Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 56: Ảo giác




Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Tìm không ra thì không tìm nữa, dù sao mọi người đều ở đây! Cướp hết tất cả là xong! Đường Cửu bên này còn đang nghĩ tới chuyện đánh cướp! Chỉ nghe bên trong lại thêm một tiếng "Lạy!"

Lại lạy?! Rốt cuộc ở đây lạy cái gì thế? Thục nữ nương nương? Thần tiên nào? Yêu nghiệt phương nào?

Ba lần bái chin lần dập đầu, lạy một pho tượng Phật như nương nương che mặt xong, nhóm đại gia khuê tú, tiểu thư khuê được huấn luyện bắt đầu đứng dậy học tập, cái gì mà cầm kỳ thư họa, đánh đàn thổi tiêu, ngâm thơ viết chữ, vẽ tranh cờ vây, chơi cờ thỏ cáo (*), domino, vóc người quyến rũ, mọi thứ đều hoàn hảo, thoạt nhìn thì bình thường, nhưng lại cảm thấy không bình thường chút nào.

Tất nhiên Đường Cửu và Biệt Tiêu Tuyết chưa từng thấy đây là cái gì, nhưng Tần Mộ Sắc hành tẩu giang hồ nhiều năm, liếc mắt là hiểu rõ cách thức trong đó, cái gì mà Khuê Tú Lễ Nghi Các, đây rõ ràng là nơi bồi dưỡng huấn luyện tiểu thiếp, nô tỳ xinh đẹp cho gia đình dòng dõi lớn, phú thương giào có, thậm chí là hoàng thân quốc thích. Đáng thương cho những cô nương này còn đang mộng ước làm đương gia chủ mẫu trong gia đình có dòng dõi lớn, không biết tương lai cũng chỉ là mặc cho người chọn lựa tỳ thiếp mà thôi, hơn nữa bất kể có nguyện ý hay không, dù không nghe theo cũng đều bị bán ra ngoài.

Nếu như Tần Mộ Sắc đoán không lầm, đợi sau khi các nàng học xong những thứ này, bước kế tiếp chính là tẩy não, dần dần nói cho các nàng biết, lấy bối cảnh gia đình của các nàng khó có thể được kiệu lớn tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoang đưa đến gia đình dòng dõi làm đương gia chủ mẫu, nhưng cũng đừng nản chí, làm phu nhân cũng là tốt lắm rồi, tương lai nếu chủ mẫu gặp chuyện không may, mình lại có được trái tim lão gia, bằng vào thân thế trong sạch lương thiện của một người vợ bé, cũng là có hi được nâng lên làm vợ cả.

Tần Mộ Sắc suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười, chỉ trách đám này không may mắn, rơi vào tay các nàng, ai bảo Đường Cửu phải cứu bạn của nàng ấy đây?

"Ai?!" Biệt Tiêu Tuyết không cẩn thận đụng vào cánh cửa ngoài cửa, phát ra tiếng vang, thế nên ba người các nàng đều bị bắt. Tần Mộ Sắc suy tính, ra tay trực tiếp phần thắng không lớn, ngộ nhỡ một cây đao đặt lên trên cổ của Đường Cửu để uy hiếp nàng, khiến Đường Cửu bị thương, gặp nguy hiểm, vậy coi như phiền toái, nếu Đường Cửu gặp chuyện ngoài ý muốn, Tần Mộ Sắc nàng cũng không còn cách nào thực hiện giao phó của Giáo chủ.

Vào phòng, người đứng đầu của đợt huấn luyện là một mụ tú bà mắt lóe ra ánh sáng vàng chói lọi, ai ôi ai! Có ba người, ca ba đều xinh đẹp, so ra cũng không kém Đậu Phù Dung kia chút nào, di,end;anl+eq/uyd0n tứ đại mỹ nhân tập hợp, cũng đưa đến cao yến để tuyển chọn, nhất định có thể kiếm một số tiền lớn.

Mụ tú bà này cười ha hả tiến lên, kéo tay Đường Cửu, cười híp mắt nói: "Tiểu cô nương, có phải các người không có tiền nộp học phí hay không? Cho nên mới tới học trộm? Con người của ta đây nha! Không có ưu điểm gì khác, chỉ có thích làm vui lòng người khác, như vậy đi! Học phí của ba người các ngươi ta đều miễn hết, các ngươi ở đây học thật tốt! Ở đây, trừ việc dạy lễ nghi, chúng ta còn nhận làm mai nữa đấy! Ta đây, bảo đảm tương lai các ngươi sẽ được gả cho một người thật tốt, a ha ha ha......"

Đường Cửu nghe tú bà cười một tiếng như lang như hổ, vội vàng rút tay của mình về, cái người này vừa nhìn thì đã biết không phải là người tốt. Tuyệt đối không phải là người tốt, tuyệt đối tuyệt đối không phải là người tốt lành gì, theo con mắt của Đường Cửu, trên mặt người này viết bốn chữ, ta không phải người tốt! À, năm chữ!

"Đánh! Cướp người! Còn thất thần cái gì thế?"

Đường Cửu quả là dũng mãnh, ngươi đánh thì cứ đánh, cướp thì cứ cướp, còn nói cho người ta làm gì, quả thực khiến nàng giật mình.

Đánh thì đánh thôi! Tần Mộ Sắc không nói hai lời, lập tức ra tay, không ra tay cũng không được nữa! Không ra tay cũng không được nữa! Người ta cũng hô khẩu hiệu lên rồi, làm gì cho phép Tần Mộ Sắc cự tuyệt nữa? Không nói hai lời, nhấc chân liền đạp! Tần Mộ Sắc ra tay, nhưng không cẩu thả chút nào, không chạm vào người, không ra tay độc ác nhưng vẫn rất thuần thục giải quyết đám người trong phòng. Những người đó cũng không giống như những nữ tử yếu đuối khác ra tay liền bị Tần Mộ Sắc dùng chuông vàng giải quyết. Ngược lại đáng thương nhất là Đường Cửu vốn trong lòng con đang rục rịch, nóng lòng muốn thử, nhưng mà dù nóng lòng cũng đành bất lực nha! Căn bản không đến lượt nàng ra tay, Tần Mộ Sắc đã dọn dẹp sạch sẽ chướng ngại trước mắt rồi. Đường Cửu đáng thương đến nỗi ngay cả long của đám khốn kiếp này cũng chưa kịp vuốt, còn có ai có thể đáng thương hơn nàng sao? Đánh kẻ nào thì kẻ đó bị Tần Mộ Sắc đá bay.

Cuối cùng Tần Mộ Sắc cũng giữ lại cho nàng lão tú bà, cùng một đám người tàn tật đầy đất, liền đạp cửa bước ra, đi thu thập viện binh phía ngoài. D1end@nl3qu4d0n Đến bên ngoài, Tần Mộ Sắc cũng không giống giữ lực lại như là ở bên trong, ra tay vững vàng, chính xác, ác độc, rất sắc bén, mọi người đều gãy tay gãy chân! Đau khổ cho đám người bên ngoài, đau có giống như những người trong nhà kia, chỉ là bị chút thương ngoài da. Muốn oán thì oán Đường Cửu đi! Ai bảo Đường Cửu không ở bên ngoài, Tần Mộ Sắc cũng không cần giữ vững hình tượng của mình nữa, dứt khoát buông thả, nếu không phải sợ bọn Đường Cửu thấy cảnh máu tanh sẽ sợ hãi, thì chắc chắn nàng sẽ chẳng giữ lại tính mạng của đám khốn kiếp này đâu.

Trái một đấm, phải một đấm, một đấm lên trên, một đấm xuống dưới, mụ tú bà đáng thương bị Đường Cửu đánh đến mức đầu đầy u, mặt nở hoa. Mụ tú bà cho rằng mình thảm, thật ra thì bà ta cũng không được tính là thảm, đám bên ngoài kia bị Tần Mộ Sắc ra tay mới thảm, thảm không thể thảm hơn nữa rồi.

Đậu Phù Dung bị hình ảnh trước mắt làm sợ ngây người, mãi đến khi Đường Cửu đứng đó đổ mồ hôi như mưa, không ngừng đánh người, mới nhớ tới tiến lên ngăn cản, "Cửu nhi, Cửu nhi, sao ngươi lại tới đây, không nên đánh, Thẩm giáo tập(*) là người rất tốt!"

(*) giáo tập: giáo viên (cách gọi cũ)

"Tốt cái mông! Cái tên đần độn này, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền? Đi theo ta!" Tay trái Đường Cửu kéo Đậu Phù Dung, tay phải kéo Biệt Tiêu Tuyết, như chỉ huy thiên quân vạn mã, không phải, là chỉ huy muôn vàn thiếu nữ bị hại, đạp lên thân thể đám bảo vệ hung thần ác sát chạy ra ngoài.

Trước khi chạy ra ngoài, còn bị mụ tú bà bị đánh thành đầu heo ôm lấy bắp đùi, Đường Cửu dừng lại bước chân đi như gió cuốn, đạp mạnh vào cái đầu heo của đối phương, rồi lại kéo Đậu Phù Dung, Biệt Tiêu Tuyết cùng nhau chạy ra ngoài.

Vừa ra đến trước cửa, lại gặp phải một tên bò dậy, Biệt Tiêu Tuyết cầm lên một ly trà, chợt đập một cáu, hôn mê!

Đường Cửu hít một hơi lạnh, không thể tưởng tượng nổi nhìn Biệt Tiêu Tuyết. Không nhìn ra nha đầu này lại giỏi như thế! Nàng thích!

Dẫn theo ngàn vạn thiếu nữ lao ra cửa sau, Đường Cửu phát hiện, trước mặt đều rộng mở sáng lạn, tất cả hộ vệ gì đó đều ngã xuống đất, cũng chẳng rên rỉ nổi, mà vị nữ anh hùng kia của các nàng, đang chống nạnh đứng trong gió!

Đưa các thiếu nữ lần lượt về nhà, Đường Cửu đến trước cửa Kinh Triệu Doãn, vung mạnh chày lớn, đánh trống tố cáo, để lại một phong thư nữa, rồi cùng hai người Tần Mộ Sắc và Biệt Tiêu Tuyết biến mất.

Cũng may, Kinh Triệu Doãn vẫn không hồ đồ, ổ buôn lậu này có đủ nhân chứng vật chứng, một đêm đầy ồn ào và bão tố, cả thành Trường An, không ai không biết, không ai không hiểu, ngay cả có bối cảnh lớn hơn nữa, cũng phải công bằng. di,iendaandleeqsuydodon Chỉ là chuyện này tuy đã giải quyết, nhưng tiếp theo cũng không để yên.

Xế chiều hôm đó, bảng thông báo trước cửa nha môn Kinh Triệu Doãn cùng phố lớn ngõ nhỏ dán đầy dán đầy lệnh treo giải thưởng cho ai tìm thấy ba vị nữ anh hùng không thua đấng mày râu đã tìm kiếm phá huỷ hang sói.

Nghĩ bọn Đường Cửu là đứa ngốc sao? Nếu định đi, không hẳn là không lãnh thưởng được cái chết! Với ngàn vạn vô tội thiếu nữ xinh đẹp mà nói, họ là ân nhân cứu mạng, với nha môn mà nói, đây là nữ tráng sĩ. Với kẻ đứng sau màn mà nói, đây là cái đinh trong mắt đã chặt đứt đường phát tài của hắn, giết cha nương hắn. Còn lâu Đường Cửu bọn họ mới đi! Nghe Tần Mộ Sắc nói, địa phương này dám đường hoàng mở ở kinh thành, hẳn là có chút bối cánh, người sau lưng này tuyệt không đơn giản, nói không chừng là hoàng thân quốc thích gì đó.... Còn lâu họ mới đi gây phiền toái nhé?

Nhưng giả bộ ngu có thể giả bộ mấy ngày? Kẻ đứng sau màn sống chết đều muốn tìm ra mấy cái đinh trong mắt này, hắn thật sự muốn xem, là ai gây phiền phức cho hắn, dám ra tay trên đầu thái tuế.

Mấy người Đường Cửu các nàng đang thương lượng! Có muốn đi ra ngoài hai ngày tránh bão hay không, nhưng đi đâu mới tránh được đầu sóng ngọn gió đây? Chuyện này vẫn chưa thương lượng được kết quả thế nào, Ngô bá liền tiến vào, " Hai ngày trước đây thiếu nãi nãi, biểu tiểu thư, Tần cô nương đại náo thành Trường An, tấn công vào nơi xấu xa vào ban đêm là mấy người à?" Ngô bá cố đè thấp tiếng của mình, vốn là tới mời nhóm người thiếu nãi nãi đi chọn trâm hoa, nhưng xem ra họ vẫn chưa lộ mặt được, Ngô bá vừa nghĩ, bên ngoài rất hỗn loạn, không bằng thừa dịp lục soát còn chưa nghiêm, đưa các nàng đến Đông Sơn biệt uyển ngoại ô.

Không sai! Đã bắt đầu lục soát, ở đây là muốn treo giải thưởng phụ nữ anh hùng cái gì đó, rõ ràng là đang bắt nữ đào phạm nha? Hiện tại không chạy là kẻi ngu, mấy ngày nữa thì muốn chạy cũng không chạy nổi nữa. d,ien d(an l/3 quy d(on Để phòng ngừa, Ngô bá còn đặc biệt đến Đậu gia gọi Đậu cô nương Đậu Phù Dung, dù sao chỉ có ba vị tiểu thư ra cửa, quá rõ ràng rồi, số lượng này cũng bằng số lượng trên bảng cáo thị, quá chói mắt rồi.

Đậu Phù Dung đồng ý với Ngô bá, mấy ngày nay nàng ở nhà cũng phiền chết được, cha nàng, nương nàng, đại ca nàng, ai ai cũng buồn phiền, tiếc tiền, tiếc vậy sao còn muốn bắt con rùa vàng, đau thật có tâm!

Đậu Phù Dung cũng đau lòng! Nhưng cứ càu nhàu nàng có ích lợi gì, ban đầu đến địa phương quỷ quái kia là chủ ý của mình nàng sao? Hiện giờ lại đến oán giận nàng, còn nói đạo lý hay không, vì để lỗ tai mình không bị mài ra cái kén, Đậu Phù Dung không nói hai lời xách bọc quần áo lên đi cùng Ngô bá.

Trước khi đi, Đậu thím chạy nhanh đến, dặn dò: "Tìm cơ hội tới Đông Sơn thư viện, đó không có công tử thế gia nhiều tiền, nhưng tương lai chính là rường cột nước nhà, nếu con có thể tìm cho ta một vị Trạng Nguyên trở lại thì tốt rồi, ta nghe nói cái đó......"

"Nương! Ta đến Đông Sơn biệt uyển của Tống gia, không phải là đến Đông Sơn thư viện!" Đậu Phù Dung vừa nghe những chuyện này liền phiền, mặc dù nàng cũng muốn gả cho một người tốt, đến gia đình giàu có làm đương gia chủ mẫu, nhưng cũng không phải ai cũng có cái số tốt như Đường Cửu.

"Không nghĩ cách sao, ngay cả nha đầu Đường Cửu hoang dã đó cũng có thể gả vào Tống gia, con mạnh hơn nàng hơn nhiều, cũng xinh đẹp hơn, làm sao con không thể được? Con xem, Đường gia đang sửa chữa lại đại trạch, khí thế biết bao nhiêu! Không tranh được miếng bánh bao thì cũng phải mạnh hơn về mồm mép chứ! Con chớ để cho cái nha đầu Đường Cửu kia hơn mình, nếu không, ta sẽ không tha cho con!" Đậu thím dùng sức đâm một cái đầu Đậu Phù Dung một cái, nói cho nha đầu đáng chết này rằng cần phải cố gắng tranh giành.

Đậu Phù Dung lắc đầu như con lật đật, thật là phiền chết được. Xoay người chạy ra khỏi nhà cửa như bay. 

Buổi tối nghỉ ngơi ở Đường gia, ngày thứ hai, cùng Đường Cửu, Tần Mộ Sắc, Biệt Tiêu Tuyết và nha hoàn Song nhi của Biệt Tiêu Tuyết ngồi chung xe ngựa đi ra khỏi thành. Mặc dù ra khỏi thành gặp nhiều câu hỏi, nhưng tháng này là mùa đi ngắm lá phong rất đẹp,, giữ cửa thấy Đường Cửu và Biệt Tiêu Tuyết ăn mặc phú quý, lường trước cũng chính là phu nhân tiểu thư nhà giàu trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì đu du lịch, liền cho một nhóm năm người bọn họ đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.