Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 3: 3: Đau Lòng Đến Hận




“Tuy rằng tôi cũng không phải muốn hoàng đế là người giàu có nhất liên bang, nhưng cũng không nghĩ cậu ở nơi này, lại nói hắn là người nghèo khó nhất liên bang.” La Thụy nói. Nếu hắn không biết thân phận thực sự của Cố Tử Khung, đều sẽ nghĩ đối phương là đang ăn nói lung tung, nhưng dựa theo những gì Cố Tử Khung đã trải qua, hắn cùng với công dân bình thường cũng không có gì khác nhau, khác biết chỉ có hàng năm ở trên quang võng nhìn thấy mặt hoàng đế bệ hạ, ngay cả một câu thân thiết cũng chưa bao giờ nói qua. Quan hệ phụ tử tới mức độ này, cũng không phải là người độc nhất trong thiên hạ, nhưng cũng đủ làm cho người ta thổn thức.

“Có thể đi.” Cố Tử Khung không thèm để ý nói.

“Ngài khỏe, đây là tinh linh trong hồ ngài chọn, mời chậm rãi dùng.” Cố Tử Khung cùng La Thụy tán gẫu, người phục vụ bưng một lý đồ uống màu xanh biếc lại đây, đem chén đồ uống kia đặt ở trước mặt Cố Tử Khung, người phục vụ cúi người mỉm cười, liếc mắt nhìn một cái lui người về phía sau đi ra ngoài.

Diệp Hoài Tây nhìn chén đồ uống kia thật lâu, thời điểm Cố Tử Khung sắp sửa đưa lên miệng, đột nhiên hỏi: “Rượu?”

Động tác uống rượu của Cố Tử Khung ngừng một chút, giương mắt không rõ nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

La Thụy ở một bên cũng không hiểu ra sao, hôm nay không biết thiếu tướng nhà hắn làm sao lại cảm thấy hứng thú với người khác uống cái gì.

“Nội quy trường học của đại học Thánh Tây Nhĩ còn nhớ rõ không?” Diệp Hoài Tây hỏi.

Lời này vừa nói ra, đừng nói Cố Tử Khung giống như trong mộng, mà ngay cả La Thụy cũng vựng vựng hồ hồ theo. Chưa bao giờ biết Diệp thiếu tướng là người ra cửa còn nhớ quy tắc, nhớ lại năm mười bảy tuổi Diệp Hoài Tây theo quân đoàn Hổ gầm tiến đên bao vây tiêu diệt trùng tộc, trải qua nửa tháng, quân đoàn đối với trùng tộc bó tay không còn cách nào, Diệp Hoài Tây xem ở trong mắt ghi tạc trong lòng, vào ban đêm tìn đến lĩnh quân, đem kế hoạch của mình nói ra, lĩnh quân nghe hắn phải lẻ loi một mình đi vào hang ổ của trùng tộc, liền đánh gãy hắn, nói rõ mệnh lệnh không chính xác thì không được hành động thiếu suy nghĩ, Diệp Hoài Tây lúc đó còn trẻ làm sao có thể tuân theo mệnh lệnh này.

Rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Hoài Tây liền lén lút theo thông đạo đi vào hang ổ của trùng tộc, chỉ bằng lực lượng một người, đem địa phương kia hủy sạch sẽ, không ai biết hắn đến đó như thế nào, chỉ biết thời điểm hắn trở về, cả người toàn là máu, vẻ mặt xơ xác tiêu điều không giống thiếu niên.

Điệu bộ Diệp Hoài Tây làm việc mấy năm nay, cơ bản không tìm ra tật xấu, liếc mắt một cái toàn nhìn thấy công tích vĩ đại, mà cũng không khó phát hiện Diệp Hoài Tây làm việc có vài thứ không nằm trong quân mệnh, chỉ cần đạt được kết quả cuối cùng là tốt, một người tùy ý làm bậy như vậy, thế nhưng ra cửa lại hỏi học trò của mình, còn nhớ rõ nội quy của trường học không?

Đây không phải là đang làm trò cười sao? Không biết như thế nào, La Thụy lại có chút buồn cười.

“Cái gì…. Nội quy trường học?” Cố Tử Khung như tỉnh mộng, không hiểu ra sao hỏi lại.

Diệp Hoài Tây không trả lời, người phục vụ bên người bưng hai chén đồ uống lại đi tới.

“Chào ngài, nước chanh ngài chọn, mời chậm rãi dùng.” Người phục vụ đem nước chanh để tới trước mặt Diệp Hoài Tây, sau đó lại đặt thêm một chén khác ở trước mặt La Thụy, sau khi nói xong cùng một câu, người phục vụ liền lui ra đi ra ngoài.

“Điều thứ năm mươi sáu nội quy trường học của đại học Thánh Tây Nhĩ, học trò trong lúc đang học tập, không thể uống rượu, nếu có vi phạm, ghi tội một lần.” Diệp Hoài Tây bình tĩnh nói xong, bê lên ly nước chanh ở trước mặt mình để tới trước mặt Cố Tử Khung, lại đưa ly rượu đến trước mặt mình, trầm giọng dặn dò, “Cậu là học trò của tôi, càng nên tuân thủ kỷ luật.”

Cố Tử Khung: “….”

La Thụy: “…. Mục trừng khẩu ngốc.”

“Có vấn đề?” Vẻ mặt Diệp Hoài Tây thản nhiên hỏi.

Cố Tử Khung lắc đầu, thành thành thật thật bưng nước chanh lên uống mấy ngụm, thấy Diệp Hoài Tây cũng bưng chén rượu lên uống một ngụm, có thể không thích hương vị này, còn có chút ghét bỏ nhíu mày, Cố Tử Khung muốn nói hai câu, nhưng lại không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể uống mấy ngụm nước chanh, lúc này mới có thể hồi phục lại xúc động muốn mở miệng của chính mình.

Lúc này hình tượng của Diệp Hoài Tây ở trong lòng hắn dần dần không giống với bên ngoài, giống như là người thân mật.

“Thiếu tướng, hắn sẽ đến sao?” thời gian trôi qua mười phút, Bá Ni còn không có đi tới đây, La Thụy có chút ngồi không yên, càng ngồi ở nơi này lâu, hắn căm thấy cả người giống như là bị người ta nhìn hết, giống như là bị người ta nhìn thấu khiến cả người La Thụy nổi da gà.

“Sẽ.” Diệp Hoài Tây trả lời, rất là chắc chắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.