Cô Vợ Trẻ Con

Chương 13: Kim chủ




Người thanh niên trẻ tuổi kia không rời đi luôn mà vẫn ở lại trong cửa hàng nhìn một vòng nhưng không phát hiện ra có thứ gì tốt, sau đó, ông chủ đem số tiền đã chuẩn bị tốt tới, Nhiếp Thu Sính nhìn thấy số tiền kia đã khẩn trương tới mức hai tay cũng phát run, cô cẩn thận đem số tiền này kiểm tra lại cẩn thận một lần nữa, xác nhận không có tiền giả, lúc ấy mới kí sổ rồi rời đi.

Ra tới cửa, Nhiếp Thu Sính hướng về phía người thanh niên trẻ tuổi kia cúi đầu nói: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, chỉ sợ hôm nay tôi đã bán chiếc bát ấy với giá 2 vạn cho ông chủ.”

“Thanh Ti, đến cám ơn anh đi.”

Thanh Ti ngửa đầu, ngoan ngoãn nói: “Cám ơn anh ạ!”

Người trẻ tuổi sờ sờ đầu Thanh Ti: “Không cần cảm ơn, tôi cũng chỉ là không quen nhìn cảnh ông chủ kia bắt nạt người khác thôi... Một mình cô mang theo một đứa trẻ, lại cầm theo nhiều tiền như vậy, sợ là không an toàn, vậy không bằng tới ngân hàng gửi tiền vào. Phía trước không xa có một ngân hàng, cô vào mở tài khoản, đúng rồi, cô có mang theo thẻ căn cước không?”

Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Vâng, tôi có mang theo.”

“Nếu cô tin tưởng tôi, tôi sẽ đi cùng để giúp cô mở tài khoản.”

Nhiếp Thu Sính do dự một lúc rồi gật được: “Được...”

Tuy rằng người thanh niên này đã giúp cô một ân tình lớn, lần này rời khỏi nhà, cô cũng không khỏi mang theo một chút phòng bị trong lòng, nhưng cô thấy ánh mắt của người trẻ tuổi này rất chính trực, có lẽ cũng không phải là người gian ác.

Chàng trai này đích thực là người tốt, đi cùng Nhiếp Thu Sính tới ngân hàng mở hộ tài khoản, đem tiền gửi vào, lúc ấy mới chào tạm biệt cô.

Nhiếp Thu Sính muốn mời anh ấy ăn cơm nhưng người ta cũng không đồng ý, cũng không nói tên họ mình là gì đã nói lời từ biệt với cô.

Đứng ở cửa ngân hàng, Thanh Ti hỏi mẹ: “Mẹ ơi, vậy là chúng ta có tiền chưa ạ?”

Cảm giác kích động trong lòng Nhiếp Thu Sính đến giờ cũng chưa bình tĩnh lại được, cô cúi người ôm con gái: “Đúng vậy, chúng ta có tiền rồi con gái ạ, đi thôi, để mẹ dẫn con đi ăn cơm.”

Bước đầu tiên vậy là đã hoàn thành, về sau, sẽ có cơ hội trở mình.

Đến lúc ăn cơm, Nhiếp Thu Sính tính toán tới cục Dân chính xem sao, năm đó bọn họ ở tại thị trấn đã nhận giấy tờ xác thực.

Lúc Nhiếp Thu Sính dẫn Thanh Ti rời khỏi ngân hàng, tâm trạng hai người vẫn chưa ổn định lại, không ai chú ý tới – Yến Như Kha đang lén lút theo dõi ở không xa sau lưng họ.

Khi nãy, lúc Nhiếp Thu Sính tới ngân hàng, vừa vặn bị nó nhìn thấy, lúc đó con bé vô cùng kì quái, không hiểu sao hai mẹ con Nhiếp Thu Sính lại có thể xuất hiện ở thị trấn?

Nó nghĩ có lẽ mắt mình mờ rồi nên mới đứngở bên ngoài chờ một lúc, không ngờ quả thật chính là mẹ con bọn họ.

Yến Như Kha oán hận nghĩ, "Nhiếp Thu Sính, thứ phụ nữ hư hỏng này chắc chắn đã giấu diếm tiền bạc, không thể để cô ta lừa gạt mang tiền nuôi con gái mình như thế được, đợi anh trai mình trở về, nhất định phải cáo trạng chuyện này, lại thêm người đàn ông vừa rồi đi cùng bọn họ nữa, xem chừng Nhiếp Thu Sính rất thân mật. Ả đàn bà đê tiện này dám ở sau lưng anh trai mình tìm người đàn ông khác."

Yến Như Kha nhổ một ngụm nước bọt, nói: “Nhiếp Thu Sính, cô cứ chờ xem, anh trai tôi sẽ nhanh chóng trở về, đến lúc đó xem cô khóc lóc thế nào.”

Lại nói đến người thanh niên trẻ tuổi kia, sau khi chia tay hai mẹ con Nhiếp Thu Sính ở ngân hàng liền đi dạo một vòng, bỗng nhiên lại nhớ đến Khánh Phong Trai.

Ông chủ cửa hàng trông thấy anh ta liền khiếp đảm, đứng lên hỏi: “Huynh đệ này... Không biết cậu còn có chuyện gì không?”

Chàng trai tuỳ tiện ngồi xuống nói: “Đúng vậy, đúng là còn chút việc nhỏ chưa xử lý.”

Ông chủ nọ vô cùng bồn chồn, tên tiểu tử này so với lúc nãy không giống nhau lắm, trên người hắn giờ có thêm chút khí chất bừa bãi, nhưng ông ta vẫn nhìn hắn, cười cười hỏi: “Chuyện gì vậy? Cậu nói đi?”

Người trẻ tuổi liền ngẩng đầu, nhìn ông ta mỉm cười: “Ông có thể bỏ của chạy lấy người.”

Ông ta sửng sốt: “Cậu có ý gì?”

“Ý tôi rất đơn giản, ông - bị đuổi việc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.