Cô Vợ Xinh Đẹp Vô Tình Của Tổng Giám Đốc

Chương 48: Rời tiểu thành trấn




- Chuyện này không hề có chút quan hệ đến đám mây.

- Vậy lời ngươi vừa nói là sao, ta cầm tính mạng của mình đi đùa bỡn? Dọa ta à?

Táng Hoa ngừng lại, nhìn nàng, truyền âm nói:

- Bộ dáng của ta giống như đang dọa ngươi sao?

- Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì? Vì sao ta thấy ngươi nói đến Trần Lạc như đang nhắc đến ôn thần, ai dính dáng đến hắn đều sẽ gặp xui xẻo.

- Có thể hắn còn khủng bố hơn nhiều so với hung thần, ngươi cho rằng đám mây gì sao lại muốn giết hắn? Ngươi biết hiện tại ta đang hối hận nhất chuyện gì không? Đó chính là chuyến đi chùa Cổ Lan.

- Tại sao?

- Bởi vì ở chùa Cổ Lan ta gặp phải ôn thần đáng chết kia, càng đáng trách hơn là chính ta còn mời hắn vào trong nhà, đang yên đang lành như thế ta đi chùa Cổ Lan làm gì, tại sao phải gặp gỡ hắn, tại sao phải áp chế linh tượng giúp hắn, tại sao phải dẫn hắn về nhà, tại sao còn lắm lời nói nhiều với hắn như vậy, hiện tại ta hối hận tới độ muốn phế bỏ chính mình.

Tiểu Mạn Đà La nghe đến há mồm trợn mắt, nàng lần đầu tiên nhìn thấy Táng Hoa thất thố như vậy, hối hận như vậy, hết thảy điều đó chỉ vì một lần gặp gỡ Trần Lạc mà thôi. Trời ạ! Đáng sợ như thế sao? Nghe Táng Hoa nói thế, bản thân nàng cũng bắt đầu sợ rồi, sửng sốt một lát, mới hỏi một câu tại sao.

- Tin ra đi, ngươi không biết thì tốt hơn.

Nghe vậy, trong lòng tiểu Mạn Đà La càng trống rỗng, nàng hoàn toàn không thể hiểu được câu nói này của Táng Hoa.

- Ngươi, ta, còn có tiểu Anh Tử, tiểu Thiên Sứ, vận mạng của các nàng như thế nào, cứ trông chờ vào ngày hôm nay.

- Có ý gì?

- Trần Lạc có thể chết hay không, nói cách khác, sự sống chết của hắn có quan hệ trực tiếp tới vận mạng của chúng ta.

- Hoa tỷ, nhất định là ngươi đang dọa sợ ta phải không? Nhất định là thế.

- Ta cũng hi vọng Trường Hận tỷ cũng là dọa sợ ta thôi.

- Trời ạ, đáng chết, Hoa tỷ, ngươi đến cùng là biết cái gì, sao không thể nói cho ta biết? Ngươi có biết ngươi nói vừa rồi khiến ta rất sợ không?

Táng Hoa bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói:

- Ngươi không biết, lẽ nào ta biết sao? Ngươi sợ, lẽ nào ta không thấy sợ sao? Vừa nãy ta nói với ngươi, đó là Trường Hận tỷ nói với ta, ngươi không nghĩ ta, ta cũng không nghĩ ra, ngươi không biết chuyện gì xảy ra, ta tương tự cũng không biết, biết được nguyên nhân sợ là chỉ có Trường Hận và đại tỷ ngươi, thế nên ta mới nói với ngươi, tất cả hoàn toàn chờ quyết định của đại tỷ ngươi.

Nhìn những vị nữ thần như Táng Hoa, Dạ Thất Nương, Nhan Vô Lệ, Hiên Viên Đồng, Cổ Du Nhiên, tiểu Mạn Đà La, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Hạ Mạt từng người từng người đều nắm giữ dung nhan tuyệt sắc, vui cười nói chuyện phiếm, không ít người nhìn vào say mê, mỹ nữ mà, đều là thứ có thể khiến người ta vui tai vui mắt, mặc kệ ngươi tu hành bao nhiêu năm, tâm tình hờ hững thế này, nhưng là nam nhân thì không thể thay đổi được bản tính cố hữu, dù là lão trung niên cũng luôn có một vị nữ thần trong ba đời nữ thần khiến mình mê đám.

Muốn sinh tồn trong thế giới này, thực lực cố nhiên trọng yếu, quan hệ cũng không thể kém, huống chi lần này tới dự tiệc rượu sinh nhật Mạn Đà La phu nhân đều là nhân vật đứng đầu những thế lực lớn, có uy tín danh dự bản thân, tự nhiên là một cơ hội tốt đi lôi kéo các mối quan hệ.

Có thêm một người bạn cũng là thêm một con đường, trên thế giới này không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng. Không có Vu sư hay Trận sư nào sẽ vĩnh viễn cống hiến cho một đoàn vinh quang, mỗi người bọn họ đều có khế ước với đoàn vinh quang, khi khế ước không còn là có thể chuyển đến đầu quân cho một đoàn vinh quang khác, ngay cả Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, còn có Gia Cát Thiên Biên và Tịch Nhược Trần cũng không ngoại lệ, mặc kệ bọn họ là người Lang gia cảnh địa hay người nội viện Trung Ương, nhưng cũng có ký kết khế ước với các đại đoàn vinh quang.

Đương nhiên, với những nhân vật là rồng trong loài người như họ, có tiếng tăm và lực ảnh hưởng vô cùng, đại đa số cũng chỉ treo một cái danh trong đoàn vinh quang mà thôi, so với những người khác, bọn họ tự do hơn nhiều, thậm chí không cần tham gia bất kỳ hoạt động nào do đoàn vinh quang tổ chức, ngay như lần này phong ấn Táng Cổ hiện thế, bọn họ căn bản không cần hoạt động theo đoàn vinh quang tương ứng.

Tiệc rượu còn chưa chính thức bắt đầu, giữa các đoàn vinh quang đã bắt đầu qua lại, khi chư vị nữ thần Kiếm Và Hoa Hồng tiến vào trường, không ít người đều đi đến chào hỏi, có mấy người chỉ xuất phát từ lễ tiết, có vài người thì nghĩ mượn cơ hội này nhận thức nữ nhân trong lòng, cũng mặc kệ ngươi xuất phát từ mục đích gì, toàn bộ đều được Dạ Thất Nương đỡ sạch.

Những lúc bình thường, Dạ Thất Nương là đại chấp sự công đoàn Trận pháp, nhưng càng nhiều thời điểm nàng là người phát ngôn cho Kiếm Và Hoa Hồng, thường thường đại biểu cho Kiếm Và Hoa Hồng tham gia các loại hoạt động, do đó cũng tạo nên được một tên tuổi hình tượng.

Không ít người đi vào chào hỏi, nhưng chân chính tiếp xúc được với chúng nữ thần Táng Hoa, Tri Thu, Lạc Anh thì không có mấy người, chỉ vẹn vẹn một hai, trừ phi ngươi là bạn học hay bằng hữu của nữ thần. Đương nhiên, ở đây có rất nhiều người đều là bạn học nữ thần, chỉ là dám đi đến chào hỏi thì chỉ có mấy nhân vật mang tính đại biểu như Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, còn những người khác không phải không muốn, mà là không dám, chính Lâm Ngọc Sơn là một trong số đó.

Từ khi hai năm trước vô tình gặp qua Tiết Thường Uyển một lần, hắn liền không cách nào quên được, nằm mơ cũng muốn gặp gỡ thiên sứ nữ thần đã ngưỡng mộ từ lâu. Vốn đang trông cậy đại ca có thể dẫn hắn theo vào, nhưng vừa nhìn thấy người Lang gia cảnh địa chỉ có Thương Vô Tà đi qua chào hỏi, hắn cũng chỉ có thể bỏ đi ý niệm này, ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, si mê nhìn bóng lưng Tiết Thường Uyển.

- Thật hâm mộ những tỷ tỷ này, muốn gia nhập Kiếm Và Hoa Hồng quá.

Niệm Kiều cũng nhìn hơn mười vị nữ thần Kiếm Và Hoa Hồng đang vui cười nói chuyện giỡn, sâu trong lòng vô cùng ngóng trông, nhưng Kiếm Và Hoa Hồng thì không phải ai cũng có thể gia nhập, tuy nói trên danh nghĩa là đoàn vinh quang, nhưng từ trước đến nay chưa từng ai xem đó là một đoàn vinh quang, bởi vì từ khi Thiên y Trường Hận bắt đầu kiến lập đến nay, vẫn chưa bao giờ mở ra đối ngoại, cũng chưa bao giờ tham gia bất kỳ hoạt động vinh quang nào, Kiếm Và Hoa Hồng có phần giống với thắng địa tu hành như Lang gia cảnh địa và nội viện Trung Ương hơn, thành viên bên trong cũng hầu như toàn bộ là nhị thế tử thiên kiêu, muốn thiên tư có thiên tư, muốn bối cảnh có bối cảnh, tuy rằng người nội viện Trung Ương không phải nhị thế tử, nhưng tuyệt đối đều nằm trong hàng ngũ thiên kiêu xuất chúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.