Come Lie With Me

Chương 27




- Tỉnh trưởng, chuyện này tôi có biết một chút.
Đặng Văn cẩn thận đáp.

Hắn không thể nói không biết, nhưng nếu biết lại không ngó ngàng gì tới thì khó biện hộ được. Liễu Tuấn có thể thừa cơ giáo huấn hắn một chập.

May là Liễu Tuấn hôm nay mời hắn tới không phải là gây khó cho hắn, nghe thế cau mày:
- Nói như thế tình huống cơ bản là sự thực rồi?

Đặng Văn cắn răng đáp:
- Vâng, đúng là có chuyện này.

- Cô gái nhỏ phản ánh tình hình với tôi tên là Cốc Tuyết, cha cô ấy là Cốc Thành Công, là chủ thầu xây dựng ở khu Dương Thành, năm trước bao thầu kiến thiết một con đường...

Liễu Tuấn kể qua tình huống mà Cốc Tuyết phản ánh.

- Có chuyện này sao? Thế thì thật quá đáng.
Đặng Văn cả kinh.

Đương nhiên hắn làm bộ thôi, sau khi Cốc Thành Công bị Tằng Vĩnh Chính cướp đoạn trạm thu phí, đã từng nhiều lần viên thư phản ánh lên thành ủy, Đặng Văn biết chuyện này, nhưng trước mặt Liễu Tuấn phải vờ không biết.

Liễu Tuấn chẳng truy cứu, nói:
- Chuyện này tôi đã thông báo với bí thư Hứa Hoành Cửu, kỷ ủy tình hẳn sẽ tiến hành điều tra. Có điều chuyện như thế này phát sinh ở Đơn Dương là rất không được, làm thế có khắc gì kẻ cướp? Dù là kẻ cướp cùng nói lý do --- Núi này ta mở, cây này ta trồng! Bí thư ủy ủy một lãnh đạo chủ yếu của thành ủy, lại dùng thủ pháp này cướp đoạn trạm thu phí của người dân, tồi tệ hơn cả kẻ cướp. Nói thực, khi lần đầu nghe thấy chuyện này, tôi thực sự khó tin. Sỉ nhục! Đồng chí Đặng Văn, đây là một sự sỉ nhục, sỉ nhục với đảng và chính phủ. Chuyện này phải xử lý nghiêm túc, quyết không nhân nhượng.

Nói tới đây Liễu Tuấn càng trở nói càng kịch liệt.

Chuyện như thế luôn làm Liễu tỉnh trưởng bất mãn cực độ.

Đặng Văn vội ưỡn thẳng lưng dậy, hổ thẹn đáp:
- Vâng đúng thế... Đây đúng là do ban thành ủy chúng tôi công tác không tốt, trách nhiệm chủ yếu thuộc về tôi..

Liễu Tuấn khoát tay:
- Đồng chí Đặng Văn, hiện giờ đừng vội làm kiểm điểm. Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải tích cực đối diện, cố gắng xử lý ổn thỏa, vãn hồi ảnh hưởng. Cốc Thành Công bị ép tới Giang Khẩu làm công, trốn tránh, có nhà không thể về. Như vậy là không được, cần phải giải quyết vấn đề cho người ta trước. Trạm thu phí vốn là của ông ta, trước kia ký hiệp nghị với chính phủ thành phố, để ông ta thu phí mấy năm, điều này không được thay đổi. Đây đại biểu cho danh dự của chính phủ tỉnh , chấp chính vì dân, trước tiên phải giữ chữ tín với dân. Đồng chí sau khi trở về, lập tức xử lý vụ này, không được để quần chúng phải thiệt thòi, hiểu chưa?
Vẻ mặt Liễu Tuấn trở nên nghiêm khắc.

Đặng Văn liên tục gật đầu:
- Vâng thưa tỉnh trưởng, tôi trở về sẽ lập tức thực thi chỉ thị của tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn không vội trả lời, mà nhìn thẳng vào hắn.

Đặng Văn vội tỏ vẻ kiên định.

Câu trả lời này của Đặng Văn xuất phát từ nội tâm, Lưu Phi Bằng đã có chỉ thị rồi, Đặng Văn đương nhiên không còn đường nào để mặc cả.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Chuyện này phải tranh thủ xử lý. Sắp năm mới rồi, phải để người ta có ăn năm mới tử tế.

- Vâng thư tỉnh trưởng.

Đặng Văn hiểu rất rõ, một khi mình chấp hành mệnh lệnh của Liễu Tuấn là chính thức khai chiến với Tằng Vĩnh Chính, nói cách khác cơ bản chuyện đã được quyết. Tằng Vĩnh Chính không thể giữ được.

Cho tới tận bây giờ, chỉ cần là cán bộ bị Liễu Tuấn nhắm vào, chưa có một ai hạ cánh an toàn.

Đặng Văn thở dài, cũng bội phục thủ đoạn của Liễu Tuấn, muốn lập uy trong thời gian ngắn nhất, không phải là xử phạt nhiều người, mà chỉ cần phạt vài kẻ thật nặng là đủ.

Đánh đít một trăm người, không làm người ta run sợ bằng chặt đầu một người.

... ...

Buổi chiều Liễu Tuấn tham gia cuộc họp ban bí thư.

Mục đích của cuộc họp này là thảo luận điều động cán bộ mà Hướng Hàm đã báo cáo với Liễu Tuấn.

Vừa đi vào phòng họp nhỏ của tỉnh ủy, Liễu Tuấn bắt gặp ngay ánh mắt của Hứa Hoành Cửu, hắn vẫn như thường ngày gật đầu chào hỏi Liễu Tuấn, không tỏ ra có chút không vui nào.

Nhưng chuyện buổi sáng Liễu Tuấn triệu kiến Đặng Văn, Hứa Hoành Cửu đã biết rồi, có người rất khéo léo thông báo cho hắn chuyện này, thậm chí nội dung nói chuyện cơ bản, Hứa Hoành Cửu cũng đã biết.

Nói cách khác Liễu Tuấn không nể mặt Hứa bí thư hắn, muốn tra việc này tới cùng rồi.

Trong lòng Hứa Hoành Cửu có bình tĩnh như mặt hắn hay không thì không biết được.

Lưu Phi Bằng đi vào sau Liễu Tuấn, sắc mặt rất tốt, tươi cười chào hỏi mọi người.

Liễu Tuấn nói:
- Lưu bí thư tâm tình vui vẻ thật đấy.

Câu này nghe rất bình thường, giống như lời hàn huyên, có điều lọt vào tai mọi người, thì thành có chút thâm ý rồi. Liễu tỉnh trưởng lại muốn "đánh đít" cán bộ cấp dưới, sao Lưu bí thư lại vui vẻ nhỉ?

Lưu Phi Bằng mắt thoáng qua vẻ ác liệt, nhưng lập tức cười ha hả nói:
- Sắp tết rồi mà, tâm tình tất nhiên là tốt.

Mọi người không khỏi mỉm cười.

Tết đúng là tốt thật, không ngờ có thể làm tâm tình bí thư tỉnh ủy tốt như thế.

Mọi người tán gẫu vài câu, Lưu Phi Bằng hắng giọng, phòng họp trở nên yên tĩnh. Lưu Phi Bằng chậm rãi nói:
- Cuộc họp hôm nay thương lượng việc bổ nhiệm vài cán bộ. Đồng chí Hướng Hàm, chúng ta bắt đầu đi.

Hướng Hàm mỉm cười gật đầu với các bí thư, mở hồ sơ trong tay, bắt đầu đọc danh sách kiến nghị bổ nhiệm cán bộ.

Lần này điều chỉnh cán bộ chủ yếu là cấp phó sở, không quan trọng lắm, nên không khí cuộc họp nhìn qua khá thoải mái.

Nhưng rất ít người biết được, những lệnh bổ nhiệm này, không trao đổi trước với Liễu Tuấn, trực tiếp đề cử lên phòng tổ chức.

Quyền đề cử này TW đã có văn kiện yêu cầu, phải dân chủ, phải trưng cầu ý kiến đông đảo cán bộ, không thể do người đứng đầu "nhất ngôn đường". Trong quá trình chấp hành thực tế thì không lý tưởng lắm.

Bí thư đảng ủy nắm quyền đề cử tựa hồ đã thành một quy tắc thông tục, từ ý nghĩa nào đó mà nói, điều này có lợi nhất định với việc tăng cường quyền uy của bí thư.

Chỉ có điều tới cấp tỉnh, vì đoàn kết trong ban, bí thư thường trao đổi với tỉnh trưởng và các cấp phó chủ yếu trước, rồi mới đưa lên thảo luận trong các cuộc họp tránh xảy ra chuyện tranh chấp, ảnh hưởng tới uy tín của bí thư.

Lưu Phi Bằng trước kia luôn làm thế, hiện giờ lặng lẽ thay đổi tác phong.

La Tự Lập vừa hút thuốc, vừa nghe Hướng Hàm đọc, mắt thi thoảng lướt qua Liễu Tuấn, ông ta biết Lưu Phi Bằng không trao đổi trước với Liễu Tuấn, thậm chí đó là kết quả trao đổi giữa ông ta và Lưu Phi Bằng. Chọn lần điều chỉnh này để "thử nghiệm", cũng là suy tính chu toàn. Chẳng may bị Liễu Tuấn phán kháng mạnh mẽ, cũng không tới mức mất kiểm soát do ví trí không quan trọng, mà chính vì thế nên khả năng Liễu Tuấn phản ứng là không lớn.

Chỉ cần có tiền lệ này, lần sau lần sau nữa liền trở thành chuyện đương nhiên.

Vì thế ông ta rất chú ý tới phản ứng của Liễu Tuấn.

Có điều nhìn qua Liễu Tuấn rất bình tĩnh, mỉm cười y như mọi người.

Không lâu sau nụ cười này mất đi trên mặt Lưu Phi Bằng.

Hướng Hàm nhắc tới tên Vương Bác Siêu, kiến nghị nhậm chức phó sở trưởng sở công an, đó là điều không có trong danh sách trước đó, hiện giờ mới thêm vào, Lưu Phi Bằng không hề biết.

Phát sinh ra chuyện này, chỉ có một cách giải thích: Hướng Hàm đã thông báo riêng cho Liễu Tuấn, được Liễu Tuấn bảo tăng thêm tên của Vương Bác Siêu.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lưu Phi Bằng tức thì trở nên âm trầm, ánh mắt nhìn Hướng Hàm biết thành nghiêm khắc.

Hướng Hàm như không hề phát giác ra, vẫn dùng giọng nữ ưu nhã của mình thong thả đọc thông tin các cán bộ.

La Tự Lập thầm thở dài.

Ông ta hiểu tâm tình lúc này của Lưu Phi Bằng, hắn luôn đề phòng chuyện Hướng Hàm ngả theo Liễu Tuấn, vì thế nhượng bộ không ít với Hướng Hàm, luôn khá ủng hộ công tác của Hướng Hàm. Cho dù không tranh thủ được, cũng phải để Hướng Hàm giữ trung lập, hiện giờ xem ra Hướng Hàm đã lựa chọn, ngả hẳn theo Liễu Tuấn.

Đi ngược lại ý muốn của bí thư tỉnh ủy, trao đổi riêng vớ Liễu Tuấn cũng đành đi, nhưng lại thêm vào một nhân tuyển mà không báo trước cho Lưu Phi Bằng, Hướng Hàm không chỉ ngả theo Liễu Tuấn, mà đã "ca cùng một giọng" với Liễu Tuấn rồi.

Nói trắng ra loại quan hệ thân mật này có thể sánh ngang quan hệ giữa ông ta và Lưu Phi Bằng.

Chuyện gì khiến cho Hướng Hàm đưa ra quyết định lớn như thế?

Nhất thời La Tự Lập và Lưu Phi Bằng đều không hiểu.

Để cán bộ cấp bậc như Hướng Hàm, "một lòng đi theo" chẳng phải lợi ích thông thường có thể đánh động được. Liễu nha nội rốt cuộc có thủ đoạn gì?

Ngang nhiên đối đầu với Lưu Phi Bằng, Hướng Hàm đúng là rất gan dạ.

Lưu Phi Bằng mặt dần trở lại bình thường, cho dù thế nào, hắn không tuân thủ quy tắc trước, Liễu Tuấn liền dùng phương thức này dể "kháng nghị" rõ ràng của mình.

Đừng có làm làm càn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.