Cô Vợ Xấu Xí Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 43




Nhìn thấy Phong Mạc Nhiên lần nữa đã là 3 ngày sau, lúc này Bạch Ly Nhược đã thấy được nhiều điểm hơn ở vị thiếu niên thiên tử này, có thể nói giống như Phong Mạc Thần, hắn chính là thâm tàng bất lộ.

Phong Mạc Nhiên nhìn Bạch Ly Nhược một cách cẩn trọng, hơi có chút kinh ngạc, quạt giấy lay động có phần do dự: “Ngươi, thế nào? Không phải vì ta không đáp ứng ngươi thả Bạch Thanh Loan ra mà không để ý ta chứ?”

Bạch Ly Nhược nhíu mày, rất khó tin tưởng người trước mặt nắm trong tay hết thảy mọi việc, căn bản hắn vẫn là một đứa trẻ, ngồi trên ghế, nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng, ngươi không chịu để tỷ tỷ ra ngoài, vậy cho phép ta đi lãnh cung thăm nàng, có được không?”

“Việc này, lãnh cung là nơi không thể tùy tiện ra vào!” Phong Mạc Nhiên cau mày, nào có người tự mình đi vào lãnh cung.

Bạch Ly Nhược trầm mặc, lần nữa đổi lại vẻ mặt bất đắc dĩ.

Phong Mạc Nhiên thở dài, nhất định kiếp trước hai bọn họ là tỷ muội, xếp quạt lại, nghiêm nghị nhìn Bạch Ly Nhược: “Ta sẽ đi xin Thái hậu thả Bạch Thanh Loan ra ngoài, nhưng sẽ không có lần sau.”

Bạch Ly Nhược đột nhiên đứng lên, nghiêng thân thể hướng về phía Phong Mạc Nhiên làm lễ “Đa tạ hoàng thượng!”

“Trước kia sao không thấy người hiểu cái phép tắc này!” Phong Mạc Nhiên bất đắc dĩ liếc nàng một cái, chậm rãi đứng lên, sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Bạch Ly Nhược “Sau khi nàng ra ngoài, người không được làm loạn, nếu không, Thái hậu sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”

Bạch Ly Nhược nhất thời không hiểu trong lời của hắn có ý tứ gì, nhưng có thể cứu Bạch Thanh Loan đã may mắn vô cùng rồi, sao lại dám làm loạn? Không ngừng gật đầu: “Hoàng thượng, ngươi hãy yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi khó xử.”

Phong Mạc Nhiên cười một tiếng quỷ dị, bất ngờ nghiêm mặt nói “ Người dự định khi nào quay về Thần vương phủ?”

Bạch Ly Nhược sắc mặt trắng nhợt, cho rằng hắn muốn đuổi mình ra khỏi hoàng cung nên tay chân luống cuống nói “Ta không có tính trở về Thần vương phủ, chờ chuyện của tỷ tỷ yên bình, ta sẽ rời khỏi hoàng cung, sẽ không gây ra cho ngươi quá nhiều phiền toái.”

“Ý của ngươi, không có ý định trở lại bên cạnh Phong Mạc Thần?” Phong Mạc Nhiên vẫn mỉm cười như cũ, tuyệt sắc trên mặt, nhưng lại là nụ cười giảo hoạt.

“Hoàng thượng, có phải khi tỷ tỷ từ lãnh cung ra ngoài, người sẽ càng thêm sủng ái nàng hay không?” Bạch Ly Nhược bất mãn, cau mày, thản nhiên liếc Phong Mạc Nhiên một cái.

“Làm người không nên quá phận như vậy, để nàng ra ngoài đã là cực hạn của ta rồi.” Phong Mạc Nhiên đồng dạng cau mày, nhắc đến Bạch Thanh Loan thì cười nhạt.

“Giống vậy, không oán hận Phong Mạc Thần cũng là cực hạn của ta rồi, tại sao ngươi luôn ở trước mặt ta mà nhắc đến hắn chứ?” Bạch Ly Nhược thở dốc, nghiến răng nghiến lợi giận dữ nhưng bộ dạng rất là đáng yêu.

Phong Mạc Nhiên liền hiểu được, hóa ra là nàng bất mãn hắn nhắc tới Phong Mạc Thần với nàng, trong mắt lóe ra nụ cười mơ hồ, gương mặt tuấn tú lại cố ý băng lãnh: “Tốt lắm, ta biết rồi, từ nay về sau, ta không bao giờ đề cập tới chuyện xuất cung của ngươi, ngươi cũng không cần nói với ta về Bạch Thanh Loan nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.