thể nói được, nói rồi chắc không linh nghiệm.

Thiên Lân chất vấn tiếp:

- Có chuyện như vậy sao? Xem ra nàng cố ý thừa nước đục thả câu, coi chừng ta trừng phạt nàng.

Mẫu Đơn cười nhẹ đáp:

- Không cần nóng vội, chờ đến một ngày thật sự cần phải dùng chiêu đó, ta sẽ tự nói cho chàng biết nguyên nhân. Bây giờ, hay là chàng hãy nghỉ ngơi chút đi, ngày mai mới có tinh thần.

Thiên Lân nghe vậy liền ôm lấy Mẫu Đơn, cười đáp:

- Không cần gấp, ta còn có việc.

Mẫu Đơn nghi hoặc nhìn Thiên Lân cất tiếng hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Thiên Lân nở nụ cười mỉm tà mị, không ra vẻ tốt lành gì nói:

- Ta ngày mai đi rồi, đêm nay ta muốn ...

Mẫu Đơn đảo tròn mắt, lập tức suy đoán được ý nghĩ trong lòng của Thiên Lân, cười mắng:

- Té ra chàng muốn có chủ ý xấu xa, nhưng ta còn chưa muốn gả cho chàng mà.

Thiên Lân cười xấu xa nói:

- Một khi rơi vào tay ta rồi, cho dù ta có thế nào thì nàng cũng đừng mong thoát khỏi tay ta được.

Mẫu Đơn hô nhẹ:

- Bá đạo vậy sao, thế thì ta phải suy nghĩ cho cẩn thận.

Thiên Lân cúi đầu đến gần Mẫu Đơn, cười nói:

- Không kịp rồi.

Nói rồi đưa môi hôn thẳng về phía Mẫu Đơn.

Mẫu Đơn thấy vậy hoàn toàn không để ý đến, khuôn mặt nở nụ cười xấu xa, khẽ lẩm bẩm:

- Phải vậy sao? Không cần thiết.

Lời nói còn vang bên tai, thân thể Mẫu Đơn đột nhiên vỡ nát, huyền diệu thoát khỏi hai tay của Thiên Lân, khiến cho hắn ôm vào trống không.

Lúc này, Thiên Lân sửng mình, vừa tức vừa gấp lớn giọng nói:

- Ra ngay đây cho ta.

Ánh sáng lóe lên, Mẫu Đơn xuất hiện ngoài vài thước, khuôn mặt nở nụ cười quyến rũ mê người.

Thiên Lân trừng mắt Mẫu Đơn, giang hai tay nói:

- Đến đây, để ta hôn cho đủ.

Mẫu Đơn trầm ngâm nói:

- Hôn một lúc có thể coi lại được, hôn cho đủ thì .. không có cửa.

Giọng nói biến chuyển, Mẫu Đơn cười như đoạt hồn, nhưng lại không hề đến gần.

Thiên Lân trừng to hai mắt, tức giận thở hổn hển nói:

- Ta đếm đến ba, nếu nàng không chịu đến, bảo đảm nàng sẽ hối hận.

Mẫu Đơn nghe vậy lộ ra vẻ mặt sợ hãi, dịu dàng nói:

- Dọa người dữ như vậy, thế thì ta phải tránh ra xa một chút.

Thiên Lân tức giận, lại vô cùng thích thú vẻ mặt như vậy của Mẫu Đơn, nhịn không được nhào thẳng tới, ôm chặt nàng vào trong lòng.

Mẫu Đơn hoàn toàn không né tránh, nàng chỉ trêu chọc Thiên Lân thôi, hoàn toàn không muốn áp chế lòng tự ái của hắn.

Khẽ kêu lên yêu kiều, Mẫu Đơn chớp mắt với Thiên Lân, quyến rũ nói:

- A, bị bắt rồi, chạy mau thôi.

Thiên Lân hưng phấn vô cùng, ôm thật chặt nói:

- Quá trễ rồi.

Nói rồi hôn lên đôi môi của Mẫu Đơn, vừa vội vàng vừa nóng bỏng.

Mẫu Đơn khẽ mở đôi môi, tựa như xấu hổ lại như vui mừng đáp ứng với Thiên Lân, khiến cho hắn được thưởng thức lạc thú khác thường, cảm nhận được vẻ kiều mị của nữ nhân.

Nụ hôn này kéo dài triền miên lại như si mê, Thiên Lân chìm đắm vào trong đó, không muốn tỉnh lại.

Mẫu Đơn cảm nhận được sự quyến luyến của Thiên Lân, trong lòng có vài phần êm ái, cứ để cho hắn quấn quýt si mê rất lâu mới đẩy hắn ra, khẽ lẩm bẩm:

- Lúc này không phải, tương lai sẽ khiến cho chàng được như ý nguyện.

Thiên Lân có phần không chịu, nhìn đôi mắt kiều diễm như nước của Mẫu Đơn, khẽ giọng nói:

- Câu này ta nhớ kỹ, nàng chớ có sai lời.

Mẫu Đơn cười mắng:

- Đàn ông quả thật là khả ái, ngủ nhanh đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.

Dứt lời, Mẫu Đơn lóe lên đi liền, rời khỏi động.

Thiên Lân không hề ngăn cản, ngồi tĩnh tọa trên giường, suy nghĩ tất cả mọi thứ phát sinh trong ngày hôm nay.

Đối với mấy người phụ nữ hắn yêu thương, Thiên Lân thực ra cũng không ham hố tình dục, hắn thân mật với các nàng cũng chỉ là một phương thức biểu lộ tình yêu mà thôi. Tuy nhiên, cảm giác đó khiến lòng hắn động, nhưng hắn biết thời gian địa điểm còn chưa thích hợp.

Nằm dài trên giường, Thiên Lân vẻ mặt toát ra tình yêu mật ngọt êm đềm buổi tối, tình tự trước khi ly biệt nhàn nhạt, tất cả khiến hắn nhớ mãi không thôi.

Không biết từ lúc nào, miệng Thiên Lân truyền ra tiếng thở nhè nhẹ, bên giường đã có thêm hai bóng người.

Đêm nay, Mẫu Đơn và Hoa Hồng không hề nghỉ ngơi, hai nàng yên lặng bảo vệ cho Thiên Lân, ai cũng nở nụ cười hạnh phúc.

Trước khi rời đi, Thiên Lân quay lại nơi này. Điều này đối với Hoa Hồng và Mẫu Đơn là một loại vinh hạnh.

Khi hừng sáng, Thiên Lân mở to hai mắt, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đã không còn thấy nữa, Thiên Lân cũng không biết chuyện đêm qua. Đứng lên, nhìn lại nơi sinh sống đã vài chục năm, trong ánh mắt hắn có thêm nỗi niềm không nỡ rời xa. Nhưng khi nghĩ đến Ngọc Tâm, ánh mắt Thiên Lân lập tức trở nên kiên định, xoay mình đi thẳng ra ngoài. Đến trên ngọn Thiên Nữ phong, mọi người trước mắt khiến cho Thiên Lân cảm thấy kinh ngạc, không những có Tân Nguyệt đến, Vũ Điệp, Lâm Y Tuyết, Dao Quang, Giang Thanh Tuyết, Đồ Thiên, Lâm Phàm, Phỉ Vân, Tuyết Hồ đều có mặt đưa tiễn hắn.

Nhìn mọi người có mặt, Thiên Lân nở nụ cười mỉm, khẽ giọng nói:

- Mỉm cười mà đi, mỉm cười quay về, nụ cười của mọi người chính là sự khích lệ lớn lao nhất dành cho ta, nhất định không để cho những lầm lạc làm trễ nãi con đường ta đi.

Mọi người nghe vậy có phần chua xót, không ít người đều mang tâm tình khó coi nhẹ được, nhưng sau khi nghe những lời của Thiên Lân rồi, ai cũng không muốn biểu lộ ra ngoài, mọi người cùng nở nụ cười tươi tỉnh đưa tiễn Thiên Lân lên đường.

Phất tay từ biệt, không nói gì cả, từng ánh mắt đều ẩn chứa rất nhiều tình ý.

Thiên Lân sợ bản thân không chịu đựng nổi, không dám dừng lại quá lâu, sau khi nhìn quanh một vòng rồi, dứt khoát tung mình bay đi.

Thời khắc đó, trên Thiên Nữ phong vô số ánh mắt toát ra vẻ lưu luyến không nỡ, không ít người nhẹ giọng kêu gọi, tiếng kêu của bọn họ vang lên trong gió tuyết bị cuồng phong quét mất, chìm đắm trong gió tuyết.

Thiên Lân nghe thấy những tiếng kêu yếu ớt, hắn lại không dám quay đầu tìm kiếm, hắn sợ bản thân không đủ cứng rắn rời đi.

Chớp mắt, Thiên Lân đã biến mất trong gió tuyết, hệt như một ảo ảnh tan biến, mang theo mình là tấm lòng của mọi người.

Vân Nghê thánh nữ nhìn mọi người, cảm nhận khó khăn chấp nhận của mọi người, nhịn không được than dài:

- Bỏ hay giữ là quyết định khó nhất. Nhưng đây chính là chuyện chắc chắn phải trải qua trong đời người. Các ngươi không nỡ, bởi vì các ngươi không khẳng định được tương lai. Nếu như các ngươi biết kết quả rồi, các ngươi có để ý đến vậy không.

Mọi người trên Thiên Nữ phong im lặng, ai nấy đều suy nghĩ những lời nói của Vân Nghê thánh nữ, ít nhiều lãnh hội được vài phần.

Con người vốn dĩ là như vậy. Khẳng định không quá nhiều mới khiến xảy ra những hỉ nộ ái ố vui buồn.

Cũng giống như Thiên Lân, lần này hắn đi vào Trung Thổ, kết quả thế nào hắn cũng hoàn toàn chưa biết được. Nhưng cũng chính vì như vậy, chuyến đi Trung Thổ kỳ này mới tràn đầy chờ đợi, khiến người ta cảm thấy hiếu kỳ vô cùng, cũng khiến cho Thiên Lân càng thêm nỗ lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.