Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 130: Chế độ đào thải




Cuối cùng cũng kết thúc buổi đi tham quan trại mồ côi ( nhân tiện đem quà về), Tư Dĩnh lúc này được bà Lý dẫn đến phòng tiếp khách của trại, lão cha và lão mẹ đang ở trong đó.

Cửa gõ cộc cộc mấy cái, bên trong, lão Lý mở cửa ra, thấy Tư Dĩnh thì mặt lão liền nở hoa, các nếp nhăn chằn chịt nhờ thế mà được ủi cho thẳng tinh tươm. Chòm dâu rê của lão run lên như mấy cái đuôi của cục bông làm tiểu Dĩnh muốn ngắt thử. Nhưng tiểu Dĩnh vẫn kiềm lại, mang khuôn mặt nghiêm nghị đi lại gần chỗ Liễu Khuê, một phát chui vào bộ ngực sữa kia mà hít thở như người bị hấp hối.

Lão cha còn không thèm để ý vợ mình bị ăn đậu hủ, chỉ nhẹ nhàng cầm tách trà lên thổi thổi, rồi kề miệng nhấp một ngụm, ôi chào còn tỏ vẻ, ở nhà lão chỉ toàn húp như húp canh thôi a...

"Và? Tiểu Dĩnh vừa ý mấy đứa?"

"Dạ.. dạ thưa ngài Á"- Lý thẩm lúc này mồ hôi đầy đầu, hai nách vì ướt mà bốc lên mùi hôi làm tất cả mọi người nhíu mày, nhưng thẩm ấy không biết, nuốt mấy ngụm nước bọt, đỏ mắt nói-"Năm...Năm đứa ạ"

Á Cửu Tân đang uống trà nghe thế thì nước bọt từ mũi trào ra và nước thì phun hết vào mặt lão Lý, lão cha ho sù sụ như muốn ná thở đến nơi, nước mắt lão giàn dụa, lão hoảng sợ nhìn Tư Dĩnh đang giả ngây một bên, rắn răng hỏi: "Tiểu tâm can a... con làm gì mà nhiều thế? Còn tiểu tử Tống gia thì sao a... còn cả tiểu tử nhà Triệu gia, tiểu tử nhà Bạch gia..."

"Thì khi nào bọn họ bảo thì cha cứ đem về thôi..."-Tư Dĩnh nhìn lão cha, bày ra bộ mặt con cũng hết cách, điềm đạm nói. Lão cha tức đến sùi bọt mép, nhưng ngại có vợ ở đây nên cũng không dám phát tiết, chỉ có thể lao mồ hôi, uống một ngụm trà cho nhuận khí rồi hỏi lão Lý.

"Đưa tôi hồ sơ lũ nhóc đó.Và kêu tụi nó đến đây cho tôi xem mặt."

"A dạ dạ."- Lão nhận lấy hồ sơ trên tay Lý thẩm, vội vội chạy đến một ngăn tủ nhỏ lục lạo một hồi, còn Lý thẩm thì tháo chạy ra khỏi đó, dáng vẻ như thấy ma quỷ làm Tư Dĩnh tặc lưỡi liên tục, thần kinh bọn họ sao yếu ớt quá....

Chừng gần mười lăm phút sau, Lý thẩm lúc này đã trở lại, mở cửa ra là Lý Khải, sau đó Lý Khải còn dắt trong tay Kiến Hy lúc này đang sợ sệt ở một bên bước vào, còn Hàn Phú thì nắm tay Á Khôi đã tháo mái mình xuống vì lo lắng, còn bà Lý thì đẩy trong tay là xe lăn của Lý Nghi, Lý Nghi có lẽ vì quá căng thẳng mà liên tục nhìn xuống dưới, thật sự là cậu cũng không trông đợi gì nhiều nếu ngài Á không vừa mắt cậu, dù sao cậu cũng là bị tật mà.

Nhưng trái với suy nghĩ là ngài Ái sẽ khắc nghiệt tra khảo một phen, nhưng lão chỉ chăm chú nhìn vào xấp hồ sơ của bọn họ ở trên bàn. Lũ nhóc vì nhìn không ra được nét nào trên mạng lão mà chỉ có thể lo lắng nhìn tam tiểu thư lúc này đang bỏ liên tục bánh kẹo trên bàn vào miệng, ăn như thể đang căm thù Trái Đất, ăn như sấm rền biển động...

Tam tiểu thư đang ăn hăng say, thấy mọi người nhìn mình thì mỉm cười giơ bịch bánh lên: "Các cậu muốn ăn à?", nhưng bọn chúng vội sợ hãi lắc đầu liên tục, đùa sao, ở đây còn có ngài Ái và phu nhân của ngài, bọn chúng chưa có gan làm thế đâu!

"Được rồi, hồ sơ xem ra cũng trong sạch, không có vấn đề gì, tiểu Dĩnh thích là được rồi, ông Lý, không cần đợi đến tuần sau đâu, hôm nay chúng tôi sẽ đem bọn chúng về, sau này sẽ có luật sư của tôi đến gặp ông sau.."-Nói thế thôi nhưng trong lòng Ái Cửu Tân đang hết lòng khen ngợi con gái mình, ôi không uổng công cho nó ăn cơm ăn gạo đến tan tành của cải, khó khăn lắm mới làm cho đôi mắt nó sáng hơn, cứ sợ nó mắt mèo mắt chó đem về một đứa nhóc xấu xí nào đó, không ngờ lại toàn là hàng cực phẩm này, haha thật tốt, ông cũng có thể nở mày nở mặt.

Nhìn bọn này xem... không thua kém con trai nhà lão Tống a... Còn con trai nhà lão Bạch và lão Triệu nữa. haiz đành phải ủy khuất ba lão già đó giao con trai cho con gái mình rồi, thật là oan nghiệt a... như thế cũng là quá nhiều đi..

Còn có cả Lý Nghi kia.. dù hai chân bị liệt nhưng trong hồ sơ cũng bảo chỉ là di chứng sau một trận bệnh, chỉ cần bỏ chút tiền sẽ chữa khỏi, hơn nữa nhan sắc thằng nhóc này nếu được rèn luyện sẽ có thể dùng làm được nhiều việc, hơn nữa nó có năng khiếu mỹ thuật rồi đa tài, nếu được đi học thì có thể phát triển trong tương lai.

Á Khôi kia thì có vẻ hiền lành, dù hơi ít nói và trầm tính, thường thích ở một mình nhưng thật ra là một đứa có đầu óc nhanh nhạy, rất dễ ghi nhớ hết một thứ gì đó, nói nôm na là bộ óc thiên tài.

Hàn Phú dù hơi bướng bỉnh và quậy phá, nhưng có cơ thể mạnh mẽ và thân thủ nhanh nhạy, nếu cho đi học võ có thể làm vệ sĩ riêng cho Tư Dĩnh.

Kiến Hy có hơi ngốc, nhưng nghe đâu rất giỏi trong giao tiếp.

Còn Lý Khải.... không có biệt tài gì cả, nhưng là con người lành tính hiền hậu, hay bảo vệ cho mấy đứa em không bị bắt nạt bởi những đứa trẻ khác, nếu có thằng nhóc này thì Tư Dĩnh giống như củi cháy gặp nước lạnh nha... tốt nhất bọn rồi.

Nghe ngài Á nói như thế, trong mắt đứa nào cũng phát ra ánh sáng mừng rỡ, bọn chúng không ngờ lại nhanh đến thế, vậy là từ đây chúng đã có gia đình rồi, không cần sợ hãi sẽ bị người ta bắt nạt nữa, cũng không sợ phải liên tục bị chuyển qua nhiều trại trẻ khác nhau..Vì nếu tuổi tác càng cao thì sát xuất được nhận nuôi sẽ thấp lại, bọn chúng không muốn.

Hàn Phú mắt đen nhìn cô bé tam tiểu thư trước mắt, tam tiểu thư cũng không xấu như nó nghĩ nha...

----

Thế là chuyện đã định, ván đóng thùy, bọn trẻ bịn rịn tay trong tay chia tay hết đám nhóc ở cô nhi viện,đứa thì nước mắt nước mũi chảy đầy, đứa thì không có biểu cảm dọn đồ lên xe, dù sao bọn nó cũng không có ai thèm chơi, vậy thì cũng đâu nhất thiết phải tỏ ra mùi mẫn làm gì?

Lúc này Tư DĨnh từ đâu chạy ra, nắm lấy tay Á Khôi đang cô đơn đứng một bên, Á Khôi giật mình quay sang nhìn Tư Dĩnh, thấy bàn tay bé nhỏ kia như có sức mạnh truyền hết ấm áp sang cậu, cậu chỉ có thể đỏ mặt mà quay đi, càng nắm chặt tay Tư Dĩnh hơn.

"Nè nhanh lên, không là lão già bỏ các cậu lại đó!!"

"Con nhóc kia, mày dám gọi cha mày là lão già à?"- Cửu Tân đang ôm vợ mình nghe thế thì tức giận thò đầu ra ngoài hét lớn làm tiểu Dĩnh sung sướng cười lên hăng hắc, đám nhóc kia đang vui vẻ, thấy nụ cười của tiểu Dĩnh chỉ có cảm giác tim trật đi một nhịp, khá lâu không động đậy được.

------

Kiến Hy vì là lần đầu tiên được ngồi trên xe hơi nên cứ tò mò nhìn ngó xung quanh, trầm trồ khen ngợi mãi làm cho Liễu Khuê ngồi một bên cũng mềm lòng ôm nó vào lòng vỗ về.

Thằng nhóc này thật cao tay ấn, chỉ mới có mấy phút là thu phục được lão mẹ rồi.

Tiểu Dĩnh lúc này đang nói gì đó với đám nhóc Hàn Phú, Lý Khải Lý Nghi và Á Khôi, nói hăng say, nói đến quên trời quên đất, lũ nhóc kia vì còn ngại nên chỉ dám im lặng mà nghe tam tiểu thư của chúng ta huyên thuyên,nhưng càng nghe bọn nó càng hoảng sợ, tam tiểu thư bảo là phải rèn luyện bọn nó cho có thần kinh thép, để chi a???Và còn cả mình đồng da sắt gì đó, rồi còn thể lực phải cao thì mới chịu được trò chơi của tiểu thư..( Xin đừng nghĩ bậy a D )

"Ở nhà tớ còn có anh hai tớ tên là Ái Liên Thành,chị tớ là Ái Minh Chi, cả hai người đó các cậu chỉ cần lễ phép là được rồi, anh hai tớ thường ra ngoài chơi lắm, còn chị hai thì toàn lo học thôi nên họ không quan tâm đến chúng ta đâu."

"À mà khi đến thì các cậu nên cảnh giác với tiểu tử Tống gia a, thằng nhóc đó chỉ toàn kiếm chuyện trêu tớ thôi, nhưng lão cha đã hứa sẽ đem nó cho tớ đánh nên sau này các cậu cứ nhịn nó, mai mốt chúng ta sẽ trả thù nó sau" (Tội anh=)) Chưa về mà vợ đã triệu quân khởi nghĩa rồi)

Đám nhóc kia cứ nghe mà không có ý kiến gì cả, dù sao lời của tiểu thư là lời vàng lời ngọc nha, trái ý của tiểu thư thì bọn nó không có gan đâu, uy của tam tiểu thư tụi nó đã nghe Á Lệ- cái loa phát thanh kể ra rồi, đó quả thật là ma quỷ đầu thai nha...

Chẳng mấy chốc đã thấy cổng biệt thự trước mắt, lũ nhóc không còn nghe được Tư Dĩnh nói gì nữa, chỉ biết trầm trồ nhìn ra bên ngoài xe, thấy căn biệt thự to lớn đang nằm sừng sững kia mà trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, không ngờ bọn chúng mà cũng được gia đình giàu có như thế nhận về, còn được sống trong nhà to, đi xe có máy lạnh, điều này cho dù nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.. (Hưởng thụ đi anh, sau này khổ lắm  )

Phía trước biệt thự là một dãy người hầu đã ăn mặc gọn gàng đứng chờ sẵn, cho đến khi chiếc Limo dừng lại, cả bọn bước xuống thì lão quản gia già đã đứng đón sẵn, lão vươn tay, chỉ huy đám người hầu phía sau đem hết đồ đạc của các tiểu thiếu gia vào nhà, bọn Hàn Phú nhìn mà chỉ biết trầm trồ, người có tiền a...

Mới lúc nãy làm đứa trẻ ăn mặc cũng phải dèn xẻ một bước lên làm tiểu thiếu gia rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.