Cô Vợ Trẻ Con Mười Triệu Của Tổng Giám

Chương 17




Gần một trăm tướng sĩ đi đến, Lục Thất bình tĩnh quan sát, thấy áo giáp của đa số các tướng sĩ đều có vết máu, vẻ mặt rõ ràng rất cung kính nhưng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi. Lục Thất nhìn hai chủ soái đi đầu, chủ soái Bình Hải quân Tả Kiếm Huy áo giáp nhiều chỗ bị hư hại, trên áo có nhiều vết máu loang lổ. Chủ soái Trường Hà quân Phùng Diên Kỳ, áo giáp vô cùng chỉnh tề nhưng vẻ mặt lại mệt mỏi pha lẫn hoảng hốt.

- Chúng thần khấu kiến chủ thượng.
Hai chủ soái chào theo quân lễ cung kính bái kiến Lục Thất.

- Miễn lễ, các ngươi hãy nói trước đã.
Giọng điệu Lục Thất bình thản nói.

Hai chủ soái nhìn nhau một lúc, Phùng Diên Kỳ mới thi lễ nói:
- Bẩm chủ thượng, nghe nói là con trai của Mân Vương còn sống sót đã phát động dân chúng nổi loạn lần này, đột nhiên có mấy ngàn người ở trong thành tạo phản, hiện giờ loạn dân chiếm cứ huyện Mân, thần và Tả Tướng quân sau khi biết được đuổi tới dưới thành, không ngờ lại có mấy ngàn quân địch đột nhiên tập kích, bọn thần sau khi đã hết sức chiến đấu không thể không lui về sau một chút.

- Trong thành hẳn là có hai ngàn quân binh, sao lại bị loạn dân đoạt thành được chứ?
Lục Thất bình tĩnh hỏi.

Phùng Diên Kỳ do dự một chút, nói:
- Bẩm chủ thượng, bởi vì nhận được mệnh lệnh mộ công Hải Châu cho nên hơn phân nửa quân binh trong thành đã rời khỏi thành để làm việc rồi.

Lục Thất im lặng gật đầu, Phùng Diên Kỳ lại nói:
- Chủ thượng, thần trị quân bất lực, đang lúc giao chiến cùng với quân địch đến tập kích thì các binh sĩ dưới quyền đột nhiên có ba phần phản chiến, may mà có Tả Tướng quân cứu viện đúng lúc toàn quân mới không bị tiêu diệt.

Lục Thất nhướn mày, ánh mắt nhìn Tả Kiếm Huy, Tả Kiếm Huy thi lễ nói:
- Chủ thượng, lời của Phùng tướng quân là thực, sau khi thần hỏi qua một vài tướng sĩ, họ nói là trong Trường Hà quân từng bị người xúi giục, nói là một đứa con trai của Mân Vương từ ngoài biển trở về, kêu gọi người Mân tạo phản.

Lục Thất gật đầu, Phùng Diên Kỳ khổ sở nói:
- Thần có tội, là thần trị quân không tốt.

Lục Thất nhìn gã, bình thản nói:
- Ngươi đã tới gặp bổn vương, chính là vô tội.

- Thần tạ ơn chủ thượng khoan dung.
Phùng Diên Kỳ tạ ơn nói.

- Bổn vương nghe nói huyện Mân là thành trì lớn nhất ở Phúc Châu, có ba quả núi trong đó, rất là hùng vĩ to lớn, có thật không vậy?
Lục Thất bình thản nói.

- Bẩm chủ thượng, là sự thật, huyện Mân trước kia là thành Vương, vài lần xây dựng thêm, cho nên so với các huyện thành khác lớn hơn rất nhiều.
Phùng Diên Kỳ hồi đáp.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Các ngươi có lòng tin sẽ đoạt lại được không?

Phùng Diên Kỳ quay đầu nhìn Tả Kiếm Huy, Tả Kiếm Huy thi lễ nói:
- Chủ thượng, thần cho rằng rất khó đoạt lại được, hiện giờ binh lực của thần và Phùng tướng quân cộng lại mới chỉ có bốn ngàn quân, hơn nữa có hơn một ngàn quân binh ra ngoài thủ thành, chúng ta không có năng lực đánh chiếm lại thành trì.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Nếu công không được, vậy các ngươi hãy trú đóng ở ngoài thành Phúc Châu, trước tiên hãy chiến đấu với quân địch ở ngoài thành, bổn vương sẽ điều đại quân đến chiếm lại thành Phúc Châu.

- Vâng!
Tả Kiếm Huy và Phùng Diên Kỳ chào theo quân lễ cung kính đáp lại.

- Tả Tướng quân sẽ là chủ soái trận chiến Phúc Châu, trước mắt chỉ huy quân lực Phúc Châu.
Lục Thất lại ra lệnh.

Tả Kiếm Huy ngẩn ra, sau đó liền cung kính chào theo quân lệnh đáp lại:
- Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.

Lục Thất lại hỏi:
- Quan lại trong thành không có chạy ra sao?

- Bọn thuộc hạ không thấy.
Tả Kiếm Huy hồi đáp.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Trước kia bổn vương lo lắng chính là Phúc Châu, mới lập ra Trường Hà quân và Bình Hải quân đến trấn thủ Phúc Châu nhưng vẫn xảy ra chiến loạn.

- Đô úy trong thành lẽ ra phải thông báo cho bọn thuộc hạ đi thủ vệ giúp.
Phùng Diên Kỳ trách móc.

Lục Thất lắc đầu, nói:
- Đúng, là sơ suất của bổn vương, lẽ ra phải báo trước cho các ngươi trợ giúp lẫn nhau.

Phùng Diên Kỳ và Tả Kiếm Huy im lặng, Lục Thất lại nhướng mày nói:
- Các ngươi trở về nói cho các tướng sĩ, trước hết ở ngoài thành chịu đựng vài ngày, bổn vương sẽ điều đến một trăm ngàn quân bao vây thành Phúc Châu.

- Vâng!
Các tướng sĩ phấn chấn lên tiếng, sau đó Tả Kiếm Huy ở lại còn Phùng Diên Kỳ dẫn thuộc hạ rời đi.

Lục Thất vẫy tay gọi Tả Kiếm Huy đi xa hơn mười thước, sau đó hỏi:
- Phùng Diên Kỳ trong cuộc chiến có làm gương cho các binh sĩ không?

Tả Kiếm Huy ngẩn ra, do dự một chút, thi lễ nói:
- Phùng tướng quân cũng không có trực tiếp chém giết, nhưng mà y rất trung thành với chủ thượng.

Lục Thất gật đầu, Tả Kiếm Huy lại nói:
- Phùng tướng quân từng là tướng của quân doanh Lang Phong, y sẽ không cấu kết với người Mân, hơn nữa hiện giờ Đại Tấn quốc có trong tay hơn ba trăm ngàn quân, người hiểu chuyện căn bản sẽ không cấu kết với con trai của Mân Vương.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Bổn vương không có hoài nghi Phùng tướng quân, mà là đang nghĩ y không thích hợp lĩnh quân, qua chuyện ở Phúc Châu, nên chuyển y làm quan văn, hoặc là làm Đô úy địa phương.

Tả Kiếm Huy gật đầu, nói:
- Phùng tướng quân làm Đô úy trị thành có lẽ thích hợp, y là người rất cẩn thận, lúc này thuộc hạ làm phản, chủ yếu là vì người Mân không dễ dàng quy thuận.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Bổn vương lưu lại ngươi là muốn nói cho ngươi biết cần phải hết sức chú ý quân địch chạy ra ngoài, một khi phát hiện phải lập tức nhanh chóng đánh tới.

Tả Kiếm Huy ngẩn ra, sau đó giật mình, nói:
- Chủ thượng nói điều đến một trăm ngàn đại quân vây thành, quân địch chắc chắn sẽ biết.

Lục Thất cười nhạt gật đầu, nói:
- Quân địch chẳng qua chỉ có mười ngàn, nếu như biết được sẽ có một trăm ngàn đại quân tới, trong lòng sẽ khủng hoảng muốn chạy trốn, nếu như chạy trốn, một là trốn ra biển, hai là trốn sâu vào trong núi.

- Có lẽ sẽ trốn ra biển, trên biển tất nhiên có thuyền của thuỷ quân nước Mân trước kia, đó là phương tiện thông dụng của nước Mân.
Tả Kiếm Huy nói chắc chắn.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Còn có một khả năng, nếu như kẻ thù trong thành đã biết đến sự tồn tại của bổn vương có lẽ sẽ tập kích bất ngờ, cho nên bổn vương sẽ trú đóng ở một địa phương, chờ kẻ thù tìm đến.

Tả Kiếm Huy bất ngờ nhìn Lục Thất, rất nhanh lắc đầu nói:
- Chủ thượng, vậy thì không thể được, ngài là Tấn vương, không thể chịu nguy hiểm.

Lục Thất bình thản nói:
- Bổn vương là một chiến tướng, không ngại, mà ngươi phải làm ra bộ dáng đang chờ đợi viện quân đến, đóng quân ở bên ngoài cửa thành nam.

Tả Kiếm Huy chần chừ một chút, nói:
- Chủ thượng, hay là hợp binh đều trú đóng ở ngoài cửa thành nam.

Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ngươi cứ việc đi làm là được, những lời bổn vương đã nói với ngươi, ngươi chỉ có thể nói cho Phùng Diên Kỳ là bảo y chuyển sang đảm nhiệm Đô úy địa phương, còn về phần chiến lược không được để lộ ra.

Tả Kiếm Huy ngẩn ra, gật đầu nói:
- Thuộc hạ nhớ rồi.

- Đi đi, chỉ huy tất cả quân lực cùng một chỗ đóng quân ngoài cửa thành nam, không được rời khỏi cánh quân của Phùng Diên Kỳ.
Lục Thất thản nhiên nói.

- Vâng! Thuộc hạ cáo lui.
Tả Kiếm Huy cung kính thi lễ, sau đó dẫn người rời đi.

Tả Kiếm Huy đi rồi, Lục Thất nhíu mày nhìn về phía thành Phúc Châu, trong lòng hắn nổi lên hoài nghi Phùng Diên Kỳ. Quan tướng Trường Hà quân đều là lựa chọn ra từ đám binh lính mà đảm nhiệm, các tướng sĩ ở Kiến Châu đã có được đất vườn, không ngờ hiện giờ lại có ba phần tướng sĩ bị xúi giục phản chiến, cho dù là do con trai của Mân Vương kêu gọi, Phùng Diên Kỳ thân làm chủ soái không thể không phát hiện được, Phùng Diên Kỳ rõ ràng không phải là một viên tướng sơ suất.

Tướng sĩ Trường Hà quân có thể làm phản, có thể bị ảnh hưởng bởi người Mân bản địa mà bị xúi giục, nhưng cũng có thể là Phùng Diên Kỳ xảy ra vấn đề, hoặc là Phùng Diên Kỳ không đối xử thuộc hạ công bằng khiến cho các tướng sĩ sinh lòng bất mãn mà làm phản.

Lục Thất hạ lệnh cho thám báo tìm một cánh rừng ven triền núi gần đó dời đến đóng quân. Sau khi ổn định việc đóng quân, Lục Thất căn dặn các tướng sĩ âm thầm chuẩn bị làm một số việc, cũng điều đi một vài người đưa tin chia ra ba phương hướng.

Đêm đến, một đêm yên ổn trôi qua. Ngày thứ hai, Lục Thất lệnh cho Lãnh Nhung đến quân doanh của Tả Kiếm Huy đốc xúc Tả Kiếm Huy chỉnh đốn ba quân, và thông báo cho các tướng sĩ đại quân nội trong năm ngày sẽ đến, trước mắt chính là đóng quân đợi viện binh, không được tự tiện xuất kích công thành.

Đêm thứ hai, trăng sáng sao thưa, ánh trăng chiếu sáng khắp mặt đất, nơi quân doanh của Lục Thất, cánh rừng nơi triền núi, tại bìa rừng, một vài tên lính đứng dựa vào thân cây đang gác đêm.

Bất chợt, một đám đông đen nghịt tựa như bầy sói đói kiếm ăn ban đêm tiến tới cánh rừng ven triền núi.

- Đứng lại, các ngươi là ai?
Từ trong cánh rừng ven triền núi chợt truyền tới tiếng quát hỏi.

Sau tiếng quát hỏi, từ đám đông đen nghịt chợt xuất hiện nhiều đốm lửa, rồi sau đó ánh lửa cũng rất nhanh xuất hiện, tiếp theo là rất nhiều cây đuốc, không, không phải là cây đuốc, mà là những mũi tên nhọn đang bốc cháy.

Mấy trăm hỏa tiễn bắn về phía rừng cây, giống như pháo hoa rực rỡ trong ngày lễ hội, hỏa tiễn gặp rừng, lập tức đốt cháy cỏ khô lá khô, rừng cây rất nhanh biến thành biển lửa hừng hực.

Bỗng nhiên, phía trái bầu trời đêm, một mũi tên nhọn giống như cánh chim ăn đêm bay vụt qua, dưới ánh lửa, xuyên qua khoảng một trăm mét, bay đến trên đầu đám đông đen nghịt, chuẩn xác và tàn nhẫn cắm vào mặt một tên quan tướng cưỡi ngựa, một tiếng hét thảm thiết vang lên, tên quan tướng kia bụm mặt gục xuống.

Giết! Một tiếng quát to uy nghiêm vang vọng, tiếp đó phía bên trái tiếng kêu chém giết bùng lên, ánh trăng cùng với ánh lửa chiếu rọi, vô số binh tướng ào ào xuất hiện, đi đầu là một người mặc kim giáp, tay cầm thương lớn vọt nhanh về phía trước.

Quân địch tiến đến đánh lén cũng không rối loạn trận thế, rất là điềm tĩnh tự động chuyển hướng nghênh địch, một đám cung tiễn thủ cài tên giương cung, bỗng nhiên, phía bên phải bầu trời đêm mưa tên dày đặc từ trong bóng đêm hiện ra không chút chần chừ rơi vào đám quân đánh lén, từ phía cánh quân đánh lén lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, xuất hiện cảnh tượng rối loạn.

- Tả doanh kiểm soát phía tây, hữu doanh đánh phía đông. Giết!
Một âm thanh uy nghiêm vang lên, điều khiển cuộc chiến, cánh quân đánh lén lập tức giống như sóng lớn tách ra làm hai, quân trận không loạn chia nhau ra hai bên nghênh chiến địch.

- Vậy mới tốt chứ, bổn vương là Lục Bính, ngươi là Hữu đô úy trấn thủ Phúc Châu sao?
Thanh âm của Lục Thất theo đó vang lên, các tướng sĩ ào ạt chạy đến, chợt dừng lại sắp xếp trận thế ở phía sau Lục Thất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.