Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 131: Nằm vùng




Tam tiểu thư sau khi hộ tống các " tâm can bảo bối" của mình trở về phòng của họ thì triệt để chết lặng, câm nín, lặng thinh, cạn lời, trong phòng ba mươi giây ba hồn bảy phách trôi lạc vào không gian không tìm được đường về, nói là "về phòng của mọi người" nhưng thực chất là một cái phòng to đùng, gộp mấy cái giường lại với nhau, thật là thiếu tế nhị, để mấy tên con trai ngủ chung, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?Nhưng mà...trọng điểm không phải là chuyện đó, ai có thể giải thích cho bé biết tại sao cái giường hình Doraemon của bé lại nằm chình ình cạnh cửa sổ được không? Cái giường đãng ra phải yên vị ở căn phòng cuối cùng trên tầng ba chứ....

Rốt cuộc mới có vài tiếng mà chuyện gì đang xảy ra vậy?

Là ai chán sống rồi đụng chạm đồ của bé?

Và còn nữa, phòng của bé tại sao bị khóa rồi...? Tam tiểu thư đứng trước phòng mình, mặt đen như đít nồi, đôi mắt hoảng sợ điên cuồng vặn khóa, vặn vặn, văn không được thì đẩy, đá, ta đá đá chết ngươi! Nhưng cánh cửa kia vẫn thủy chung không hề xê cái mông ra.

Tam tiểu thư mang một bộ mặt than, linh hồn bị cuốn theo gió, lờ đờ như một hồn ma theo mông của Lý Khải đi dọn dẹp đồ. Vì bây giờ bé không còn biết làm gì nữa.

Tư Dĩnh cứ đứng mãi, bắt đầu bị ảo giác rằng mình cũng là một trong những đứa nhóc ở trạm mồ côi rồi.Ô hô, vậy nếu thế thì hôm nay tam tiểu thư sẽ để Tư Dĩnh ngủ ở đâu đây? Ôi chao, trong phòng con trai đó!! Là ngủ chung với mỹ nam đó... Nhưng bé có sơ múi được tí nào đâu...

Bé nhìn xung quanh căn phòng này, miệng mãi mà không khép lại được, phòng này chẳng phải là phòng mà lão mẹ thường dùng để tập yoga sao? Tại sao chỉ mới có một buổi sáng mà đã được dán tường, trang trí, bài bố lại hết tất cả, trong chả khác gì một căn phòng mới rồi.

Thật sự là... con mẹ nó ai chán sống vậy. Bé đúng là thích mấy đứa nhóc này thật, nhưng bé vẫn thích ngủ riêng hơn nha...

Phòng của bé lúc trước không có to như cái phòng này, nhưng mọi thứ đều được bài trí theo sở thích của bé, tường dán hoa, dán poster thần tượng khắp nơi, đèn màu xếp thành hàng trên bức tường, chỉ chờ bé bật bật thôi...còn có cả mấy món đồ chơi linh tinh nữa. Ách.... Nếu vậy chẳng phải mấy tên nhóc này sẽ biết sở thích biến thái lột đồ của búp bê rồi treo lên của bé sao....

Nghĩ thế, Tư Dĩnh đổ mồi hôi lạnh nhìn những đứa nhóc đang mắt to mắt nhỏ sững sờ nhìn căn phòng này, xem kìa, những đôi mắt như trân châu kia sắp lọt ra ngoài luôn rồi.Ôi tiểu Nghi, đừng tỏ thái độ khinh thường thế chứ, cậu là đang ở nhờ đó...Ôi tiểu Hy đừng nhảy trên mấy cái giường, nó không chịu được ngoại lực dày xéo đâu....Ôi Hàn Phú đừng nâng cái tạ đó lên a...Khoan, tạ??? Tại sao trong phòng này lại có tạ? Tạ..?? Rốt cuộc là đang khuyến khích lũ trẻ này lấy tạ đập đầu nhau à, vậy chẳng phải là óc ra trước mắt rớt theo sau sao...A, xin lỗi, tạm dừng chủ đề kinh dị này nhé.

Tư Dĩnh đảo mắt liên tục, trong miệng phát ra âm thanh ken két bí ẩn và đôi mắt thì sắc bén đi. Đã lâu rồi Tư Dĩnh chưa phát hỏa với ai bao giờ, âu cũng là do bé quá bận bịu bắt chim hái hoa, ai mà có thời gian quản mấy người kia làm gì, nhưng hôm nay thì đúng là quá quắc, chưa hỏi ý kiến bé mà đã tự tiện xáo trộn hết mọi thứ lên, không còn để bé vào mắt à? Rốt cuộc bé là tam tiểu thư hay là tam thẩm nhà đối diện?

Tam thẩm nhà đối diện á, thường thường ngồi trước cửa nhà không biết làm chuyện gì, trai non đi ngang thì thẩm nhìn chằm chằm mông người ta, gái đi ngang thì thẩm huýt sáo, mấy lần mém bị chồng người ta tìm đến tận cửa vì tưởng có tên nào dám trêu hoa ghẹo nguyệt bừa bãi, không ngờ người" "trêu hoa ghẹo nguyệt" lại là một bà thím tuổi đã qua tứ tuần, khuôn mặt phì nhiêu vàng vọt và mái tóc xoăn như mì gói, thẩm hay ngồi khoanh gối, tặc lưỡi bảo mình có đôi mắt quyến rũ như bồ công...Ôi chao thật sợ hãi. Nhưng thẩm không có tiếng nói trong nhà, thẩm tốt thì tốt đấy, vui thì vui đấy, nhưng chồng thẩm là tên gia trưởng có tiếng, lúc còn trẻ nghe đâu cũng đẹp trai mê chết trai gái một dặm về trước, không ngờ lại yêu Tam thẩm, người bị chê là "Hà bá trôi sông lạc lên đất liền"... Đương nhiên, vì tính chồng thẩm gia trưởng quá đà nên thẩm thường bị lép vế lắm, có hôm thấy thẩm ngồi trước cửa nhà, cầm tô cơm sụt sùi ăn, có khách bộ hành đi ngang thương cảm hỏi:

"Cô không có nhà để về ạ?"

"Mả cha nhà mày, bà đây là bị phu nhân đuổi ra cửa đó, mày còn không giúp bà mà còn rủa bà mày bị đuổi đi, đồ khốn vô lương tâm!"-Có thể là do cãi nhau với chồng dẫn đến rối loạn tiền đình của thẩm, thẩm bây giờ gặp ai thì dọa nạt người đó, gà bay chó sủa xôn xao khắp nơi, chà.. thê nô a...

Bỗng nhiên phía gốc áo ai đó ké nhẹ, Tư Dĩnh sao một thời gian đứng như tượng nữ thần tự do thì giật mình, kéo ba hồn bảy phách đang phiêu lạc trong không trung về, giật mình nhận ra đó là Á Khôi, Á Khôi bây giờ đang mang một bộ mặt lo lắng nhìn bé, dùng đôi mắt quan tâm kia như dò hỏi bé.

Tư Dĩnh hơi sững sờ, vội lắc lắc đầu, ôi chao, nam nữ thụ thụ bất tương thân, kẻ xuất gia quyết không để bị tửu sắc quyến rũ. Nhưng mà đôi mắt kia thật sự có sức hút kinh người, kinh người đến nỗi tiểu Dĩnh đáng thương muốn thọc cho mù mắt mình,đôi mắt long lanh ánh nước, to tròn nhìn Tư Dĩnh, như muốn hút luôn bé vào đó.

"Sao vậy?"-Dùng chất giọng bình tĩnh, đây là giọng mà lão mẹ hay dùng để hỏi tam tiểu thư nha, phải gọi là chim hoàng anh phải tự thấy hổ thẹn...

Á Khôi hơi nhăn nhăn mi tú, rồi cậu cố gắng quơ quơ, như để biểu thị gì đó. Để coi, được rồi, não ơi mi đi đâu rồi, xin lỗi vì đã quăng mi lâu đến thế, mau mau trở về thôi não ơi...

Giường... giường làm sao? Một, hai, ba, chỉ chỉ mấy người đang giành giật nhau mấy cái giường, rồi chỉ vào giường của tam thiếu thư, cuối cùng, ngón trỏ đáng yêu kia đưa đến trước mặt Tư Dĩnh, rồi quẹo lại, chỉ vào Á Khôi. Miệng Tư Dĩnh há to đến nỗi có thể nhét được nguyên quả trứng đà điểu, não như bị rút hết nước ra, phải khá lâu sau khi thấy cái mũi nhỏ nhắn kia đang dần đỏ lên và đôi mắt mà Tư Dĩnh yêu như xương như tủy kia đang dần ửng hồng, Tư Dĩnh hoảng sợ, vội vàng tìm lời để an ủi:

"Ách.. sao thế? Cậu muốn ngủ riêng à?"

Một giọt nước mắt chảy ra.

"Hay là cảm thấy mấy cái giường phiền phức quá, muốn gộp lại?"

Hai giọt chảy ra, tê tâm liệt phế, liệt luôn bàng quan của tam tiểu thư.Hoảng sợ quá dẫn đến buồn tiểu.

"Hay là sợ mấy tên này quấy rầy riêng tư?"

Suối chãy róc rách, mỹ nhân khóc hoa lê đẫm mưa, nam tử hán đại trượng phu tam tiểu thư triệt để chết lặng, đầu óc quay cuồng như rơi vào ma đạo, ôi chao, tâm đế quân khó dò, tâm mỹ nhân còn khó hơn.

"Vậy thì... muốn ngủ chung với tớ à?"

Sự thật có thể chứng minh lời nói này của tam tiểu thư đang dần có thêm tí muối, năng suất hệt như máy hút bụi, một phát hút hết nước mắt của mỹ nhân yên chi như hoa trước mắt. Mỹ nhiên sụt sịt một hồi, giả vờ đưa tay quệt nước mắt, Á Khôi, dừng lại, để tam tiểu thư lau cho cậu. Á Khôi mỉm cười, nụ cười đáng yêu thuần khiết không chút nhiễm bụi trần thanh tẩy luôn tâm hồn đen như đít nồi của tam tiểu thư, ôi chao... sống trong bóng đêm lâu quá, bỗng nhiên có người kéo ra thật không quen.

"Ách, nhưng mà đó là giường của tớ mà..."- Tam tiểu thư chỉ sợ trời đất không loạn, liền phũ phàng nhẹ nhàng từ chối, nhưng lời chưa ra hết đã thấy mỹ nhân trước mắt muốn xả lũ thêm đợt nữa, bé giật mình, vội vội vàng vàng uốn lưỡi nói lại-"Thôi được rồi, ngủ chung thì ngủ chung, thật là, lúc đầu gặp cậu trong cậu trưởng thành lắm mà, sao hôm nay trẻ con thế?"

Á Khôi không nói gì, cũng không để ý trong lời nói của Tư Dĩnh có nhiều hơn là trách móc, bây giờ cậu chỉ mãi bị vây trong sự sung sướng khi nghe lời đồng ý của tam tiểu thư.

Sau khi mọi người dọn dẹp đồ xong xuôi, tất cả liền ngồi xung quanh cái bàn thủy tinh được kê sát vách, lần đầu tiên bọn trẻ cô nhi viện được ngồi trên ghế nệm nên bọn chúng rất tò mò, cái mông đáng yêu kia không chịu an phận, nhún nhảy nhún nhảy trước mặt Tư Dĩnh như khiêu khích bé.

Thật tình, tam tiểu thư thuần khiết đã bao nhiêu lần tự nhủ mình phải ăn chay tu tâm dưỡng tánh lại, tửu sắt là vật chất, vật chất thôi. Hảo, bây giờ thì thức ăn bày ra bàn, nhìn xem, cái mông tròn trịa... khuôn mặt trắng như bánh bao ú, đôi chân thon dài... chồng nuôi từ bé a...lão công a... có phải là để sau này bé có thể sơ múi được không?

"Tam tiểu thư, cậu có thể đừng nhìn Lý Khải và tôi như thế không?"-Lý Nghi với một vệt đỏ khả nghi trên khuôn mặt, đôi tay bắt chéo đặt trên đầu gối, Lý Nghi vẫn vận nguyên bộ trang phục màu trắng thuần khiết, nhưng Tư Dĩnh không thích nó, trong Lý Nghi thật ốm yếu bệnh hoạn.

"Vì sao a?"- Tam tiểu thư não nho không hiểu ý của Lý Nghi, chỉ thấy Lý Nghi một bộ dạng rèn sắt không thành thép khinh thường bảo rằng.

"Trông cậu lưu manh quá.Làm tôi có cảm giác giống như đang bị sàm sỡ vậy."

Lưu manh? Cậu nghĩ tam tiểu thư cao quý của gia tộc Ái là lưu manh? Đùa sao. Lý Nghi, cậu có tin chỉ một cái búng của tôi là cậu sẽ lăn liền không? Cậu đừng nghĩ cậu là băng sơn mĩ nhân thì muốn nói gì thì nói, bổn tiểu thư thích là có thể làm cho cậu phục tùng liền.

Nhưng nói đến lưu manh, thật sự tam tiểu thư đầu óc không bình thường không hiểu được. Có một lần tam tiểu thư lén chui vào phòng nhị tiểu thư để trộm đọc truyện tranh thì bị bắt tại trận. Nhị tiểu thư dùng hết lời lẽ của một người có học mà thông não cho tam tiểu thư còn non dại. Nhưng qua gần nửa tiếng đổ mồ hôi khô nước bọt, đổi lại cho nhị tiểu thư đáng thương là khuôn mặt bỉ ổi xấu xa của tam tiểu thư và lời nói:

"Chị hai, chửi xong thì uống nước đi, trong lúc chờ em sẽ đọc truyện, uống xong thì chửi tiếp nhé."

Nhị tiểu thư nghe xong, hộc máu ra bất tỉnh nhân sự. Có lẽ vì máu dồn quá nhiều, cũng có lẽ cảm thấy đầu óc đứa em mình khốn khổ đến đáng thương, nhị tiểu thư cũng không còn quản đứa em mình nữa, cũng mặc kệ nó lộng hành bá vương khắp nơi. Chỉ chú trọng vào học và học không ngơi tay, có thể nói trong nhà nhị tiểu thư là thành phần tri thức, tinh hoa của xã hội cần được vun trồng, nếu so với nhị tiểu thư thì đại thiếu gia như cục đất giữa sa mạc và tam tiểu thư như hột một cát nhỏ bé...

thế, có một ngày nhị tiểu thư thương hại nhìn tiểu Dĩnh khờ khạo tập làm toán nhân chia mà than rằng:

"Tam tiểu thư lưu manh thành tính mà đầu óc sao mà đần độn... "

Kết thúc ký ức nhục nhã.Ái Tư Dĩnh lia mắt, nhìn những tên nhóc trước mắt, mỹ nhân như họa, nếu không vô tay tam tiểu thư thì đúng là họa thủy mà.Tam tiểu thư sẽ bảo vệ tốt các cậu, nên các cậu đừng dùng ánh mắt đề phòng đó chứ.... Ngoại trừ Á Khôi và Kiến Hy đáng yêu.

"Cậu thật độc mồm mà Lý nghi... sao không như Á Khôi kia... đáng yêu biết bao a... hoặc Kiến Hy kìa, thuần khiết bao nhiêu..."-Tam tiểu thư thở ngắn than dài, ngã ngửa khắp nơi than trời hỏi đất làm Lý Khải muốn che miệng cười, nhưng nếu để ý sẽ thấy trong mắt cậu có nét giảo hoạt và sủng nịnh nhìn tam tiểu thư. Chỉ có Hàn Phú thì bộ mặt than, vẫn luôn để ý đến Kiến Hy, đứa nhóc này, thật giống ông cụ non.

"Cậu nghĩ bọn họ là cục bột à? Muốn nặn thì nặn á?"- Lý Nghi dùng bộ mặt khinh thường hừ tam tiểu thư, hừ gì mà hừ, môi mỏng đáng yêu đừng vểnh cao thế, làm tam tiểu thư rạo rực muốn cắn một cái.

Tam tiểu thư rầu rĩ thở hừ hừ như kẻ bệnh-"Các cậu không phải cục bột, tam tiểu thư tôi là cục bột muốn nặn thì nặn..."

Tiểu hài tử a, chưa thấu sự đời chưa thấu sự đời.....

"A Dĩnh, em muốn uống nước không?Anh rót cho em nhé?"- Ôi chao ôi chao, xem Lý Khải người ta kìa, đổi luôn xưng hô rồi cơ, nghe mới ngọt ngào làm sao, chỉ mới đến nhà người ta một hôm mà đã ra vẻ chủ nhà rồi, tốt thật, người của tam tiểu thư ta sao có thể khúm núm như khách phải không?

Thế là tam tiểu thư không thể cưỡng lại sự mời gọi của mỹ nhân ôn nhu như nước, mở miệng hà bá uống như trâu hết nửa bình nước...

Đoạn tam tiểu thư gọi người, đem quà vặt lên chia cho tất cả, tam tiểu thư nhìn bọn trẻ vui vẻ ăn mà đôi mắt tràn đầy sủng nịnh. Trẻ con cô nhi viện a... có bao giờ ăn được mấy thứ này đâu? Nhưng đừng lo, có tam tiểu thư đây các cậu muốn hái sao tam tiểu thư cũng hái cho các cậu, tâm can bảo bối a... sao mà đáng yêu đến thế cơ chứ.

Hài tử dễ dỗ, hài tử dễ yêu nha...

Bỗng nhiên trong miệng có vị ngọt ngọt, còn có chua chua và thơm mùi chanh, tam tiểu thư hơi nhíu mày, bé ghét chanh, ghét chua, nhưng nhìn vẻ mặt vui vẻ của Kiến Hy mong chờ nhìn bé, tam tiểu thư đành nhịn nhục mà nuốt viên kẹo vào bụng, nén lại từng đợt buồn nôn mà mỉm cười vỗ vỗ đầu Kiến Hy.

"Kiến Hy hảo hài tử, kẹo ngon!"

"Vậy tối nay anh ngủ với tiểu Dĩnh nhé?"

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.