Cô Vợ Trẻ Con

Chương 22: Cấu kết với nhau làm việc xấu




Cô ta chỉ là một cô gái nông thôn rất rất bình thường thôi mà?

Yến Tùng Nam quát lớn một tiếng: “Câm mồm, nơi này không cần em xen miệng vào.”

Yến Như Kha cắn răng, ngậm miệng không dám mở lời, nó còn trông chờ Yến Tùng Nam dẫn nó vào thành hưởng phúc nữa kìa.

Thanh Ti đứng sau lưng Nhiếp Thu Sính lộ ra cái đầu, hướng về phía Yến Như Kha làm mặt quỷ. Sau đó cô bé ngẩng đầu lên, lộ vẻ mặt khờ dại hỏi: “Mẹ ơi, nếu chúng ta rời khỏi Yến gia thì cuộc sống so với hiện tại có gì khác nhau?”

Nhiếp Thu Sính ngồi xổm xuống, nói: “Có chứ, rời đi so với bây giờ sẽ rất tốt.”

Thanh Ti lập tức nói: “Ba, vậy người tha cho con và mẹ đi thôi.”

Yến Tùng Nam cảm giác muốn cắn răng, hắn không biết Thanh Ti thật sự không phải không hiểu mà là đang cố ý chọc tức hắn, hắn áp chế lửa giận, cố gắng thể hiện một bộ dáng gần gũi bình dị: “Thanh Ti, không lẽ con không cần ba sao?”

Thanh Ti lắc đầu, nói: “Nhưng mà con không có ba, trừ hôm nay, con cũng chưa từng gặp ba.”

Yến Tùng Nam cảm thấy nóng mặt, bị một đứa trẻ nói vậy cũng khiến hắn cảm thấy xấu hổ, hắn nói: “Nếu con đi theo ba, ba cam đoan mỗi ngày con đều có thể nhìn thấy ba.”

Thanh Ti cắn cắn răng, khuôn mặt nhỏ khả ái tràn đầy nghi hoặc, cô nói: “Con không phải là đứa trẻ ba tuổi, năm nay con tám tuổi rồi, nhưng tám năm qua ba cũng không quan tâm đến con, về sau ba sẽ quan tâm con sao? Con không tin đâu, con chỉ tin tưởng mẹ con thôi.”

Nếu lời này để một người còn có chút lương tâm nghe được, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhưng đối với Yến Tùng Nam, hắn chỉ cám thấy Thanh Ti là đứa trẻ giảo hoạt, không hề giống con gái bảo bối bên cạnh hắn, cái này nhất định là do Nhiếp Thu Sính đê tiện kia cố tình dạy nó như thế.

Yến Tùng Nam vốn đã không có hảo cảm với Thanh Ti, giờ lại càng thêm chán ghét. Nhưng mà, Diệp gia bên kia lại... đầu tiên không cho phép hắn ly hôn, sau đó muốn hắn dẫn người đến, hắn chỉ có thể làm theo thôi.

Yến Tùng Nam thể hiện bộ dáng ban ơn, nâng cằm, lên mặt nói: “Nhiếp Thu Sính, cô đừng nghĩ là tôi đang uy hiếp cô, coi như thấy cô vì Yến gia sinh ra con gái, lần này tôi tạm tha cho cô, giờ cô lập tức đi thu dọn hành lý, chúng ta vào thành.”

Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần nói ra câu này, Nhiếp Thu Sính nhất định sẽ vô cùng cảm tạ, nhưng không nghĩ rằng, mặt cô lại không hề biến sắc, vẫn lãnh đạm như trước, nói: “Trời sinh tôi mệnh khổ, chuyện vào thành này tôi không có phúc hưởng rồi, anh cứ đi đi.”

Cô làm sao không biết, Yến Tùng Nam sẽ không ly hôn với cô. Hiện giờ cô chính là muốn kéo dài thời gian, đợi luật sư Lý làm xong việc tố cáo, toà án mang lệnh đến chỗ Yến Tùng Nam, việc ly hôn chính thức được trình lên, cô mới có thể yên tâm một chút. Còn trước đó, cô tuyệt đối không thể để Yến Tùng Nam biết cô muốn đệ trình toà án việc ly hôn, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ xuống tay trước.

Yến Tùng Nam tức giận quát lơn: “Cô, cô... đừng không biết lớn nhỏ như vậy.”

Yến Như Kha bên cạnh đã sớm sốt ruột: “Anh, anh còn muốn dẫn cô ta vào thành làm gì? Chúng ta cứ đi thôi. Anh thấy đó, cô ta vốn là mệnh đê tiện, một ả đàn bà hèn hạ, ba mẹ chúng ta chính là bị cô ta khắc chết, giữ cô ta lại làm gì nữa...”

Thanh Ti ló ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: “Cô nhỏ à, nếu không có mẹ con thì chắc hẳn năm cô 10 tuổi đã sớm đã chết luôn rồi. Nhờ mẹ con cõng cô đi hơn mười dặm đến trấn trên gặp thầy thuốc thì cô mới sống sót, mạng của cô là do mẹ con nhặt về, nếu cô nói mẹ con có mệnh đê tiện, vậy cô là cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.