Còn Có Thể Bên Người Bao Lâu Nữa

Chương 14-4




Sáng hôm sau, không ngoài dự liệu của Tiểu Đao, toàn bộ sơn trang Bích Ba đều lan truyền tin đồn, nói Thúy Nhi bị người ta giết chết, trang chủ Vương Bích Ba không phân biệt tốt xấu mắng biểu tiểu thư Dư Lan Chi.

Bọn nha hoàn hạ nhân đều sôi nổi bày tỏ — Trái tim của nam nhân như trời tháng sáu, nói trở mặt liền trở mặt, thật quá tuyệt tình. Nhớ đến chuyện Dư Lan Chi nàng vì Vương Bích Ba mà đem toàn bộ trái tim hướng về hắn, cuối cùng lại bị người ta vứt như rơm rác, đã vậy Vương Bích Ba còn muốn cưới Nhan Tiểu Đao, thật đáng thương cho Dư Lan Chi vì hắn si ngốc đợi chờ nhiều năm như vậy.

Hiểu Nguyệt đối với Tiểu Đao ngày càng khâm phục, lúc đang ăn điểm tâm, vừa cầm bát vừa nói: “Tiểu Đao cô thật lợi hại, đều đoán đúng cả.”

Tiểu Đao nhún nhún vai: “Không phải ta lợi hại mà là do Vương Bích Ba là một tên nam nhân hèn hạ.”

“Sáng sớm mới ngủ dậy cô đã mắng chửi người.” Tiết Bắc Phàm từ ngoài sân đi vào, ngối xuống đối diện với Hiểu Nguyệt và Tiểu Đao, thò tay vào cái đĩa nhỏ lấy mấy hạt đậu phộng ăn: “Lần này tốt xấu gì Vương Bích Ba cũng đã tự hy sinh mình để ngăn chặn mọi chuyện, cô còn nói hắn hèn hạ nữa sao?”

Tiểu Đao nghiêng người liếc Tiết Bắc Phàm một cái: “Loại nam nhân này, không có lợi ích sẽ không hành động, có trả giá thì nhất định sẽ có trả thù, cứ chờ xem.”

Bên này đang tiếp tục ăn sáng, chỉ chốc lát sau, Dư Lan Chi bưng một đĩa thức ăn chạy đến đây: “Tiểu Đao, ăn thử món này đi, rất dinh dưỡng.”

Tiểu Đao cầm chiếc đũa bạc thọc thọc vào món ăn, mở miệng nói: “Biểu tiểu thư, món này không có độc chứ?”

Dư Lan Chi trừng mắt nhìn nàng một cái, một tay vuốt ngực, một tay cầm vài lọn tóc, tâm tình có vẻ vô cùng tốt.

Hiểu Nguyệt nhìn Tiểu Đao một chút, Tiểu Đao bĩu môi, gấp dưa muối lên nhai, mở miệng nói: “Ây ya, lừa gạt nhất chính là lòng dạ nữ nhân.”

“Cô nói cái gì chứ!” Dư Lan Chi đạp Tiểu Đao một cước dưới bàn đá, rồi nhìn xung quanh nói: “Hách thần bộ đâu? Ta có chuyện muốn nhờ hắn giúp đỡ.”

Tiết Bắc Phàm nhìn Dư Lan Chi nói: “Biểu tiểu thư tìm Hách thần bộ để hỗ trợ điều tra vụ án? Sáng sớm hôm nay hắn đã đi nha môn mời ngỗ tác* để khám nghiệm thi thể cho Thúy Nhi rồi.”

ngỗ tác: tên một chức lại có nhiệm vụ xét nghiệm xác chết.

“Ừm.” Dư Lan Chi gật đầu: “Ta đang suy nghĩ đến chuyện này, muốn nhờ hắn giúp đỡ điều tra cho rõ, để trả lại trong sạch cho biểu ca.”

Mọi người nghe xong liền sững sờ, Tiểu Đao lắc lắc chén cháo rồi bưng lên húp ‘sụp sụp’.

Tiết Bắc Phàm cảm thấy buồn cười, hỏi: ”Ta nói này biểu tiểu thư, người bị vu oan là kẻ sát nhân là cô, sao cô lại nói muốn rửa sạch hiềm nghi cho biểu ca cô?”

Dư Lan Chi mím môi khẽ cười, nụ cười ấy vừa yêu kiều là vừa dịu hiền: “Ta hôm nay, cuối cùng đã hiểu tình cảm sâu sắc của hắn, đúng là…”Nói đến đây, khuôn mặt liền đỏ ửng lên.

Khóe miệng của Tiết Bắc Phàm nhếch lên nhìn Tiểu Đao, thấy Tiểu Đao đang cầm cái chén rỗng hết nhìn đông tới nhìn tây: “Nha hoàn đâu? Cho thêm bát cháo nữa, cắt thêm một ít dưa muối này nữa, ăn rất ngon!”

Dư Lan Chi nhăn mũi lại, đưa tay qua bóp tay của Tiểu Đao.

“Ui.” Tiểu Đao hất tay ra, xoa xoa cánh tay, bất mãn nhìn nàng ta: “Cô đã được thỏa mãn như mong muốn của mình rồi, sao còn bóp tay ta.”

Dư Lan Chi càng thêm đắc ý nói: “Cô thực sự không có ý gì với biểu ca của ta? Tại sao lời nói ra lại có vị chua vậy hả?”

“Chậc chậc.”

Tiểu Đao liên tục lắc đầu: “Nếu biểu ca của cô là đĩa dưa muối kia thì ta con giữ lại, trái tim ta nhỏ như tim chim sẻ, không thể chưa nổi con rắn lớn ấy.”

“Cô nói cái gì vậy, thật đáng ghét.” Khuôn mặt của Dư Lan Chi biến đổi: “Tiểu Đao, cô giúp ta một việc đi.”

Tiểu Đao không tình nguyện nói: “Chỉ ăn một đĩa dưa muối mà phải giúp đỡ cô à.”

“Nếu cô giúp được, ta sẽ mời cô ăn một bữa tiệc lớn chưa từng thấy.” Dư Lan Chi

không hổ là thiên kim tiểu thư, vỗ ngực phóng khoáng nói: “Cô muốn cái gì cứ nói với ta.”

Tiểu Đao nâng tay chống cằm, nói: “Thứ gì ta cũng không muốn, nhưng ta nghe nói bên

trong Cửu Châu Long Đàm của sơn trang Bích Ba có rất nhiều bảo bối, có thể cho ta được mở mang đầu óc được không?”

Tiết Bắc Phàm nhướng mày nhìn Tiểu Đao — Tốt lắm!

Tiểu Đao thật muốn bưng đĩa dưa muối ném vào hắn.

“Cửu Châu Long Đàm hả, cái đó có gì khó đâu.” Dư Lan Chi thuận miệng đáp ứng: “Bất cứ lúc nào cũng có thể mang cô đến đó.”

“Có thật không?” Hiểu Nguyệt sửng sốt: “Ta nghe nói cơ quan trong Cửu Châu Long Đàm tầng tầng lớp lớp, bên trong cò có tuyệt thế bảo vật.”

Dư Lan Chi đầu tiên ngẩn người, sau đó vui vẻ che miệng cười khanh khách: “Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi, các ngươi không biết thôi, thật ra Cửu Châu Long Đàm có rất nhiều đồ vật quý giá, nhưng không có cách nào để đi vào.”

Tiết Bắc Phàm khẽ cau mày: “Không có cách nào để đi vào sao?”

“Năm đó, một trận cháy lớn đã diễn ra, làm thư phòng của di phu (dượng) của ta cùng phần lớnCửu Châu Long Đàm bị thiêu cháy. Lúc ấy, rất nhiều chìa khóa bị thất lạc, mà rất nhiều cơ quan cũng bị thiêu hủy hoặc biến đổi, những năm gần đây, biểu ca hao tốn rất nhiều bạc, tìm rất nhiều người thợ khéo léo có thực lực, cũng không thể mở ra những tòa quan trọng nhất.”

Nghe lời Dư Lan Chi nói xong, Tiểu Đao cầm chiếc đũa gõ vào miệng bát phát ra hai tiếng “ting ting”, trong lòng cũng nghĩ đi nghĩ lại điều gì đó, cuối cùng bật dậy.

Tất cả mọi người khó hiểu, sao tự nhiên Tiểu Đao lại đứng dậy, mà nhìn vẻ mặt của nàng… Hiểu Nguyệt kinh ngạc: “Tiểu Đao? Cô làm sao vậy?”

Lúc này khuôn mặt của Nhan Tiểu Đao trầm xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái chén không trên bàn.

“Này.” Tiết Bắc Phàm kéo kéo ống tay áo nàng: “Làm sao thế? Ăn phải đồ ăn bẩn à?”

Tiểu Đao không nói gì chỉ liến hắn một cái, cái liếc mắt này khiến Tiết Bắc Phàm không khỏi lấy làm cả kinh.

Nha đầu Nhan Tiểu Đao này, bộ dáng trời sinh lớn lên xinh đẹp, hơn nữa hai bên khóe môi còn hơi nhếch lên. Trong ngày thường vốn cũng chỉ híp mắt làm mèo con lười biếng. Cho dù ngày thường nàng hay đánh người mắng người, tức giận liền nhảy dựng lên, nhưng chung quy cũng chỉ là một con mèo thích nhảy lên nhảy xuống, quả thật có chút dọa người. Nhưng bộ dạng hôm nay như vậy, giống như đang tức giận với ai.

Tiểu Đao ném chiếc đũa: “Ta ra ngoài đi dạo.”

“Tiểu Đao?” Hiểu Nguyệt lo lắng, muốn đi đâu, Tiểu Đao cũng không ngăn cản nàng, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Tiết Bắc Phàm cùng Dư Lan Chi ngơ ngác nhìn nhau, một lúc lâu sau, Dư Lan Chi khó hiểu hỏi: “Có phải ta đã nói sai cái gì?”

Tiết Bắc Phàm khẽ cười: “Không có gì, không liên quan đến cô.”

An ủi Dư Lan Chi vài câu, Tiết Bắc Phàm cũng đi ra ngoài sân. Thong thả bước vài bước, liền xoay người đi đến gần thư phòng của Vương Bích Ba, quả nhiên… thấy Hiểu Nguyệt đang đứng ở cửa viện, hướng vào trong gọi, giống như đang do dự.

Tiết Bắc Phàm chạy tới: “Hiểu Nguyệt, làm sao vậy?”

Hiểu Nguyệt có chút lo lắng nói: “Tiểu Đao nói ta đợi ở chỗ này, nàng đi tìm Vương Bích Ba đánh nhau, một chốc nữa nếu đánh không lại, sẽ gọi ta vào giúp đỡ.”

Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười, nha đầu kia qua nhiên chú ý đến Vương Bích Ba.

Hiểu Nguyệt khó hiểu: “Tiểu Đao làm sao vậy? Hôm qua nàng còn khen Vương Bích Ba không thua mỡ heo, sao thoáng một cái đã tức giận?”

“Ừm, cái này thì…” Tiết Bắc Phàm đưa tay gãi gãi cằm, “Hiểu Nguyệt, cô quay về viện đi, ta ở đây trông là được rồi, sẽ không để Tiểu Đao chịu thiệt gì đâu.”

Hiểu Nguyệt khẽ nhíu mày, không tín nhiệm liếc Tiết Bắc Phàm một cái: “Ta không thèm, ta nghe lời Tiểu Đao.”

Tiết Bắc Phàm mở miệng, nở một nụ cười: “Vậy cô có muốn nghe trộm không?”

Hiểu Nguyệt do dự: “Tiểu Đao bảo ta đợi ở chỗ này.”

“Ai, không phải nàng nói gì cô cũng nghe.” Nói xong, nhẹ nhàng khẽ kéo tay nàng. Hai người cùng bay lên mái tường, chỉ thấy cửa phòng đang đón kín, Tiểu Đao đá một cước “Rầm”, đạp cửa mà vào.

Trong phòng, Vương Bích Ba đang xử lý sổ sách, bị Tiểu Đao làm cho hoảng sợ. Dù sao hắn cũng là trang chủ của Bích Ba sơn trang, ở đây hắn lớn nhất, nào có người dám đạp cửa phòng hắn? Giương mắt lên liền thấy Tiểu Đao, liền sững sờ: “Tiểu Đao?”

Tiểu Đao khóa cửa lại, nhìn Vương Bích Ba.

Vương Bích Ba bỏ thứ gì đó trong tay xuống, đi tới: “Sao tự nhiên lại có hứng thú

đến tìm ta?”

Tiểu Đao giơ ngón tay đâm vào mũi Vương Bích Ba một cái: “Ngươi quá thất đức rồi.”

Vương Bích Ba nhìn vào ngón tay đặt trên chóp mũi, phì cười: “Ta làm sao?”

“Ngươi bày trò hãm hại sư phụ ta bồi thường tiền cho ngươi, làm giả khế ước bắt ta lấy người còn chưa tính, kết quả ngươi không phải là muốn ta liều chết giúp ngươi mở bộ phận then chốt của Cửu Châu Long Đàm hay sao?”

Hai hàng lông mày của Tiểu Đao nhíu lại: “Ngươi thấy ta dẫn Tiết Bắc Phàm đến, biết chiêu hôn ước không xài được liền bày ra chiêu thứ hai, lừa gạt rồi đem Dư Lan Chi xoay vòng vòng, muốn nàng đến cầu xin ta, đúng không?”

Vương Bích Ba hơi sửng sốt, thu lại dáng vẻ tươi cươi, bất động thanh sắc nói: “Không đúng.”

“Không đúng?” Tiểu Đao cười khẩy: “Đầu tiên là khổ nhục kế, khiến Dư Lan Chi quyết một lòng với ngươi, sau đó giải thích với nàng vì sao phải bức hôn ta, nhất định là vì ta có thể phá bộ phận then chốt của Cửu Châu Long Đàm. Nàng vì ngươi nhất định đến cầu ta, ta nếu đáp ứng nhất định sẽ rơi vào bẫy của ngươi, còn nếu không đáp ứng sẽ bị xem là mặt dày có tình ý với ngươi, Dư Lan Chi nhất định sẽ hận ta, đúng không?”

Vương Bích Ba mở miệng, hồi lâu mới: “Cô…”

“Ta làm sao biết ư?” Tiểu Đao trừng mắt liếc hắn một cái: “Dư Lan Chi đúng là cô nương ngốc nghếch thiếu mắt nhìn người, hôm nay trùng hợp nói đến bộ phận then chốt của Cửu Châu Long Đàm, ta đã nói, không có gì tự nhiên xum xoe không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm, quả nhiên không sai! Được lắm, đã vậy bản tiểu thư sẽ đi nói hết ra, cho người tiền mất tật mang luôn.”

“A, đợi một chút.” Vương Bích Ba vội vàng ngăn cả Tiểu Đao, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Không sai, ta quả thực muốn nhờ cô mở bộ phận then chốt của Cửu Châu Long Đàm…Thực tế, chín phần gia tài của Bích Ba sơn trang đều ở bên trong, mà hiện nay, sản nghiệp của gia tộc nhập bất phu xuất*, ta chỉ còn cách mở bộ phận then chốt. Nhưng cô cũng biết, cách làm này đầy nguy hiểm. Ta vì sợ côkhông muốn giúp đỡ nên mới đưa ra hạ sách này.”

nhập bất thu xuất: tiền kiếm được không đủ để chi

Trên tường ngoài thư phòng, Hiểu Nguyệt nghe xong liền hiểu được rõ ràng, âm thầm kinh hãi. Không ngờ Vương Bích Ba vì bộ phận then chốt mà bày ra loại âm mưu này. Tối hôm qua Tiểu Đao cũng nói, cho rằng Vương Bích Ba muốn lợi dụng nàng, hôm nay nói thẳng ra, nàng tức giận như vậy, kỳ thật giận Vương Bích Ba lợi dụng tình cảm chân thành của Dư Lan Chi.

Hiểu Nguyệt lắc đầu, lòng người thật khó dò, Vương Bích Ba là một con người quá vô tình! Tiết Bắc Phàm nâng cằm lắc đầu: “Vương Bích Ba có tình cũng không ngờ gặp phải cái đồ thích sinh sự.”

Hiểu Nguyệt tò mò: “Muốn phá bỏ bộ phận then chốt của Cửu Châu Long Đàm, nguy hiểm lắm sao?”

“Bản gốc thì cũng không đến nổi, nhưng bây giờ thì khác rồi.” Tiết Bắc Phàm cũng lắc đầu: “Cửu Châu Long Đàm trải qua trận cháy lớn, xung quanh bộ phận then chốt bị chaáy rụi, hay nói cách khác, đã không còn khả năng khống chế được nó, nên khó có thể đề phòng được.”

Hiểu Nguyệt bất an — Như vậy xem ra, Tiết Bắc Phàm muốn tìm Long Cốt Ngũ Đồ, nên tìm đến Tiểu Đao cũng chỉ vì muốn lợi dụng nàng ấy phá bộ phận then chốt, hèn gì Tiểu Đao vẫn thường nói bản thân mình bị lừa gạt.

Mà cái tên Vương Bích Ba này, không hẳn muốn tìm Long Cốt Ngũ Đồ, nhưng vẫn là muốn tìm Tiểu Đao phá hủy bộ phận then chốt.

Nói đi nói lại, muốn phá hủy bộ phận then chốt kỳ thật cũng không có gì, nhưng những người này cứ liên tục lừa dối lợi dụng người khác, nếu đó là sự thật, thì thật quá ghê tởm!

Hiểu Nguyệt nghĩ tới đây, liền quay đầu liếc trộm Tiết Bắc Phàm.

Ánh mắt của Tiết Bắc Phàm giao với ánh mắt của nàng, hắn liền hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Bản chất của ta và Vương Bích Ba hoàn toàn khác nhau, ta không hề muốn Tiểu Đao mạo hiểm, chỉ muốn tìm nàng ấy giúp đỡ thôi, còn mạo hiểm là chuyện của ta.”

Hiểu Nguyệt hơi nheo con mắt lại: “Tiết Bắc Phàm, ngươi nhớ lời hôm nay ngươi nói, nếu Tiểu Đao có gì bất trắc, ngươi nhất định phải đền mạng.”

Nói xong nhảy xuống nóc nhà, làm theo lời Tiểu Đao nói, chờ ở cửa viện, một khi hai người đánh nhau, nàng sẽ phi đao giải quyết Vương Bích Ba.

Tiết Bắc Phàm sờ sờ cổ, Hiểu Nguyệt cùng Nhan Tiểu Đao là hai loại người gì chứ, Nhan Tiểu Đao nếu tức giận thì hơn một nửa là chửi mắng, không nói lời dễ nghe thì là vung tay tát, như vậy còn có thể xem là đáng yêu.

Nhưng Hiểu Nguyệt thì không như vậy, một cái trừng mắt cũng có thể giết người.

Tiết Bắc Phàm âm thầm lắc đầu, chỉ có Trọng Hoa mới có thể chịu được.

Vương Bích Ba bị Nhan Tiểu Đao một câu vạch trần mọi chuyện, dứt khoát sự dụng biện pháp hai tay chia đều: “Nếu đã nói thẳng ra như vậy thì ta cũng không vòng vo nữa… Không bằng, ta đem hôn thư cùng phiếu nợ đem đi hủy bỏ, cô giúp ta một lần, thế nào?”

Tiểu Đao nhìn hắn một lúc lâu rồi cười: “Ngươi nghĩ quá hay rồi.”

Vương Bích Ba cau mày: “Cô không chịu?”

Tiểu Đao cười hỏi vặn lại: “Nếu người là ta ngươi có chịu hay không?”

Vương Bích Ba không thể làm gì khác hơn đành hạ mình: “Vậy cô muốn làm thế nào? Như thế nào mới chịu trao đổi.”

“Muốn nhờ Nhan Tiểu Đao ta làm việc gì, cần gì phải sử dụng tâm địa xảo trá như vậy, chỉ cần trả tiền không phải sẽ thành công sao?” Tiểu Đao chìa tay ra: “Hôn thư cùng biên lai đưa cho ta, sòng bài cũng phải đưa ta một vạn lượng tiền lương, sau khi tháo gỡ bộ phận then chốt xong, nếu ta phá một cái thì phải để ta chọn một bảo vật tương đương. Sau khi tháo gỡ toàn bộ bộ phân then chốt, ngươi và Dư Lan Chi phải thành hôn, trọn đời không được nạp thiếp.”

Vương Bích Ba hai mắt mở to: “Cô…CÔ như vậy không phải muốn tống tiền sao?”

Tiểu Đao bĩu môi, cao giọng: “Muốn gạt Nhan Tiểu Đao ta thì phải trả tiền.”

“Ta…”

“Ta không có thời gian chờ.” Tiểu Đao vung tay: “Ngươi đồng ý thì hợp tác, không muốn thì dẹp đi! Một, hai,…!”

“Này…!” Vương Bích Ba cản nàng lại, khẽ cắn môi: “Coi như ta sợ cô.”

“Ba.” Tiểu Đao ở trên bàn bày giấy ra: “Giấy trắng mực đen viết ra, nếu như thất hứa, Bích Ba sơn trang chia làm hai, một nửa cho ta, một nửa cho Dư Lan Chi.”

Vương Bích Ba sững sờ tại chỗ: “Nhan Tiểu Đao, cô quá…”

“Quá tàn nhẫn đúng không? Trách ai? Trách chính ngươi.” Nhan Tiểu Đao híp mắt cười, tạm dừng bút: “Nương ta kể, đừng bao giờ đắc tội với nữ nhân. Ngươi đắc tội không nổi đâu.”

Chỉ một câu nói, mà khiến Tiết Bắc Phàm ở trên tưởng phải rụt cổ — Nha đầu kia quá độc ác, con đường phía trước còn đầy gian khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.