Cô Vợ Trẻ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 10




Từ văn phòng Hàn Độ đi ra, Triệu Quốc Đống liền cân nhắc những tin tức hôm nay mình đạt được.

Thật ra dù không có cuộc nói chuyện với Hàn Độ lần này thì hắn cũng biết được một ít tình huống. Đó chính là tình hình thành phố An Đô không lạc quan. Tốc độ tăng trưởng kinh tế của An Đô trong ba quý đầu năm chỉ quanh quẩn 3-4%, thấp hơn 7% so với tốc độ tăng trưởng kinh tế toàn tỉnh, đứng thứ 4 từ dưới lên trong toàn tỉnh, chỉ hơn được ba nơi là Vinh Sơn, Lô Hóa và Đường Giang, điều này đã dẫn tới sự chú ý rất cao của tỉnh ủy.

Kinh tế An Đô chỉ cần hắt hơi một cái thì cũng đủ khiến kinh tế An Nguyên bị cảm, những lời này mà dùng cho mấy năm trước thì chẳng hề quá, dù cho hai ba năm gần đây có mấy thành phố, thị xã bắt kịp nhưng tổng sản lượng kinh tế An Đô vẫn chiếm 1/3 kinh tế An Nguyên. Một khi kinh tế An Đô phát triển chậm lại thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới đà tăng tốc kinh tế của An Nguyên.

Thành quả năm nay kém xa so với mục tiêu đề ra đã trở thành kết cục không thể tránh được, một nhân tố trọng yếu trong việc này chính là do kinh tế An Đô xuất hiện sự kìm hãm. Chỉ cần kinh tế An Đô tăng trưởng 1% thì cũng có thể kéo kinh tế toàn tỉnh tăng 0,3%, mà giờ An Đô kém hơn tốc độ tăng trưởng toàn tỉnh tận 6-7% thì cũng tương đương với việc kéo đà tăng trưởng toàn tỉnh giảm đi 2%, điều này gần như đã triệt tiêu đi sự tăng trưởng của mấy thành phố, thị xã khác.

Mấy năm trước tốc độ phát triển của An Đô còn đứng thứ 2 trên tổng số 16 thành thị cấp phó tỉnh trong toàn quốc, kém hơn mỗi Quảng Châu, vậy mà năm trước Quảng Châu và Thâm Quyến đã sớm bỏ An Đô lại phía sau, Tô Châu và An Đô chạy song song với nhau. Năm nay Tô Châu vượt qua An Đô là chuyện không thể khác được, chỉ sợ ngay cả Hàng Châu và Vô Tích cũng sẽ áp sát An Đô, tình thế ác liệt này không thể không khiến cho tỉnh ủy An Nguyên cảm thấy lo lắng.

Tôn Liên Bình làm phó bí thư tỉnh ủy kiêm bí thư thị ủy nên có thể chịu đựng được áp lực nhưng Diêu Văn Trí thì sợ là phiền toái. Bất kể là Tôn Liên Bình hay là Tần Hạo Nhiên và Nhậm Vi Phong ở trên tỉnh thì đều không hài lòng về hắn lắm, mà ý tưởng và hành động của hắn thì lại bị Tôn Liên Bình cản trở rất nhiều. Từ một góc độ khác mà nói thì lãnh đạo chủ yếu đảng - chính quyền có quan điểm bất đồng cũng là một nguyên nhân quan trọng dẫn tới việc phát triển kinh tế của An Đô xuất hiện vấn đề, nhưng mà không có người nào lại thừa nhận điều này.

Diêu Văn Trí sẽ gặp nạn, đây là nhận định của Triệu Quốc Đống.

Trên thực tế thì từ khi Ninh Pháp rời khỏi An Nguyên thì Diêu Văn Trí đã không còn quá thuận lợi, ngay cả Lô Vệ Hồng mà hắn tán thưởng cũng bị điều khỏi khu công nghiệp kỹ thuật cao khiến cho một vài hạng mục vừa mới tạo dựng được đã bị bỏ dở nửa chừng. Bộ máy lãnh đạo khu công nghiệp kỹ thuật cao dường như cũng chưa được định vị khiến cho sự phát triển của nơi này bị đình trệ, từ đó dẫn tới đà tăng trưởng kinh tế của thành phố An Đô cũng bị liên lụy nhất định, còn Diêu Văn Trí thì có cảm giác mình như con dê thế tội vậy.

Chẳng ai có khả năng gặp may suốt đời cả, đây là định luật, chỉ mong Diêu Văn Trí có thể gắng gượng qua cửa ải này.

- Bí thư Triệu, ngài đang ở đâu vậy?
Triệu Quốc Đống vừa mới ngồi vào xe, đang chuẩn bị bảo lão Chương lái xe thì nhận được một điện thoại từ một số máy quen thuộc.

- Toàn Hữu à, tôi ở An Đô, đang chuẩn bị trở về Ninh Lăng đây.

Triệu Quốc Đống nhận được điện thoại thì mơ hồ đoán rằng có việc gì đó.

- Tối nay ngài có thời gian rảnh không, tôi muốn mời lão lãnh đạo ngồi một chút.
Có thể nghe ra tâm trạng của Quế Toàn Hữu khá tốt.

- Tối nay không có chuyện gì cả, có phải là muốn chúc mừng cho bản thân một chút đúng không?
Triệu Quốc Đống mỉm cười.

- Ha ha, bí thư Triệu, ngài cũng biết rồi ư? Bí thư Vĩnh Bân sẽ tới Ninh Lăng bên ngài làm phó thị trưởng thường trực. Đáng để ăn mừng cho nên tối nay tôi muốn mời ngài và y đến ngồi với nhau một chút, ngài cảm thấy có tiện hay không?

Mặc dù Quế Toàn Hữu trưng cầu ý kiến của Triệu Quốc Đống nhưng hắn biết nhất định là Quế Toàn Hữu muốn liên lạc thay Cố Vĩnh Bân trước một chút. Hội nghị thường vụ tỉnh ủy đã thông qua, ban tổ chức tỉnh ủy cũng đã đóng dấu vào văn kiện bổ nhiệm Cố Vĩnh Bân tới Ninh Lăng làm thường vụ thị ủy. Trên thực tế chuyện này cũng đã công khai rồi, chẳng qua vị trí mà Cố Vĩnh Bân muốn tới hình như không phải là cái ghế phó thị trưởng thường trực thị xã Ninh Lăng này mà là phó chủ nhiệm Ủy ban Giám sát và Quản lý tài sản Nhà nước (SASAC) của tỉnh, giờ đột nhiên thay đổi nên mới khiến Triệu Quốc Đống có chút bất ngờ mà thôi.

Triệu Quốc Đống có thể hiểu cho Quế Toàn Hữu.

Điều này cũng khó trách, nghe nói quan hệ giữa Quế Toàn Hữu và Cố Vĩnh Bân cũng khá tốt, hai người phối hợp với nhau cũng coi như ăn ý. Sau khi Cố Vĩnh Bân đã xác định phải đi thì đã hết lòng đề xuất với Đàm Lập Phong cho Quế Toàn Hữu làm bí thư huyện ủy Quy Ninh. Quế Toàn Hữu có thể đảm nhiệm bí thư huyện ủy thì phần lớn cũng nhờ sự gắng sức của Cố Vĩnh Bân, nếu không trong hoàn cảnh Lữ Thu Thần và Phó Thiên không quá ưa thích Quế Toàn Hữu thì sẽ khá khó khăn. Hắn không thể không cho Quế Toàn Hữu thể diện được.

- Vậy thì được rồi, anh bố trí đi, trở thành bí thư huyện ủy thì cũng nên ăn mừng một chút, hôm nay không tính, ngày khác cậu mời đi.
Triệu Quốc Đống đồng ý :
- Nhân tiện gọi Lệnh Hồ tới luôn đi, cũng lâu rồi tôi không gặp hắn.

- Vâng, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ta ngay lập tức, bí thư Triệu, ngài thấy ở Túy Vân lâu có được không?
- Được, anh xác định là được rồi, mấy giờ?

- Đúng 6h30', tôi còn đang ở Quy Ninh, đến lúc ấy tôi sẽ qua trước, bí thư Vĩnh Bân và Lệnh Hồ Triều sẽ cùng qua đó.
Chuyện đã chắc chắn nên trong lòng Quế Toàn Hữu cũng nhẹ nhõm hẳn.

- Bí thư Triệu, sau này tôi là tiểu binh dưới trướng của ngài, mong ngài chiếu cố nhiều hơn.

Cố Vĩnh Bân bưng chén rượu cười tươi như hoa, hắn biết Triệu Quốc Đống có tửu lượng cao mà bản thân thì lại có hạn nhưng trong hoàn cảnh hiếm có được lần gặp mặt tư nhân như thế này thì đáng để theo. Quan hệ giữa hắn và Quế Toàn Hữu rất tốt, Quế Toàn Hữu và Triệu Quốc Đống thì lại có quan hệ mật thiết nhưng như vậy cũng không có nghĩa là hắn cũng có thể hòa hợp với Triệu Quốc Đống. Hơn nữa quan hệ tương hỗ này cũng hoàn toàn không giống nhau, ngày sau phối hợp công tác như thế nào thì còn phải chờ xem nhưng hôm nay thì chắc chắn là một cơ hội để kéo gần quan hệ song phương.

- Vĩnh Bân, tôi và anh cũng không cần quá khách khí, tôi biết tửu lượng của anh, anh không cần làm khó bản thân. Cái thứ rượu này không có thì thiếu không khí mà uống nhiều thì hại người. Tôi chủ trương nhất quán vừa có giới hạn mà vẫn có thể thoải mái.
Triệu Quốc Đống xua tay cười nói:
- Như vậy đi, tôi cạn rồi, anh tùy ý, tôi nói thật đấy, không phải khích anh đâu, đừng hiểu lầm.

Cố Vĩnh Bân cũng phải thừa nhận Triệu Quốc Đống đã thay đổi hoàn toàn, hiện giờ hắn không còn cái khí thế bức người như khi còn làm thị trưởng Hoài Khánh nữa mà thay vào đó là cái loại thuận hòa và ung dung cùng nội liễm. Hai năm mà có thể làm cho người ta biến đổi lớn như vậy ư? Là nhờ được trui rèn khi ở các bộ và uỷ ban trung ương hay là tốc độ phát triển mạnh mẽ hiện tại của Ninh Lăng khiến hắn có đủ sức mạnh và tự tin?

- Bí thư Triệu đúng là biết quan tâm đến cấp dưới, được, chén này tôi cũng xin cạn.
Cố Vĩnh Bân cũng không nói nhiều mà dốc ngược ly rượu, Triệu Quốc Đống thấy vậy chỉ mỉm cười lắc đầu.

Lệnh Hồ Triều vội vàng rót rượu cho hai vị lãnh đạo, ở trong phòng này thì y là người không có quyền lên tiếng nhất, ai cũng là lãnh đạo của hắn, chỉ cần rượu rót ra là phải uống một phần.

- Bí thư Triệu, tăng trưởng kinh tế của Ninh Lăng thật kinh người, trong các hội nghị từ năm trước thì bí thư Lập Phong đã nói mục tiêu của Hoài Khánh đó là nhắm vào Vĩnh Lương nhưng bắt đầu từ năm nay bí thư Lập Phong không đề cập tới Vĩnh Lương mà nói tới Ninh Lăng. Nhất là từ sau khi hội nghị thu hút đầu tư phát triển kinh tế dân doanh toàn tỉnh chấm dứt thì bí thư Lập Phong lại càng nhắc nhiều tới Ninh Lăng. Diệu Hoa - Giang Nam chọn Ninh Lăng làm nơi đầu tư mà bỏ qua An Đô và Hoài Khánh khiến bí thư Lập Phong rất thất vọng, lúc ấy thị ủy Hoài Khánh chúng tôi còn triệu tập riêng một hội nghị thường ủy để nghiên cứu nguyên nhân sự kiện này. Đối với ngành sản xuất sợi thủy tinh điện tử không kiềm này mà nói thì Hoài Khánh chúng tôi và An Đô là nơi thích hợp nhất để xây dựng xí nghiệp, vậy vì sao Diệu Hoa - Giang Nam lại không chọn hai nơi này để cho đồng bộ mà lại chọn Ninh Lăng xa xôi?

Triệu Quốc Đống cũng có chút tò mò:
- Vậy kết luận cuối cùng đưa ra là gì thế?

- Đủ các kiểu, có ý kiến thì nói Ninh Lăng đảm bảo cung ứng điện lực với giá thấp, có ý thì lại nói điều kiện giao thông Ninh Lăng thuận tiện....nhưng những lý do này đều bị bí thư Lập Phong phủ định. Ý kiến của bí thư Lập Phong chỉ có một đó là Ninh Lăng đã đi trước một bước trong việc xây dựng một hệ thống phục vụ thu hút đầu tư, mà trong giai đoạn hiện nay mà nói thì các nơi đều có cơ sở, thiết bị cứng ngang nhau, mỗi nơi mỗi vẻ nên các yếu tố mềm sẽ quyết định việc thành bại của thu hút đầu tư.
Cố Vĩnh Bân gằn từng tiếng một, hiển nhiên hắn cũng rất tán thành quan điểm này của Đàm Lập Phong.

- Ha ha, không ngờ bí thư Lập Phong lại coi trọng Ninh Lăng chúng tôi như vậy, nếu công tác thu hút đầu tư của Ninh Lăng chúng tôi mà không khởi sắc thì chẳng phải là sẽ khiến nhiều người thất vọng sao?
Triệu Quốc Đống bật cười:
- Vĩnh Bân, sau khi anh tới đây thì công tác thu hút đầu tư sẽ do anh chịu trách nhiệm. Bên chúng ta ngoài cục chiêu thương còn thiết lập riêng một cục xúc tiến xí nghiệp vừa và nhỏ, xí nghiệp dân doanh, hi vọng sau khi anh tới đây thì công tác thu hút đầu tư của Ninh Lăng chúng ta có thể bước lên được một nấc thang mới.
Bốn người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, không khí khá hòa hợp, Cố Vĩnh Bân cũng dần dần thả lỏng, tuy rằng quan hệ giữa hắn và Triệu Quốc Đống chưa tới mức thân thiết nhưng dù sao cũng đều ở trong một vòng tròn nên cũng thường xuyên tiếp xúc. Chẳng qua Triệu Quốc Đống làm thị trưởng nên nghiêng về việc nắm giữ công tác kinh tế nhiều hơn, do đó ít tiếp xúc các chuyện cụ thể với một thường vụ thị ủy như hắn. Hiện giờ sắp trở thành cộng sự với nhau, anh có tình, tôi có ý nên tự nhiên là trò chuyện với nhau vui vẻ.

Mãi cho đến tận 9h tối thì bữa cơm này mới xong, mỗi người đều tự trở về nhà, Triệu Quốc Đống đã bảo Bành Trường Quý trở về Ninh Lăng, còn Lệnh Hồ Triều phụ trách đưa Quế Toàn Hữu về nhà.

Cố Vĩnh Bân vừa mới lên xe thì nhận được điện thoại.

- Vĩnh Bân, đã gặp mặt với Triệu Quốc Đống chưa?

- À, vừa mới cơm nước xong.
Chút cảm giác chuếnh choáng trong người Cố Vĩnh Bân lập tức biến mất.

- Ồ, sau khi đến Ninh Lăng cần phải làm cho tốt đó, anh coi như là cán bộ từ Hoài Khánh chúng ta đi ra, đừng để chúng ta mất mặt với Ninh Lăng đó.
Bên đầu kia của điện thoại như có phần cảm khái:
- Thế sự khó lường, anh nói có đúng hay không? Ai mà ngờ được anh lại tới Ninh Lăng, mà Triệu Quốc Đống thì lại đang là bí thư thị ủy, ha ha, chuyện này là sao chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.