Cô Vợ Trẻ Con Mười Triệu Của Tổng Giám

Chương 9




Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc hiểu rõ.

Không phải không thể ăn thức ăn hôm nay, mà là tâm tình thay đổi, dù cho ăn gan phượng thịt rồng thì cũng không có cảm nhận gì...

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc buồn bã ...



Đêm đã khuya.

Hôm nay mây đen giăng đầy đặc, những đám mây đen sì xà xuống ở giữa không trung, che kín trăng sao trên bầu trời . Những tia chớp không ngừng lóe ra, không ngừng xé rách bầu trời, dường như muốn chia toàn bộ trời đất thành hai nửa!

Lúc này Đồng Nhạc Nhạc, vẻ mặt buồn bã, ủ rũ ngồi ở trong giỏ trúc, im lặng nhìn nam nhân lạnh lùng trước mặt đang chuẩn bị đi ngủ .

Hồi tưởng mới vừa rồi, vì muốn cho nam nhân kia chú ý, nên lúc ở trong ôn tuyền nàng không ngừng bơi qua bơi lại trước mặt nam nhân, lại còn hất nước lên mặt hắn.

Chỉ là đối với trò đùa của nàng, hắn lại không thèm để ý chút nào, cứ như vậy tựa vào bên bờ, nhắm mắt dưỡng thần .

Hắn trầm mặc ít nói, lạnh lùng thờ ơ, giống như một tảng đá lớn, gắt gao áp chế ở nội tâm nàng, khiến cho nàng rất khó chịu.

Nam nhân này, thực sự muốn biến nàng thành xa lạ sao!?

Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rất khó chịu.

Đôi mắt đáng thương như vậy, gắt gao nhìn nam nhân trước mắt .

Chỉ là nam nhân trước mắt, cũng chưa từng liếc khóe mắt nhìn nàng một cái, chỉ im lặng lên giường ngủ.

Trong chốc lát, trong phòng ngủ, liền hoàn toàn yên tĩnh.

Im lặng, tiếng sấm bên ngoài càng vang đến rõ ràng.

Nhìn tia chớp chợt lóe từng hồi, chiếu cho toàn bộ phòng ngủ lúc sáng lúc tối .

Còn có tiếng sấm sét phảng phất như làm cho núi lở đất sụt , âm thanh to lớn, làm cho trong lòng bắt đầu run rẩy.

Đồng Nhạc Nhạc đời này, không có sợ hãi thứ gì. Mà chỉ sợ có một loại, đó là, nàng sợ tiếng sấm sét đánh!

Mỗi khi thấy tia chớp trước lúc sét đánh, nàng liền sợ hãi trốn ở trong chăn, lúc này cũng giống vậy!

Nghe thấy tiếng sấm thật lớn, cả người Đồng Nhạc Nhạc cũng bắt đầu run rẩy.

Một đôi mắt đầy sợ hãi, nhìn thẳng vào nam nhân bên người.

Nàng giờ phút này, thật muốn lập tức chạy tới trong lòng hắn.

Bởi vì, trong cảm nhận của nàng, chỉ có trong lòng hắn, là an toàn nhất !

Nhưng mà, cái suy nghĩ này vừa mới bắt đầu, liền lập tức bị nàng bác bỏ.

Không được!

Nam nhân này bây giờ còn đang giận nàng chứ!

Nếu nàng lúc này lại rúc vào lòng, có thể làm cho hắn càng thêm tức giận chăng, sau đó chán ghét mình!?

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ muốn bước chân tới, liền lập tức rụt lại thu về.

Ai, sét đánh liền sét đánh đi, ta, ta mới không sợ đâu! Ta lại chưa từng làm cái chuyện xấu gì, chớ sợ chớ sợ...

Đồng Nhạc Nhạc vừa dùng móng vuốt ra sức bịt kín lỗ tai, vừa nhắm tịt đôi mắt, trong miệng không ngừng thì thào tự nói, an ủi chính mình.

Chỉ là, mặc kệ nàng tự thôi miên bản thân thế nào đều không có tác dụng.

Tiếng sấm bên ngoài lớn như vậy, vang dội như vậy. Mỗi một tiếng đều như bổ thẳng xuống đầu mình, làm cho Đồng Nhạc Nhạc kinh hồn!

Thân thể, càng run rẩy kịch liệt hơn!

Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc liền mở con ngươi đen huyền, nhìn về phía người nam nhân nằm ở trên long sàng.

Chỉ thấy nam nhân này, dường như chưa từng nghe thấy tiếng sét đánh bên ngoài, vẫn cứ ngủ say như vậy.

Thấy vậy, như thể Đồng Nhạc Nhạc lập tức nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt lập tức sáng ngời.

Nếu, hắn đã ngủ, nàng có phải hay không là có thể...

Trong lòng suy nghĩ, hai chân Đồng Nhạc Nhạc đã hành động theo bản năng.

Dùng bước đi nhẹ nhất tiến tới, lén dò dẫm đi về phía sàng ở bên kia .

Đồng Nhạc Nhạc hiện tại chính là một con Phượng Hoàng Điêu, cho dù là tiếng bước chân hoặc là trọng lượng đều rất nhẹ làm cho không người nào có thể phát hiện.

Cho nên, không được một hồi, Đồng Nhạc Nhạc đã leo lên long sàng.

Con ngươi đen quét nhanh qua, chỉ thấy nam nhân giờ phút này, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều, không nhúc nhích một chút nào, hiển nhiên đã ngủ rất say .

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lập tức vui vẻ.

Hắc hắc, không nghĩ tới trong đêm giông tố, nam nhân này lại còn có thể ngủ say như vậy chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.