Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 28




Một thanh chủy thủ lạnh băng đặt trên tay nàng, đao nâng lên, rơi xuống, huyết sắc trong nháy mắt văng tung tóe.

Ngồi dậy, một tay Lưu Mật Nhi ôm ngực, một tay không ngừng vuốt trên mặt, giống như trên đó có vật bẩn gì đó, dùng sức lau, cho dù trên mặt đã bị nàng làm đau, nàng vẫn không dừng tay.

Chợt xuất hiện một đôi tay nắm chặt ngón tay Lưu Mật Nhi, tách ra một chút, Lưu Mật Nhi ngã xuống giường.

Gương mặt Mộ Dung Tễ không có biểu cảm, đỡ thân thể Lưu Mật Nhi nằm xuống, đưa tay đắp chăn cho nàng, sau đó ngồi trên giường, yên lặng không nói gì.

Thanh Ngọc và Tử Hằng nhìn nhau, Thanh Ngọc bưng một chén thuốc ấm đưa qua: “Chủ nhân, thuốc uống được rồi!”

Hắn thật không hiểu, tại sao hiện tại Lưu Mật Nhi lại trở nên bộ dáng này. Chỉ là Thanh Ngọc trước sau như một luôn cùng nàng cãi vả lại thấy Lưu Mật Nhi như vậy trong lòng cũng không thoải mái.

Mộ Dung Tễ đưa tay tiếp nhận, đỡ thân thể Lưu Mật Nhi dậy, mớm nàng uống thuốc. Cũng may, Lưu Mật Nhi cũng không kháng cự việc uống thuốc, nếu không, căn bản Mộ Dung Tễ cũng không biết nên làm sao.

Sau khi cho Mật Nhi uống thuốc xong, Mộ Dung Tễ đứng lên.

Tử Hằng bước lên: “Chủ nhân, gần đây Vô Song thành có rất nhiều người xa lạ xuất hiện!”

Mộ Dung Tễ đứng chắp tay: “Chuyện gì xảy ra?”

“Gần đây có rất nhiều nhân sĩ vô danh xuất hiện tại Vô Song thành, ở các gian nhà phụ cận thường không có ai tới lui. Rõ ràng nhất là hai người áo đen ở cửa trước và hai người ở cửa sau.” Tử Hằng giải thích chuyện mấy ngày nay điều tra được.

Mộ Dung Tễ nghe xong, chỉ gật đầu một cái: “Còn gì nữa không?”

“Mỗi khi có người trong giang hồ muốn tới gần, người canh giữ ở hai cửa trước sau đều sẽ vội vàng giải quyết giúp chúng ta!” Tử Hằng nói tiếp.

Mộ Dung Tễ trầm ngâm trong chốc lát: “Không cần để ý tới!” Có người làm hộ vệ miễn phí cho mình, có gì là không được.

“Mật Nhi tiểu thư…”

“Bắt đầu từ hôm nay, nàng là Mộ Dung gia đại tiểu thư!” Mộ Dung Tễ quay đầu lại nói: “Thông báo một chút đi, không cho phép bất cứ kẻ nào vào hương viên, nếu có người vi phạm, không cần thông báo cho ta, chính ngươi biết nên làm như thế nào rồi!”

Tử Hằng vội vàng gật đầu: “Tử Hằng biết!”

Quay đầu lại nhìn Lưu Mật Nhi đang ngủ mê man, Mộ Dung Tễ rời đi.

Tử Hằng kì quái nhìn chủ nhân, người cũng không hỏi thăm về chuyện của Phượng Cảnh Duệ, điều này làm cho hắn cảm thấy kì quái. Cho dù chủ nhân không muốn biết tình trạng gần đây của Phượng Cảnh Duệ, thì khi Lưu Mật Nhi tỉnh lại nhất định sẽ muốn biết. Hơn nữa, nếu như chủ nhân mệnh lệnh cho hắn tra xét, cũng sẽ không hỏi đến.

Xoay mặt thấy vẻ mặt buồn bã của Thanh Ngọc, Tử Hàng bước tới khoác lên vai hắn: “Thanh Ngọc, sao vậy?”

Thanh Ngọc vuốt vuốt tóc, mặt lo lắng nhìn Lưu Mật Nhi trên giường bệnh: “Nàng rõ ràng còn sống sờ sờ, tại sao đột nhiên lại biến thành bộ dạng này?” Người đầu tiên cùng hắn cãi vả, mà hắn cũng không cần để ý thân phận của nhau, chỉ thích đấu võ mồm, bây giờ lại nằm ở đây.

Tử Hằng cười khẽ: “Ngươi rất thích Mật Nhi tiểu thư?”

Mặt Thanh Ngọc đỏ ửng, liếc nhìn nụ cười trên mặt Tử Hằng, vội vàng giải thích: “Thanh Ngọc không dám, chỉ là, chỉ là…”

Tử Hằng gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Thanh Ngọc đừng gấp, Mật Nhi tiểu thư xuất sắc thế này, thích nàng cũng không kì quái.”

Thanh Ngọc đỏ mặt: “Ngươi đang đùa giỡn ta!”

“Ta không có! Chỉ là thích Mật Nhi cũng không có gì kì quái! Tính tình nàng sáng sủa, dễ dàng cùng nam nhân chung đụng!” Tử Hằng nói.

“Ngươi cũng thích Mật Nhi tiểu thư?”

Cũng? Đột nhiên Tử Hằng cảm thấy đùa giỡn trước mắt đã thành sự thật. Thanh Ngọc lại dùng từ cũng này!

Tử Hằng cười nói: “Ta thích nàng, nhưng vì nàng là chủ nhân, chúng ta không thể ghét nàng. Chủ nhân đã nói, sau này Mật Nhi tiểu thư sẽ là Mộ Dung gia đại tiểu thư!” Nói xong, hắn vỗ vỗ vai Thanh Ngọc, không tiếng động an ủi hắn.

Thanh Ngọc há hốc miệng, chợt mím môi: “Thanh Ngọc biết!”

Tử Hằng thở dài: “Ngươi giỏi nấu nướng, buổi tối ngươi ở lại canh giữ, ban ngày ta sẽ tới thay ngươi!”

Thanh Ngọc gật đầu: “Ta biết rồi!”

“Ta ở ngay sát vách, có chuyện gì gọi ta!” Tử Hằng nói xong, quay người rời đi.
Chỉ có thể than thở, Thanh Ngọc tuổi trẻ khí thịnh, thích Mật Nhi tiểu thư một cô gái như vậy cũng là bình thường. Chỉ là, phải xem tiểu tử này có thể thông suốt hay không, tình yêu mặc dù khổ sở, nhưng lại làm cho người ta say mê.

Thanh Ngọc nhìn Lưu Mật Nhi trên giường bệnh, trong lòng hốt hoảng. Cuối cùng chỉ có thể ngồi bên bàn nhìn Lưu Mật Nhi.

Bên này, Phượng Cảnh Duệ mở mắt thấy cột giường, không nhịn được nâng khóe môi cười khổ một tiếng. Thì ra mình không chết!

“Này, tỉnh dậy liền nhìn sang bên này, ở đó tự mình vui vẻ gì chứ?” Âm thanh tức giận của Diệp Ly Tâm truyền đến.

Phượng Cảnh Duệ quay đầu nhìn nàng, thấy Diệp Ly Tâm và Diệp Lâu Dương đồng thời nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Thật tốt, có thể gặp lại các người một lần nữa!” Đôi mắt đen nhìn lướt qua, che giấu sự thất vọng của mình.

Diệp Ly Tâm hừ lạnh một tiếng: “Không liên quan đến chúng ta.”

Phượng Cảnh Duệ nhướn mày cười: “Đó là…”

Diệp Ly Tâm mím môi, chỉ đưa chén thuốc trong tay ra: “Uống đi!”

Phượng Cảnh Duệ không cự tuyệt, vươn người nhận lấy chén thuốc, uống vào, nâng tròng mắt: “Những người khác đâu?”

“Vô Trần và Vô Ngân đang đợi ở bên ngoài! Khuất Thiên Hàn không có ở đây! Ngươi muốn tìm ai?” Diệp Ly Tâm cố ý không nói đến Lưu Mật Nhi.

Phượng Cảnh Duệ gật đầu: “Gọi Vô Trần vào đi!”

Diệp Ly Tâm không từ chối, sau khi uống thuốc xong thì không liên quan đến mình nữa, nên nàng và Diệp Lâu Dương rời khỏi.

Vô Trần nhìn thấy chủ nhân, trong mắt thoáng qua tia mừng rỡ, hắn chậm rãi tiến lên: “Gia!”

“Người đâu?” Không có những người khác, Phượng Cảnh Duệ liền không che giấu tâm ý của mình, trực tiếp mở miệng.

Vô Trần mím môi: “Vô Trần không biết!” Đây là do phu nhân phân phó, sau khi chủ tử tỉnh lại, không cho phép nhắc đến nơi đến của Lưu Mật Nhi, ít nhất trước khi chủ tử hoàn toàn khỏe lại, không cho phép hắn nói ra Lưu Mật Nhi đã đi đâu.

Phượng Cảnh Duệ hít sâu một hơi: “Vô Trần người khác không hiểu ta, ngươi còn không hiểu sao?” Giọng nói của hắn hơi ngừng lại, không nghe ra chút dao động.

Vô Trần không nói gì.

Hắn hiểu, nhưng lời nói của phu nhân vẫn ở bên tai! Hắn không thể nói.

"Vô Trần, Duệ nhi có thể là Phượng Dương thứ hai. Nếu như ngươi không muốn thấy lão Cốc chủ thứ hai, vậy ngươi phải chờ thương thế của nó tốt hơn rồi mới nói cho nó biết về sự tình của Mật Nhi.
Vô Trần, sau này ngươi có muốn hòa thuận với Duệ Nhi!"

“Vô Trần, là ai không để ngươi nói cho ta biết?” Phượng Cảnh Duệ nhìn Vô Trần đang im lặng.

Vô Trần mím môi: “Gia, hay là người đi xem lão Cốc chủ chút đi!”

Phượng Cảnh Duệ nhướn mày: “Hắn làm sao?”

Đợi đến khi Phượng Cảnh Duệ thật sự nhìn thấy Phượng Dương, trái tim vẫn không nhịn được rung lên. Một ít tóc trắng đen lẫn lộn, vẫn là gương mặt tuấn mỹ bất phàm nhưng trên mặt cũng có không ít nếp nhăn.

Bởi vì biết Phượng Dương có một thân nội lực thâm hậu, cộng thêm lúc trẻ khi bị trọng thương, mẫu thân tìm cho hắn thầy thuốc tốt nhất, dáng vẻ của hắn so với tuổi thực vẫn trẻ hơn rất nhiều, nhưng hiện tại lại…

Vừa thấy Phượng Cảnh Duệ được Vô Trần ôm đến, Phượng Dương hừ lạnh một tiếng, muốn vung tới một chưởng bị Cơ Hoàn Hoàn ôm lấy, nàng không quay đầu lại, chỉ dịu dàng mở miệng: “Chàng không thể động thủ!”

Phượng Dương hài lòng nhìn động tác của Cơ Hoàn Hoàn, bĩu môi: “Đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

“Ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi! Ta chỉ là đến xem ngươi, sao lại đột nhiên già đi rất nhiều!” Phượng Cảnh Duệ trả lời mỉa mai.

Phượng Dương không nhịn được tức giận: “Cút ra ngoài!”

Phượng Cảnh Duệ mím môi: “Lão nhân gia nên có tác phong của lão nhân gia, ngươi tưởng mình là ta à, tuổi trẻ khí thịnh!”

Còn chưa nói xong, Phượng Dương bỗng nhiên đứng dậy, Cơ Hoàn Hoàn vội vàng ôm hắn lại, vẫn đưa lưng về phía Phượng Cảnh Duệ: “Vô Trần, mang chủ tử ngươi trở về!”

Phượng Cảnh Duệ không khỏi cau mày, trước đây khi nhìn thấy mình, mẫu thân sẽ tham lam ngắm nhìn hắn. Mà lần này, ngay cả đầu cũng không quay lại, đã xảy ra chuyện gì?

Hắn không nhịn được đưa mắt nhìn Vô Trần.

Vô Trần khẽ gật đầu, ý nói hắn sẽ giải thích!

Rời khỏi nơi Phượng Dương đang ở tạm, Phượng Cảnh Duệ không thể đợi mở miệng hỏi: “Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?”

“Phu nhân đã đồng ý với lão cốc chủ, từ nay về sau sẽ không gặp mặt người một lần nào nữa, lúc đó lão Cốc chủ mới đồng ý cứu ngài!” Vô Trần giải thích ngắn gọn: “Lão Cốc chủ đã dùng hai mươi năm nội lực mới cứu sống được người!”

Đến giờ Phượng Cảnh Duệ mới hiểu được tại sao sau khi tỉnh lại toàn thân có một loại thoải mái khó hiểu, thì ra là người kia dùng hai mươi năm nội lực để cứu hắn, vì thế nên nhìn hắn mới có thể già như vậy.

“Chỉ là như vậy?”

“Chỉ là như vậy!” Vô Trần không giải thích thêm nữa.

“Mật Nhi!” Phượng Cảnh Duệ khẽ nhếch lông mày: “Từ khi ta tỉnh lại đến giờ, căn bản không hề thấy nàng!”

Vô Trần mím môi: “Nô tài cũng vậy, chưa từng thấy qua Mật Nhi tiểu thư!” Lời nói của hắn nửa thật nửa giả.

“Vô Trần, ngươi muốn nói dối ta, ngươi xác định mình có thể làm được sao?”

“Vô Trần không có, Vô Trần cũng không nhìn thấy Mật Nhi tiểu thư. Người tiếp xúc cuối cùng với Mật Nhi tiểu thư là công tử ngài!” Vô Trần đã sớm chuẩn bị tốt đáp án của vấn đề này.

Trong lòng Phượng Cảnh Duệ chấn động: “Đêm đó…” Hắn lừa gạt mọi người, một mình đối mặt với Lưu Mật Nhi. Kích động độc tình trong cơ thể Mật Nhi, sau đó dẫn nó ra ngoài giết chết nó.

Thật ra, tính toán của hắn vốn không sai, thế nhưng sau khi thấy dáng vẻ nàng khổ sở chống chọi, không nhịn được lại đưa một cây chủy thủ, nếu như vậy có thể giết chết toàn bộ độc tình.

Chỉ là không ngờ người trúng phải độc tình, xuống tay thật ngoan độc. Vốn hắn nghĩ là mình sẽ tránh đi, không ngờ vẫn không tránh ra.

Mặc dù không thể xác định nhưng cũng có thể bảo đảm Diệp Ly Tâm và Diệp Lâu Dương sẽ chăm sóc Mật Nhi thật tốt, thế nào khi tỉnh lại lại không thấy Mật Nhi.

Gương mặt Phượng Cảnh Duệ lạnh lẽo: “Diệp Ly Tâm cũng không làm được những gì nàng ta đã nói!” Lúc trước bọn họ đã nói rõ ràng rồi mà!

“Việc này không hề liên quan đến Diệp công tử và Diệp cô nương!” Vô Trần vội vàng nói.

“Vậy thì có liên quan đến ai?” Phượng Cảnh Duệ cả giận nói, nói một hơi lại làm hắn buồn bực ho một tiếng.

Vô Trần thấy thế, yên lặng một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Mật Nhi cô nương có người nhà!” Hắn không chút nghĩ ngợi bật thốt lên

Phượng Cảnh Duệ chợt ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, một giây sau lại che giấu sạch sẽ.

Mộ Dung gia, Mộ Dung Tễ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.