Cô Vợ Xinh Đẹp Vô Tình Của Tổng Giám Đốc

Chương 17: Lôi lạc đế quốc tam vương gia




Lúc Lục Cẩn Niên nghe Kiều An Hảo nói, vốn không giận dữ gì, nhưng sau khi nhìn kịch bản xong, không biết biến thành dáng vẻ gì nữa, chỉ duy trì bình thản.

Lúc anh quay phim, không thiếu lúc đọc kịch bản, nhiều năm đã thành thói quen, tốc độ xem rất nhanh, không bao lâu đã lật trang tiếp.

Theo một tờ anh lật lên, sắc mặt của anh liền trở nên vô cùng nghiêm túc.

Vốn dĩ bình thường, trên mặt anh không có biểu cảm gì, khiến người ta có một cảm giác bức bách, lúc này, tất cả mọi người trong phòng hóa trang đều theo vẻ mặt thay đổi của anh, nhiệt độ xuống càng thấp, không ai dám thở mạnh, chỉ riêng Kiều An Hảo bình thản ung dung ngồi bên cạnh anh, cắn ống hút, còn phát ra âm thanh chùn chụt.

Đột nhiên, Lục Cẩn Niên khép lại kịch bản, phát ra một âm thanh nặng nề, khiến Kiều An Hảo nghi ngờ ngẩng đầu lên, chỉ là còn chưa thấy rõ Lục Cẩn niên thế nào

đã nghe được âm thanh lạnh nhạt của anh truyền đến: “Hiện giờ các người muốn tiếp tục bộ phim này, là cô …”

Theo lời nói của anh, anh chỉ tay vào Lâm Thi Ý, sau đó giơ tay lên, vỗ vỗ, bởi vì đang ngồi, nên chỉ vào người Kiều An Hảo: “Đánh cô ấy?”

Trong phòng trang điểm, không ai dám nói tiếp.

Rõ ràng Lục Cẩn Niên tới để giúp đỡ Triệu Manh và Kiều An Hảo, nhưng là Triệu Manh nhìn thấy tư thế của anh hiện giờ, lại vẫn thấy sợ hãi, thế nhưng liền bình tĩnh lại, hướng về anh gật gật đầu, nói: “Vâng ạ.”

“Là?”

Lục Cẩn Niên đột nhiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén đảo qua từng người trong phòng, mãnh mẽ cầm kịch bản trong tay hung hăng đập xuống bàn, “bốp” một tiếng, mấy người trong phòng hóa trang sợ đến mức run rẩy một phen, sau đó liền nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh vang lên: “Được, tiến hành đi, tôi thực sự muốn nhìn xem, trước mắt tôi, ai dám động đến một ngón tay của Kiều An Hảo.”

Lúc này đừng nói là Triệu Manh, ngay cả Kiều An Hảo cũng bị toàn thân tràn đầy sát khí của anh làm sợ, chỉ dám cắn ống hút, không dám uống nước, thậm chí cũng không dám nhìn anh, chỉ thi thoảng liếc mắt xem.

Đạo diễn bị khí thế của Lục Cẩn niên dọa đến mức chân nhũn ra, lúc này hắn ta đâu còn lòng dạ nào lo lấy lòng Lâm Thi Ý, chỉ nghĩ đến Lục Cẩn Niên tức giận thì

mình sẽ bị liên lụy, lập tức run rẩy nói: “Không… không… Lục tổng, phân cảnh kế tiếp không phải như kịch bản kia, chỉ là đùa với cô Kiều một chút…”

“Vui đùa?”

Vui đùa cũng thật là vui đùa, đã khiến cô mất hứng, còn ở nơi này nói với anh là vui đùa.

Đột nhiên Lục Cẩn Niên cầm lấy hai kịch bản trên bàn, ném về phía đạo diễn, thẳng tắp nện vào đầu của đạo diễn: “Là người nào cho anh quyền lợi, để anh tùy tiện dám đùa với cô ấy?”

Đạo diễn cúi đầu, một tiếng cũng không dám nói, chân nhũn ra đã bắt đầu run run.

“Còn có, kịch bản lúc đầu sao lại đổi thành kịch bản như thế này, liền đổi thành kịch bản mới cho tôi, để tự tôi thay đổi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.