Come Lie With Me

Chương 12




- Mày ***, nể mặt còn không muốn! Tịch thu.

Tên Tằng đã bao giờ gặp phải người không nể mặt hắn? Càng đừng nói tới một người thợ săn, loại người này, trong mắt Tên Tằng chẳng bằng cục phân. Tên Tằng tức thì nổi giận rống lên.

Mấy tên đàn em đằng sau vén tay áo, hò hét chuẩn bị xông lên động thủ.

- Dám à!

Thợ săn chẳng phải vừa, vơ lấy một cái gậy gỗ bên cạnh, cầm ngang người quát lớn. Hắn vóc dáng khôi ngô, thân thủ rất mau lẹ, Tên Tằng và mấy thằng đàn em tức thị hoảng sợ, không dám làm bừa, chỉ đứng bên cạnh hò hét.

Thấy bên này có tranh chấp, người xung quanh liền ùa tới xem náo nhiệt.

- Vì sao cậu tịch thu Hoẵng của anh ta?

Một giọng nói đột ngột vang lên, đó là Liễu tỉnh trưởng, thấy đám Tên Tằng bày trò lưu manh, liền lên tiếng.

Tên Tằng liếc y một cái, khinh khỉnh nói:
- Không biết Hoẵng đen là động vật bảo vệ cấp 1 của quốc gia à? Hắn bắt động vặt nhà nhà nước bảo vệ là phạm pháp, không những thịch thu còn phải bắt hắn nữa.

Vốn đoàn người Liễu Tuấn khí độ bất phàm, ai cũng nhìn ngay ra được, nhưng Liễu Tuấn nói tiếng phổ thông tiểu chuẩn, tên Tằng thấy y là người ngoài nên chẳng thèm khách khí.

Cường long không ép được địa đầu xà, ở chợ thuốc huyện Đức Thành này, Tên Tằng là địa đầu xa trăm phần trăm, cho dù ở thành phố Đơn Dương, chỗ dựa của Tên Tằng cũng rất mạnh, chẳng ngán ai.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Bảo vệ động vật hoang dã là hợp pháp, nên làm. Có điều vừa rồi cậu đâu có nghĩ thế, mà bỏ tiền mua nó mà. Điều đó giải thích ra sao?

- Giải thích cái mẹ gì? Mày là ai? Tao cần gì giải thích với mày?
Tên Tằng phất tay, chẳng thèm nhìn Liễu Tuấn lấy một cái, rồi quay sang người thợ săn cười khẩy:
- Tao nói cho mày biết, thằng nhà quê, đừng cho rằng nơi này là trong núi, một cái gậy có thể đánh cả thiên hạ. Đây là huyện Đức Thành , hiểu chưa? Là địa phương có pháp luật cai quản, mày ngoan ngoãn một chút giao con Hoẵng ra đây, tâm tình anh Tằng này tốt tha cho mày! Nếu mày không biết đều, tao bắt mày vào đồn phán vài năm tù.

Kha Khải Phàm nhỏ giọng hỏi một quần chúng bên cạnh:
- Bà chị , kẻ kia là ai mà ngông nghênh thế.

Đó là phụ nữ trên 30, quấn tạp dề, chắc cũng mở hàng, nhìn Kha Khải Phàm một cái, nhỏ giọng nói:
- Các anh là người ngoài phải không? Đừng quan tâm việc không phải của mình, Tằng Thiếu Phong là nhân vật lợi hại ở chỗ chúng tôi, phó trưởng phòng công thương, nghe nói chú hắn là nhân vật lớn, đại quan ở thành phố đấy.

Kha Khải Phàm hơi giật mình.
- Đại quan ở thành phố, Tằng Vĩnh Chính à?

Trong thường ủy Đơn Dương chỉ có một người họ Tằng, là Tằng Vĩnh Chính bí thư kỷ ủy, quê huyện Đức Thành. Kha Khải Phàm rất am hiểu các thành viên ban thường ủy các thành phố, đó là việc của người làm thư ký.

- Tên gì thì tôi không biết, tôi nói nhé, các anh là người làm ăn, đừng lo chuyện bao đồng. Đắc tội với Tằng Thiếu Phong, đừng nói là làm ăn, chỉ sợ còn thiệt hại nữa.

Phụ nữ này tựa hồ khá lương thiện, nhỏ giọng công tác tư tưởng cho Kha Khải Phàm.

- Cám ơn bà chị.

Kha Khải Phàm lịch sự nói, rồi ghé vào tai Liễu Tuấn nói nhỏ, giải thích tình hình.

Liễu Tuấn nhướng mày lên.

Lúc này bên kia vẫn đang giằng co, người thợ săn là nhân vật rất quật cường, đối diện với lời dọa dẫm của đám Tằng Thiếu Phong không hề sợ hãi, hai tay siết chặt gậy tập trung đề phòng. Nhìn bộ dạng này, chỉ cần đám Tằng Thiếu Phong dám "tịch thu", là hắn liều mạng ngay. Không phải là sơn dân không hiểu luật pháp, mà hành động của tên Tằng rất khiến thợ săn hoài nghi. Tuy bọn chúng mặc đồng phục, nhưng không giống nhân viên nhà nước, mà như một đám cướp, thợ săn khó khăn lắm mới bắt được con hoẵng, sao có thể bị tịch thu vô lý như thế.

Còn về luật bảo vệ động vật hoang dã, thợ săn chưa bao giờ nghe nói tới.

Người trong núi, đời đời săn bắn, động vật trong rừng sâu, đều chỉ là món ăn trong miệng thợ săn, áo quần cho đám trẻ, chưa bao giờ nghe nói tới đi săn lại còn phạm pháp.

Còn Tằng Hiểu Phong, tất nhiên càng không thể chịu thua "tên nhà quê", ở cái chợ thuốc này, lời của hắn là Pháp Luật! Tên nhà quê này không biết đều, nhưng nhìn người ta sẵn sàng liều mạng, Tằng Thiếu Phong cũng không muốn đi nếm gậy của hắn, nếu bị tên nhà quê này bổ cho một gậy vào đầu, cho dù sau này có lột da tên nhà quê đó, thì cũng chẳng vãn hồi được thể diện của Tằng đại thiếu gia.

- Được, mày không biết đầu, tao cho mày biết.

Tằng Thiếu Phong thấy người vây quanh ngày càng nhiều, lòng càng trở nên nôn nóng, hung hăng dọa nói với thợ săn, mắt như phun lửa, nhìn dáng vẻ như hận không thể xông vào ăn tươi nuốt sống người ta.

Con hoẵng là chuyện nhỏ, thể diện là chuyện lớn.

Tằng Thiếu Phong lập tức lấy điện thoại ra:
- A lô, Thái đồn trưởng hả? Tôi là Tằng Thiếu Phong, phải là tôi đây. Tôi đang ở chợ nông sản... Nơi này có kẻ bắt động vật hoang dã quốc gia bảo vệ, chúng tôi chấp pháp còn bị dùng bạo lực phản kháng, các anh mau phái đồng chí tới, để xử lý tình hình này.

Gọi song điện thoại, Tằng Thiếu Phong nghênh nghênh cái mặt, như kiểu nói: Xem m ày chết thế nào.

- Mau chạy đi, cảnh sát sắp tới rồi..

Quần chúng xung quanh đột nhiên có người hét lớn, không biết là ai, đoán chừng có người thấy ngứa mặt, sợ chàng thợ săn bị hại, liền lên tiếng nhắc nhở.

Thợ săn vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Mình không làm việc xấu, sao phải sợ cảnh sát?

Tào Hiểu Quốc nhíu chặt mày, bực tức nói:
- Thật không ra thể thống gì nữa.

Ra ngoài "đi dạo" không ngờ gặp phải chuyện ỷ thế ức hiếp người này, Tào Hiểu Quốc tức giận. Nói ra Đặng Văn và Tào Hiểu Quốc giao tình không tệ, trước kia mọi người cùng công tác ở tỉnh, coi như là bạn.

Vón chuyện nhỏ này không dính dáng gì tới Đăng Văn, bí thư thành ủy không thể quản hết mọi việc. Quan trọng là Liễu Tuấn gặp phải, nếu chẳng may Liễu Tuấn túm lấy chỉnh đốn Đặng Văn, thì hắn có khổ chẳng kêu được ai.

Tới tận bây giờ trong lòng Tào Hiểu Quốc vẫn nghĩ Liễu Tuấn "vi hành" là có ý "kiếm chuyện".

Liễu Tuấn định lập nên uy vọng ở cấp thành phố rồi.

Cho dù Tào Hiểu Quốc đã hạ quyết tâm theo Liễu Tuấn, nhưng nếu trong khả năng có thể giúp Đặng Văn, Tào Hiểu Quốc sẽ giúp.

- Thể thống? Thế thống là cái chó gì?

Tằng Thiếu Phong trừng mắt với Tào Hiểu Quốc. Vừa rồi trong đám đông có người lên tiếng nhắc thợ săn đã làm hắn tức tối rồi, ở cái chợ này, ở địa bàn của mình không ngờ có kẻ dám "ăn cây táo, rào cây sung", giúp một tên nhà quê. Tằng Thiếu Phong tức không để đâu cho hết, giờ lại có kẻ bên ngoài "lên mặt ", hắn không nổi điên sao được.

Hôm nay là ngày gì mà gặp phải toàn thằng mù.

Tưởng Tằng đại thiếu gia dễ chơi à?

- Anh bạn trẻ, cậu ăn nói kiểu gì đấy? Cha mẹ cậu không ai giáo dục cậu à?
Tào Hiểu Quốc quát.

Thực ra Tào Hiểu Quốc là loại cán bộ lãnh đạo rất để ý tới quan uy, phàm là cán bộ do Cận Tú Thật đề bạt lên là đều có đặc điểm này. Tào Hiểu Quốc từ khi đảm nhận lãnh đạo chủ yếu, rất ít khi gặp phải người dám cãi lại hắn rồi.

Tên Tằng Thiếu Phong này mới hai mấy, một tên cán bộ phòng công thương huyện nho nhỏ, lại làm như mình là thổ hoàng đế, thật quá đáng.

- Cha mẹ tao giáo dục tao ra sao liên quan *** gì tới mày? Mà cần mày lo chuyện bao đồng? Thằng già, nói chuyện cho cẩn thận, nếu chọc tức bản thiếu gia, đám người ngoài bọn mày sẽ nếm đủ đấy.
Tằng Thiếu Phong càng điên tiết uy hiếp.

Tào Hiểu Quốc tức tới mặt lúc đỏ lúc trắng, muốn lấy điện thoại ra, thấy Liễu Tuấn bình tĩnh đứng đó, chẳng tỏ ra tức giận gì, không khỏi giật mình, lại thu điện thoại lại.

Liễu tỉnh trưởng chòn chưa tỏ thái độ, mình lại lỗ mãng gọi điện thoại thông báo cho lãnh đạo Đơn Dương là không hợp lý.

"Thường phục vi hành" là ý của Liễu Tuấn.

Tào Hiểu Quốc có giận tới đâu, quy củ quan trưởng vẫn phải giữ vững.

Thấy Tào Hiểu Quốc "miệng hùm gan sứa" Tằng Thiếu Phong đắc ý cười phá lên.

Mẹ bọn bên ngoài, cho rằng quen được mấy kẻ làm ăn là to lắm. Nơi này là Đơn Dương, là địa bàn của nhà họ Tằng, người làm ăn là cái chó gì!

Không bao lâu sau liền có tiếng xe cảnh sát chạy tới, mấy cảnh sát từ trong xe nhảy ra, phóng tới bên này.

Cảnh sát đi đầu trên 30, chưa tới gần đã quát lớn mọi người xung quanh:
- Nhìn cái gì mà nhìn? ... Tằng thiếu gia, kẻ nào dám bán động vật hoang dã ở đây?

Tằng Thiếu Phong liền tươi cười đi tới:
- Thái đồn trưởng, anh tới nhanh quá.

- Đương nhiên, chuyện của Tằng thiếu gia là chuyện của lão Thái này mà... Tằng thiếu gia, tên khốn nào dám gây rối?

Thái đồn trường quét mắt qua mọi người xung quanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.