Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 31: Đốt phòng thi




Hai tay Tống Vũ Thành vòng ôm eo cô, môi lả lướt vờn quanh trên cổ cô, chậm rãi nói: "Em thật sự rất tài giỏi, luôn khiến anh nhớ mãi hình bóng em trong đầu."

Anh cúi đầu, thâm tình in môi mình lên môi cô, thậm chí dùng sức cắn mút môi Tần Thanh.

Thời khắc này dường như thế giới cũng chỉ còn sót lại hai người bọn họ.

Qua một hồi lâu, Tống Vũ Thành dịu dàng nói bên tai cô nói: "Chúng ta ở cùng nhau có được hay không?"

Mắt Tần Thanh u mê nhìn anh, phảng phất nét quyến rũ, dường như cô nghe không hiểu anh nói gì.

"Khi trở về nhà, được nhìn thấy em thì trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Mặc kệ những bận rộn công việc, về đến nhà có thể nhìn thấy em, mỗi ngày trôi qua cũng có thể yêu thương em nhiều hơn."

Tần Thanh lấy lại tinh thần, cũng không biết đáp lại như thế nào là tốt nhất.

Thật lâu, Tống Vũ Thành thấy cô cũng không trả lời liền biết chính mình có chút hơi nôn nóng. Trong lúc nhất thời anh bỗng cảm thấy lúng túng.

Anh giả vờ ung dung vỗ mặt cô nói: "Em cứ suy nghĩ đi, cũng không cần trả lời ngay."

Tần Thanh rất muốn nói: Được, em rất muốn ở cùng anh nhưng trong đầu phảng phất có giọng khác truyền đến khiến cô do dự một chút.

"Em lên nghỉ ngơi sớm đi." Tống Vũ Thành nói.

Tần Thanh phản ứng chậm nửa nhịp từ từ bước die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. xuống xe, cẩn thận dò từng bước đi về hướng cửa lầu. Thậm chí sau khi vào đến trong phòng, trong đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ về Tống Vũ Thành.

Tài liệu của rất nhiều hạng mục mới đang bày trên bàn làm việc của Tần Thanh. Đang lúc cô vùi đầu kiểm tra đống tài liệu thì chiếc di động trên bàn cô chợt loé sáng. Cô liếc nhìn vào màn hình, trong phút chốc bỗng cảm thấy sợ hãi. 

Cô cũng không tự chủ ngẩng đầu nhìn bốn phía, các đồng nghiệp đều đang bận rộn, họ không rảnh bận tâm việc của người khác.

Cô vội vàng tiếp điện thoại, hạ thấp giọng nói "Alô".

"Đang ở đâu?" Tống Vũ Thành ở đầu dây bên kia hỏi.

"Ở công ty, sao vậy?" Tần Thanh ngạc nhiên vì anh gọi vào giờ này.

"Em đến phòng làm việc của anh." Tống Vũ Thành ra lệnh.

"A?" Tần Thanh bị kinh sợ đến nỗi chỉ la lên một tiếng.

"Bây giờ đến phòng làm việc của anh." Anh lặp lại mệnh lệnh với giọng điệu cứng rắn. 

Tần Thanh không thể tin được xác nhận nói: "Tầng 6?"

"Đúng." Tống Vũ Thành không nói gì, chủ động cúp điện thoại trước.

Tần Thanh khó tin cứ cầm điện thoại di động đứng ngẩn ra. Một nhân viên nhỏ như cô đi đến phòng chủ tịch e là khó tìm ra lý do đây. 

Cô nghiêm túc đứng dậy đi đến cửa thang máy, vừa đi vừa suy nghĩ về giọng điệu ra lệnh của anh, tựa như cô đã làm sai chuyện gì. 

Hôm nay thang máy đột nhiên nhanh lạ kỳ, còn chưa kịp nghĩ ra được lý do vì sao một ông chủ lớn lại gọi một nhân viên nhỏ nhoi như cô lên phòng làm việc của mình thì thang máy đã đến tầng cao nhất.

Tần Thanh nhắm mắt bước ra khỏi thang máy, vừa đi ra cô liền nhìn thấy thư ký Trần. Đang định tìm lý do thích đáng thì thấy thư ký Trần mở miệng hỏi: "Cô Tần, tổng giám đốc Tống đang đợi cô."

Trần Thụy nhìn cô với ánh mắt kỳ quái khiến trong lòng Tần Thanh cảm thấy lo lắng. 

Trần Thụy dẫn cô đi tới văn phòng của Tống Vũ Thành.

Cô mới vừa bước vào thì cửa phía sau liền được nhẹ nhàng đóng lại.

Hình dáng cao to của Tống Vũ Thành đang đứng chống nạnh sát ngay cửa sổ sát đất. Anh chầm chậm xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Tần Thanh có loại dự cảm không lành, dường như lạnh lẽo đang kéo đến bao phủ toàn bộ sống lưng và cơ thể cô.

Cô đi tới trước mặt anh, cũng không biết nên mở miệng xưng hô với anh như thế nào cho phải phép.

Tống Vũ Thành nhìn chằm chằm vào người cô như nhìn người xa lạ, cũng không mở miệng nói gì.

Tần Thanh cẩn thận e dè mở miệng: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Tống Vũ Thành thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: "Không có chuyện gì, chỉ muốn gặp em một lát." Giọng nói anh lúc này ôn hòa hơn lúc nói chuyện trong điện thoại rất nhiều.

Nhưng trong giọng nói của anh biểu lộ ra một cảm giác khó nói. Nói chung là Tần Thanh vẫn nhận ra được tâm tình của anh lúc này không tốt.

Cô tới gần anh, ân cần hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

"Bây giờ chúng ta đi ăn cơm." Tống Vũ Thành nói.

"Bây giờ?" Tần Thanh nhìn đồng hồ cũng mới ba giờ rưỡi chiều.

"Buổi trưa anh còn chưa ăn, em đi ăn với anh một chút." Tống Vũ Thành nói xong cũng cầm áo khoác và chìa khóa xe bước đi.

Tần Thanh theo anh tới một quán ăn trung tâm thành phố, Tống Vũ Thành gọi món xong, cau mày ngồi suy nghĩ, Tần Thanh cũng không biết anh đang phiền não việc gì.

Tần Thanh rất muốn tìm đề tài nào đó để nói nhưng lại không dám tùy tiện mở miệng làm phiền anh.

"Anh đã chuẩn bị phòng chưa? Khi nào em có thể chuyển đến?" Tần Thanh cố ý dùng giọng điệu trêu chọc nói. Dù vậy khi nói câu này, cô vẫn xấu hổ đỏ mặt. 

Tống Vũ Thành lướt mắt nhìn cô, sau đó lập tức cúi đầu, chốc lát mới nói: "Gần đây anh có chút việc bận, mấy ngày nay đều nghỉ ngơi ở  văn phòng. Chuyện này nói sau đi."

Nghe anh nói như vậy, Tần Thanh nhất thời lúng túng không biết nói gì nữa.

"Xin lỗi em!" Giọng Tống Vũ Thành trầm thấp, "Gần đây anh có chút khó khăn cần giải quyết."

"Em có thể giúp gì cho anh không?" Tần Thanh hỏi.

Tống Vũ Thành lắc đầu không nói.

Món ăn cũng nhanh chóng được dọn lên, Tống Vũ Thành ăn rất ít, rõ ràng có tâm sự nặng nề.

Vì muốn giảm bớt bầu không khí nặng nề lúc này nên Tần Thanh thỉnh thoảng gắp rau hoặc những món anh thích vào chén anh.

Tống Vũ Thành cũng vì cô nên cố gắng ăn dùng bữa nhiều một chút. Mà Tần Thanh cũng vì muốn anh vui nên cũng ăn hai cái bánh ngọt. 

"Lát nữa anh trở về công ty sao?" Tần Thanh hỏi.

"Nếu như em muốn đi dạo xung quanh, anh cùng đi với em." Tống Vũ thành đáp.

"Không, em biết anh bận, em cũng phải về công ty vì lúc nãy đi ra ngoài cũng chưa kịp xin phép." Tần Thanh oán trách, nói: "Anh chính là lãnh đạo không tuân theo quy tắc nên mới khiến nhân viên phạm sai lầm."

Cô vẫn cố gắng trêu đùa để tạo bầu không khí vui tươi, sinh động. Cô hi vọng anh có thể cảm thấy thoải mái, tạm quên đi hết những buồn phiền và mệt mỏi để tâm tình trở nên thoải mái một lần. 

Tống Vũ Thành cũng nhìn rõ tâm tư của cô, ôn nhu cười với cô nhưng đáy mắt vẫn thấp thoáng mây đen dày đặc.

"Về thôi." Tần Thanh nói.

Tống Vũ Thành nhìn cô, thoáng gật đầu một cái.

Ra khỏi quán cơm, gió lạnh ở đâu ùa đến, Tần Thanh không die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. cảm thấy lạnh nhưng chỉ thấy đau rát ở mặt và da đầu mình. 

"Thôi rồi!" Tần Thanh kéo cao ống tay áo mình để kiểm tra cánh tay. Quả thực lúc này trên tay cô nổi lên đầy nốt nhỏ màu đỏ, vừa nhìn thấy đã giật mình.

"Sao vậy?" Tống Vũ Thành bình tĩnh hỏi.

"Em bị dị ứng." Tần Thanh khóc nức nở nói.

"Anh dẫn em đi bệnh viện." Tống Vũ Thành lập tức nói.

"Hay là tìm tiệm thuốc gần đây cũng được, em biết mình uống thuốc nào sẽ hết mà." Tần Thanh vội la lên.

"Bệnh viện rất gần đây." Tống Vũ Thành kéo cô lên xe, nhanh chóng khởi động xe chạy đi. 

Bệnh viện xác thực rất gần, chưa tới năm phút đồng hồ đã đến nơi.

Đầu tiên Tống Vũ Thành dẫn cô đến khu khám bệnh tổng quát và lại đăng ký thử máu cho cô. 

"Không cần phiền phức như vậy đâu." Tần Thanh rất sợ thử máu.

"Anh cần phải biết em dị ứng với những món đồ ăn thức uống nào." Tống Vũ Thành nói.

"Thực ra dị ứng cũng không có gì ghê gớm, uống thuốc xong qua hai giờ là hết thôi." Tần Thanh cực lực giải thích đồng thời cố gắng kiềm nén những đợt ngứa trên người mình. Cô không dám đưa tay gãi bởi vì như vậy những nốt dị ứng sẽ trở nên càng kinh khủng. Cô sợ Tống Vũ Thành nhìn thấy sẽ không còn yêu thích cô nữa.

"Bác sĩ ở đây là bạn anh, em không cần phải sợ." Tống Vũ Thành an ủi cô.

Tần Thanh thấy tranh luận cũng vô ích nên cô ngoan ngoãn nghe lời.

Sau khi từ bệnh viện đi ra, Tống Vũ Thành nói với cô:"Anh đưa em về nhà." 

"Em còn chưa xin nghỉ."

"Ngày mai về công ty rồi xin phép bù."

"Vậy còn anh? Trở về công ty sao?" Tần Thanh hỏi.

Tống Vũ Thành gật đầu: "Anh còn có chút việc phải xử lý."

Sau đó, cô cũng không có bất kỳ tin tức gì của Tống Vũ Thành nữa, điện thoại cũng không liên lạc được, thậm chí cuối tuần Tống Vũ Thành cũng không đến tìm cô.

Mỗi đêm Tần Thanh cầm điện thoại trong tay ngủ, cô chưa từng như thế đối với bất kỳ ai. 

Có mấy lần bị tin nhắn đánh thức vào ban đêm, cô híp mắt, thất vọng khi biết đó những tin nhắn quảng cáo lung ta lung tung. Sau đó, cô lại nhét điện thoại dưới gối và ngủ tiếp. Hiện tại cô đã không còn giống như trước, không còn suy nghĩ mông lung lo lắng về những việc mình tưởng tượng. Cô cảm thấy an tâm về anh vì anh đã từng đứng trước mộ ba anh mà nói yêu cô suốt cả cuộc đời này. 

Cô hiểu anh nhất định vì quá bận mà không rảnh liên lạc với cô. Với cách lý giải đó, lòng cô chợt cảm thấy an tâm, sẵn sàng chờ đợi mà không hề có bất kỳ oán hận nào.

Sáng sớm thứ ba, Tần Thanh đang rửa tay trong phòng vệ sinh thì nghe tiếng gõ cửa từ phía ngoài vọng vào. 

Cô nhanh chóng lau kem đánh răng dính đầy miệng mình, chạy tới cửa nhìn xuyên thấu ra ngoài. 

Khi thấy rõ người đứng ngoài cửa là ai thì cô ngạc nhiên không hề nghĩ ngợi kéo cửa ra. 

Tống Vũ Thành đứng trước cửa, một tay chống lên vách tường, một tay day trán trông thật chán chường.

Cửa mở ra, anh ngẩng đầu nhìn cô chăm chú.

Lúc này Tần Thanh đã cột tóc phía sau gáy, đâu đó còn có vài sợi tóc bung ra nằm gọn phía sau tai, uốn lượn trên cổ và tiến gần đến da thịt trắng như tuyết của cô. Không khí lành lạnh xuyên qua cửa sổ đến sau lưng cô khiến cả người cô đắm chìm trong ánh nắng mai buổi sớm. Sắc mặt phấn diễm, sóng mắt như tơ, đẹp lung linh tuyệt vời.

Tần Thanh đưa tay kéo anh vào, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

"Anh không thể tới sao?" Anh thấp giọng hỏi ngược lại.

Tần Thanh vừa cười vừa kéo ghế mời anh: "Anh chỉ thấy em đứng ở cửa sổ mà có thể tìm ra nhà em được sao?"

Tống Vũ Thành nhìn qua căn phòng chật hẹp, cuối cùng tầm mắt nhìn về phía chiếc giường phía trước cửa sổ. Chăn trên giường còn chưa kịp xếp, ánh mặt trời ấm áp chiếu tia sáng lên chiếc chăn màu hồng nhạt trông cực kỳ quyến rũ.

Tống Vũ Thành bước tới, nằm dài trên giường, uể oải nói: "Anh ngủ một lát."

Tần Thanh kéo rèm cửa sổ lại, che lại ánh sáng hắc trên mặt anh, cúi người nói với anh: "Anh ăn gì chưa?"

Tống Vũ Thành mở mắt ra nhìn cô, hai mắt anh tràn ngập tơ máu chứng tỏ cho một đêm không ngủ.

"Hôm nay cũng đến công ty sao? Đừng đi được không?" Tần Thanh thương tiếc ôm mặt anh trong tay mình, gần như khẩn cầu nói.

Tống Vũ Thành kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, nhắm mắt lại nói: "Hôm nay là ngày dành cho em."

Trên người Tần Thanh chỉ ăn mặc đơn bạc, áo ngủ đơn giản có kiểu chữ thập nhưng cô cảm thấy rất thoải mái. 

Cô ngả đầu lên bả vai anh, nhấc tay sờ soạng chiếc cằm nhọn của anh, cô chưa từng thấy dáng vẻ anh mệt mỏi như thế. Anh nhắm mắt lại như ngủ, còn Tần Thanh ngẩng đầu lên một chút, sau đó tới gần muốn hôn môi anh nhưng vừa chạm được khoé môi thì anh mở mắt dậy. Khuôn mặt anh đông cứng, ngạc nhiên nhìn cô.

Tần Thanh lén lút cười nói: "Em đi làm bữa sáng cho anh."

Cô đứng dậy rón ra rón rén đi vào nhà bếp, khép cửa nhà bếp lại. Mỗi một động tác đều chầm chậm như phim truyền hình chiếu chậm ở một cảnh quay nào đó.

Sau khi trải qua một giờ ở nhà bếp, cô mới cẩn thận bước ra, thấy Tống Vũ Thành đang ngồi đờ đẫn một bên giường.

"Anh không ngủ sao?" Tần Thanh hỏi.

"Hôm nay em muốn làm gì?" Hai mắt Tống Vũ Thành vô thần hỏi.

Tần Thanh xoay người đi vào nhà bếp, cô cầm sữa bò, trứng rán và bánh mì bước ra, còn cắt thêm một dĩa chân giò hun khói.

"Ăn bữa sáng trước đi!" Tần Thanh vui vẻ nói.

Tống Vũ Thành ăn rất ít, xem ra không hợp khẩu vị.

"Có phải anh đang bị bệnh không?" Tần Thanh lo lắng nhìn anh "Hôm nay chúng ta không đi, anh nghỉ ngơi cho thật tốt, được không?"

"Không cần, anh muốn cùng em ra ngoài dạo chơi." Tống Vũ Thành dừng một chút, nói: "Anh có chuyện muốn nói với em."

Tần Thanh mờ mịt gật đầu: "Được."

"Em muốn đi đâu?" Tống Vũ Thành hỏi.

"Đến bờ biển." Tần Thanh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.