Cô Vợ Trẻ Con Mười Triệu Của Tổng Giám

Chương 19




Chủ soái quân Trường Hà Phùng Diên Kỳ, đúng là bị Dương Hồng Vũ xúi giục, mặc dù trên dưới quân Trường Hà đa số là người Phúc Châu Mân quốc, nhưng lại rất khó xúi giục phản bội Tấn quốc. Nguyên nhân chính là quan tướng đều được cất nhắc từ binh lính ở tầng thấp nhất lên, hơn nữa các tướng sĩ còn có được quân điền ở Kiến Châu, rất nhiều người nhà đều định cư ở Kiến Châu. Chủ yếu là do Phùng Diên Kỳ cũng mới thống quân, vẫn chưa lập được mạng lưới quan hệ trong quân.

Phùng Diên Kỳ dùng phương pháp dụ dỗ, miễn cưỡng xúi giục được một ít quan tướng, khiến cho ba phần tướng sĩ lâm trận phản loạn. Phùng Diên Kỳ còn bị Dương Hồng Vũ lệnh cho giải quyết quân Bình Hải, cách làm chính là để cho Tả Kiếm Huy công thành, trong chiến sự tiêu hao một lượng lớn quân lực Bình Hải, cũng khiến cho Phùng Diên Kỳ tìm được cơ hội ám sát Tả Kiếm Huy.

Chỉ có điều Tả Kiếm Huy cũng không chịu đi công thành, lý do là quân lực không đủ, cho dù là đánh vào cửa thành, cũng chỉ là không ngừng mất sức mà lại không thể chiếm được. Phùng Diên Kỳ bất đắc dĩ, nhưng Tấn Vương đột nhiên đến, kết quả không ngờ Tấn Vương lại để cho Tả Kiếm Huy tiếp quản quân lực của gã, còn cố ý giữ lại Tả Kiếm Huy nói chuyện, cho nên Phùng Diên Kỳ vội vàng đi tìm Dương Hồng Vũ thương lượng đối sách.

Dưới sự thương lượng, chỉ có giết Tấn vương mới có thể thay đổi cục diện bị giết, vì thế Dương Hồng Vũ dẫn theo năm trăm quân của Vương Tử Mân quốc, xưng là tả doanh, thêm hai nghìn năm trăm quân của thuộc hạ, đi tập kích ban đêm nơi đóng quân của Tấn vương. Chỉ là trên đường đi tập kích, không ngờ lại chạy mất mấy trăm người, hơn phân nửa đều là binh lính mới chiêu mộ được trong thành.

Từ trong miệng quan tướng quy thuận Vương tử Mân quốc, Lục Thất biết được thủy quân Mân quốc có một trăm linh hai thuyền biển, năm nghìn thủy quân, Mân quốc cũng rất coi trọng việc buôn bán trên biển, cho nên dốc sức xây dựng thủy quân hùng mạnh. Trên biển buôn bán, chiến lực nếu không mạnh, căn bản chính là một miếng thịt ngon để người ta làm thịt, chẳng những có hải chiến, chiến đấu đổ bộ cũng là điều thường xuyên.

Chỉ là từ sau khi Mân quốc bị Tấn quốc tiêu diệt, thủy quân Mân quốc trở về xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, thân nhân của năm nghìn thủy quân đều ở tại Phúc Châu, thậm chí ở Kiến Châu. Hơn nữa Mân quốc diệt vong, khiến cho Vương tử Mân quốc trở thành người lưu vong không chốn dung thân, lực uy nhiếp đối với quân lực trong tay giảm mạnh. Vương tử Mân quốc vì ổn định thủy quân, không thể không tìm ra con đường phục quốc, y lại muốn đi hải ngoại lập quốc, nhưng tướng sĩ thủy quân không có khả năng đồng ý.

Sở dĩ quân lực hiện tại đến đánh lén vừa được Lục Thất hứa hẹn liền quy thuận, một là Tấn quốc thưởng quân công bằng ruộng đất đã xâm nhập sâu vào lòng người, hai là nhiều tướng sĩ bị bức bách phản loạn, ba là bây giờ Phúc Châu phản loạn, khiến cho nhiều tướng sĩ bị bức ép không thấy được hi vọng thành công quá lớn, vừa nghe Tấn quốc có ba trăm nghìn đại quân, thì đã cảm thấy phản loạn đúng là hành động ngu xuẩn đi đùa với lửa.

Ôn hòa dịu dàng trấn an quan tướng đầu hàng, cho các tướng quân quay về quân, vốn dĩ là quan gì sau này vẫn là quan đấy, hơn nữa còn trấn thủ ở Phúc Châu. Các tướng quân sau khi nghe xong rất vui mừng, đều quỳ một gối chào theo nghi thức quân đội, bày tỏ thành ý quy thuận với Lục Thất.

Các tướng quân đi rồi, Lãnh Nhung mới nói:
- Chủ thượng, tên quan tướng công kích chủ thượng kia, thần cho rằng không nên thả ra.

Lục Thất cười nói:
- Ta là Tấn Vương, dưới ánh mắt của nhiều tướng sĩ như vậy, đã nói nhất định phải làm, cho dù là bị công kích, ta cũng không thể giữ gã lại.

Lãnh Nhung gật đầu, lại nói:
- Chủ thượng, bây giờ nghe cách nói của mấy người đầu hàng, chúng ta hẳn là đã có thể chiêu hàng được phản quân.

Lục Thất nhìn phương hướng thành Phúc Châu một cái nói:
- Ngươi có biết ta tại sao phải nói thả Dương Hồng Vũ không? Chính vì phản quân trong thành Phúc Châu không dễ dàng đầu hàng.

Lãnh Nhung nghe xong ngạc nhiên, Lục Thất nhìn phương xa, bình thản nói:
- Ngươi có lẽ sẽ cho là ta ác độc, ta đúng là đang làm một chuyện ác độc. Dương Hồng Vũ vừa quay về, sẽ chặt đứt hoàn toàn khả năng có được thành Phúc Châu, con đường sống duy nhất của gã chính là trốn chạy. Trước khi gã và cái tên Vương tử Mân quốc kia rời đi, sẽ phải cướp bóc một lần. Người thành Phúc Châu sau khi bị người Mân hại xong, mới có thể mở mắt nhận ra, Tấn vương ta đây thống trị khoan dung nhân từ như nào.

Lãnh Nhung giật mình nhìn Lục Thất, sau đó im lặng gật gật đầu. Lục Thất lại bình thản nói:
- Đôi khi, phải dùng phương pháp ác độc để phá hủy hoàn toàn tín ngưỡng dân tộc thâm căn cố đế. Người Mân ở Phúc Châu vô cùng bài xích người ngoại tộc thống trị và vào định cư, cho nên Dương Hồng Vũ tạo phản mới có thể có được nhiều người ủng hộ.

Lãnh Nhung gật đầu, Lục Thất bình thản nói:
- Cũng không thể khiến thành Phúc Châu bị phá hoại quá mức, để cho những người quy thuận này đi đến ngoài thành kêu gọi Phúc Châu đầu hàng, nói chỉ truy cứu những kẻ phản loạn, nguyện ý thu nhận những người vô tội đầu hàng, kỳ hạn là trước khi một trăm nghìn đại quân đến bao vây thành.

- Vâng thuộc hạ sẽ dặn dò kĩ.
Lãnh Nhung cung kính đáp lại.

- Ngoài ra thủy quân Mân quốc nhất định phải thu phục hết, nghe quan tướng kia nói chân chính có thể thống lĩnh được hai nghìn thủy quân Mân quốc là một gã tướng quân Cốc Minh. Bây giờ gã tướng quân Cốc Minh kia đang nắm giữ hai nghìn thủy quân và thuyền đang bỏ neo ở phía bắc Hải Châu. Mà ba nghìn chiến quân đến Phúc Châu, ta lo lắng Cốc Minh kia sau khi biết rõ tình hình Phúc Châu xong, sẽ dẫn thủy quân đi, cho nên cần phải dụ thủy quân Mân quốc đi vào Phúc Châu mới tốt.
Lục Thất nói.

Lãnh Nhung gật đầu nói:
- Có thể cho gã doanh tướng kia đi truyền tin, để cho thủy quân Mân quốc cho thuyền tới đón gia quyến.

- Vấn đề là, chúng ta không có thư tín làm bằng chứng. Ngươi gọi gã quan tướng kia đến đây.
Lục Thất nói.

Lãnh Nhung đáp lại, rất nhanh dẫn theo gã quan tướng kia trở lại. Sau khi nhận lễ, Lục Thất hỏi:
- Lưu Đạo Minh, bổn vương muốn thu phục thủy quân Mân quốc, nếu cho ngươi đi truyền tin, lừa gạt thuyền Mân quốc đến Phúc Châu đón người, ngươi có làm được không?

Lưu Đạo Minh cung kính nói:
- Bẩm chủ thượng, Cốc tướng quân rất khôn khéo, không có thư viết tay của Tam vương tử thì không thể nào lừa được. Thuộc hạ cảm thấy chủ thượng có thể dùng cách chiêu hàng, thuộc hạ có thể làm thuyết khách cho người.

- Bổn vương không muốn chiêu hàng, nguyên do chính là không thể đồng ý để Cốc tướng quân tiếp tục thống lĩnh thủy quân và thuyền biển. Nếu ngươi có thể lừa gạt đội thuyền của Mân quốc đến đây đón người, bổn vương sẽ ghi nhớ công của ngươi, cho ngươi đảm nhiệm chức Tả Đô úy Phúc Châu.
Lục Thất bình thản nói.

Lưu Đạo Minh vẻ mặt khó xử nói:
- Chủ thượng, thuộc hạ tay không đi thật sự rất khó lừa được.

- Nếu làm giả một phong thư, phong thư kia đã bị rơi vào trong nước biển rồi, ngươi xem có thể lừa được không?
Lục Thất nghĩ kế hỏi.

Lưu Đạo Minh ngẩn ra, sau đó gật đầu nói:
- Chắc sẽ được, thuộc hạ từng nhìn thấy thư của Tam vương tử, chính là viết bốn chữ, biển trời bình yên, và đóng một cái ấn tín, nếu rơi vào trong biển sẽ mơ hồ không rõ.

- Vậy ngươi dám đi không?
Lục Thất cười hỏi.

- Thuộc hạ dám đi.
Lưu Đạo Minh không chút do dự đáp.

Lục Thất mỉm cười gật đầu nói:
- Sau khi ngươi đi, phải nói Tấn quốc đã rất mạnh, vì vậy Phúc Châu không thể ở lâu, chỉ có thể nhanh chóng mang gia quyến đi khỏi.

- Vâng thuộc hạ đã hiểu.
Lưu Đạo Minh cung kính trả lời.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, Lưu Đạo Minh chần chừ một chút, nói:
- Chủ thượng, có một tin tức khả thi, thuộc hạ muốn nói một chút.

- Ngươi nói đi.
Lục Thất bình thản nói.

- Chủ thượng, sau khi thủy quân biết Mân quốc bị tiêu diệt, thối lui đến đảo Lưu Cầu, Cốc Minh tướng quân từng chủ trương cố hết sức thực hiện tiến công Bành Hồ, ý đồ muốn chiếm đảo Lưu Cầu trước. Chỉ có điều Tam vương tử không đồng ý, nhất định phải quay về Phúc Châu phục quốc, mà rất nhiều tướng sĩ cũng đồng ý quay về Phúc Châu, bởi vì thân nhân đều ở Phúc Châu.
Lưu Đạo Minh nói.

Lục Thất bình tĩnh một chút gật đầu nói:
- Ý ngươi là, gã tướng quân Cốc Minh kia có ý đồ chiếm cứ đảo Lưu Cầu.

- Đúng vậy, Cốc Minh tướng quân nói chúng ta có lợi thế về thủy quân, chỉ cần chiếm cứ đảo Lưu Cầu làm căn cứ là có thể chống lại địch trong biển. Nhưng Tam vương tử lại sợ sau khi chiếm đảo Lưu Cầu sẽ bị Cốc tướng quân cướp mất quyền lực, cho nên kiên trì nói, một khi chiếm lấy đảo Lưu Cầu các tướng sĩ rất khó có thể được gặp thân nhân. Trước nên tìm cách phục quốc, phục quốc không thành, ít nhất cũng có thể cho thân nhân của các tướng sĩ đến đảo Lưu Cầu đoàn tụ, cho nên rất nhiều tướng sĩ ủng hộ việc quay về Phúc Châu.
Lưu Đạo Minh giải thích.

Lục Thất gật đầu nói:
- Khả năng này của ngươi nói rất hay, bổn vương sẽ nhớ công của ngươi, ngươi đi chuẩn bị thư đi.

Lưu Đạo Minh đáp ứng rời khỏi, Lục Thất mặt ngưng trọng nhìn Lãnh Nhung nói:
- May mà không áp dụng sách lược chiêu hàng, cái tên Cốc Minh kia thậm chí có lòng muốn chiếm đảo Lưu Cầu, hẳn là một hùng tài không cam lòng thần phục.

Lãnh Nhung gật đầu nói:
- Chủ thượng, hẳn nên tăng mạnh binh lực Hải Châu mới tốt.

Lục Thất gật đầu, sau đó viết một phần quân lệnh, nói rõ nguyên do, điều quân Vân Tiêu của phủ quân Long Nguyên đi đến huyện Bành Hồ trấn thủ, ngoài ra lệnh cho thủy quân ở Bành Hồ canh phòng nghiêm ngặt tránh bị đánh lén, cũng có thể tùy cơ ứng biến tra xét thủy quân Mân quốc.

Sáng hôm sau, hơn hai nghìn binh lính đầu hàng đi đến ngoài thành Phúc Châu kêu gọi đầu hàng, nói ra tình thế hiện giờ của Tấn quốc, nói là Tấn vương ra lệnh đặc xá, lại nói trong vòng mấy ngày nữa sẽ có một trăm nghìn đại quân đến vây thành, nhanh đầu hàng là sách lược tốt nhất.

Mà chủ soái Phùng Diên Kỳ của quân Trường Hà, cũng là lúc ban đêm rời khỏi đồn trú, không ngờ là một mình đi khỏi đấy, các tướng sĩ cũng không biết đi đâu, nhưng Tả Kiếm Huy lại biết. Bởi vì y phụng mật lệnh của Lục Thất, ám sát Phùng Diên Kỳ. Lục Thất đề bạt Phùng Diên Kỳ là một sai lầm, cho nên mới dẫn đến chuyện Phùng Diên Kỳ làm phản, Lục Thất chỉ nghĩ là âm thầm xử lí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.