Cô Vợ Trẻ Con Của Tổng Tài Lãnh Tuyệt

Chương 17




Mộ Dung Trần cũng Mộ Dung Vũ nhìn thoáng qua nhau, mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi, nàng bỏ trốn trong đêm. Nô tỳ phủ thập tứ Vương gia ư? Nàng cũng thật biết bịa chuyện, cũng khó trách thị vệ sẽ lập tức cho đi, nếu đã là cho nghỉ thì nhất định không phải là nô tỳ bỏ trốn.

“Hoàng huynh, làm sao bây giờ? Nàng không biết võ công, lại không có ai đi cùng, liệu có bị nguy hiểm hay không?” Mộ Dung Vũ lo lắng nói, thật ra hắn vốn muốn nói, hắn muốn đi tìm nàng. Nhưng mà nói đến bên miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống.

“Thập tứ đệ, đệ đi nói với phụ hoàng một tiếng, cứ nói ta đã đi tìm nàng rồi.” Mộ Dung Trần nói xong, liền cưỡi lên con ngựa bên cạnh.

“Hoàng huynh, đệ đi cùng huynh.” Mộ Dung Vũ vội vàng nói.

“Không được, chuyện này không thể để cho người khác biết được, nhất là Gia Lỗ Tề. Bằng không hắn sẽ tưởng là chúng ta cố ý che giấu nàng, không cho nàng hòa thân. Đệ trở về thương lượng với phụ hoàng, xem nên làm thế nào để kéo dài thời gian. Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tìm được nàng trở về.” Mộ Dung Trần dặn dò xong liền nhanh chóng đuổi theo. Các nàng không biết võ công, hẳn là chưa đi xa được.

Mộ Dung Vũ biết hoàng huynh nói có lý, lúc này mới phân phó bốn thị vệ bên cạnh: “Các ngươi đi theo bảo vệ Vương gia.”

“Dạ, thập tứ Vương gia.” Bốn thị vệ cũng thúc ngựa đuổi theo.

Mộ Dung Vũ cũng không dám chậm trễ, lập tức đến phủ của Ngũ hoàng huynh, nói rõ mọi chuyện.

Mộ Dung Phong gật đầu nói: “Hoàng huynh nói không sai, hiện tại cách trì hoãn tốt nhất là để một người mạo danh Mạnh Tâm Nghi ở tại Mạnh phủ, nàng có thể không gặp Gia Lỗ Tề, nhưng mà không thể không có người ở Mạnh phủ được. Chuyện này cứ giao cho ta đi làm. Trước tiên đệ phải vào Hoàng cung nói với phụ hoàng một tiếng. Trước khi nàng quay về, tốt nhất chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với Gia Lỗ Tề Vương tử.”

“Dạ, hoàng huynh, vậy đệ đi đây.” Mộ Dung Vũ đứng dậy cáo từ rồi vội vàng đi về hướng Hoàng cung.

Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân cố hết sức đi đến một con đường nhỏ, mệt đến nỗi đổ mồ hôi đầy đầu, mệt mỏi không chịu nổi.

“Tiểu thư, vì sao chúng ta không đi đường lớn, không thuê xe ngựa mà lại cứ phải đi đường nhỏ khó đi như vậy?” Tiểu Vân không hiểu hỏi, đây chẳng phải là tự tìm khổ cực sao?

“Tiểu Vân, ngươi nghĩ thử xem, nếu chúng ta ngồi xe ngựa đi trên đường lớn thì chỉ sợ đi không được bao lâu đã bị người bắt về. Xe ngựa có nhanh đi nữa cũng không nhanh bằng ngựa chạy một mình.” Cung Tuyết Thiến giải thích, nàng cũng không muốn lần đầu tiên chạy trốn của mình lại thất bại, bị bắt trở về như vậy. Nếu nàng đã đi rồi thì sẽ không nghĩ đến chuyện trở về nữa.

“À.” Bây giờ Tiểu Vân mới hiểu được, nhưng mà cứ đi thế này thật sự rất mệt, đột nhiên nàng nghĩ đến một vấn đề: “Lỡ như chúng ta đi nhầm đường thì phải làm sao?”

“Tiểu Vân, ngươi thật ngốc.” Cung Tuyết Thiến khẽ cười, sau đó mới giải thích: “Chúng ta vốn không có đích đến, tại sao lại nói nhầm hay không, nếu gặp được nơi tốt, chúng ta liền ở lại, không phải càng hay sao?”

“Tiểu thư nói rất đúng, là nô tỳ ngu dốt.” Tiểu Vân ngượng ngùng cười cười, có điều nửa ngày rồi, bụng rất đói nha. Nhưng mà các nàng đi quá vội vàng nên không mang theo lương khô.

Ục ục….Bụng của Cung Tuyết Thiến cũng không đúng lúc kêu lên.

“Tiểu Vân, nó đang kháng nghị với chúng ta đấy, quên đi, chúng ta hãy kiếm chút gì để lót bụng trước đã.” Cung Tuyết Thiến nói đùa.

“Tiểu thư, vậy người chờ một lát, nô tỳ đi tìm ít quả dại.” Tiểu Vân nói.

“Chúng ta cùng đi chứ, dù sao cuộc sống sau này chúng ta phải đồng cam cộng khổ, còn phân chủ tử, nha hoàn gì nữa chứ.” Cung Tuyết Thiến lấy tay khẽ vỗ nàng nói.

“Dạ.” Tiểu Vân khẽ gật đầu, nàng vẫn luôn cảm tạ ông trời đã ban cho nàng một chủ tử tốt.

Nhưng mà quanh quẩn một vòng, các nàng không chỉ không tìm được một quả dại nào cả, mà ngược lại bụng càng ngày càng đói, sắp chịu không nổi nữa.

“Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Tiểu Vân than vãn, nàng thật sự mệt đến không chịu nổi nữa, cũng rất lo lắng mình sẽ chết ở nơi thôn quê này.

“Tiểu Vân, trước tiên nghỉ ngơi một lát đi.” Cung Tuyết Thiến cũng không có chủ ý gì cả, dù sao trước kia nàng vốn không có cơ hội đến rừng núi, trong ấn tượng của nàng, những quả dại kia chỗ nào cũng có, tùy thời đều có thể ăn. Ai biết bây giờ mới hiểu được, thì ra sự thật không phải như vậy.

Ngay tại lúc các nàng đã bất lực thì trong rừng cây đột nhiên vang lên một khúc đồng dao.

“Nhất khứ nhị tam lý, yên thôn tứ ngũ gia, đình thai lục thất tọa, bát cửu thập chi hoa.” (Một bước hai ba bước, thôn xóm bốn năm nhà, đình chùa sáu bảy cái, tám chín mười cành hoa).

“Có người.” Cung Tuyết Thiến kinh ngạc vui mừng kêu lên, có người là dễ làm rồi.

“Tiểu thư, thật sự có người.” Tiểu Vân vui mừng nói, có người thì ít nhất các nàng sẽ không bị đói bụng nữa.

Các nàng dìu nhau đi về phía giọng nói, liền nhìn thấy một cậu bé khoảng mười hai mười ba tuổi, trong tay cầm roi chăn mấy con dê.

“Tiểu đệ đệ, chờ một chút.” Cung Tuyết Thiến vội vàng gọi đứa bé lại.

“Đại tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì sao?” Cậu bé quay đầu lại, nhìn nàng hỏi, ánh mắt không ngừng nhìn nàng chăm chú.

“Ừ, đại tỷ tỷ đói bụng, nhưng mà không tìm thấy người nào cả, đệ có thể đưa bọn tỷ đến nhà đệ ăn chút gì không?” Cung Tuyết Thiến hiền lành thương lượng với nó.

“Đương nhiên có thể.” Cậu bé không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, sau đó dùng ngón tay chỉ về phía bên kia đỉnh núi nói: “Đó chính là nhà của đệ, đệ dẫn hai tỷ đi.”

“Cám ơn đệ, tiểu đệ đệ.” Cung Tuyết Thiến lấy tay xoa xoa đầu nó, nhìn nó với vẻ quý mến.

Đoàn người đi về phía bên kia đỉnh núi, cậu bé dùng roi nhanh chóng khua khua mấy con dê nhỏ.

Liễu Nhu đợi ở Vương phủ, đợi tròn một ngày cũng không thấy hắn trở về. Trong lòng nàng có linh cảm rằng hắn đã đi tìm nàng ta. Không được, nàng không thể để tình yêu phải thật vất vả mới giành được này tuột mất lần nữa. Nàng sẽ không tiếc bất kỳ giá nào để tranh thủ tình yêu của Trần. Vậy thì bây giờ chỉ có một cách, nàng phải nắm chắc thời gian đi làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.