Cô Vợ Nhỏ Của Tổng Tài

Chương 29: Quá Trướng H




Ngày xưa Tô Tín đối chiến với Duẫn Tịch Tuyết, Duẫn Tịch Tuyết đã từng dùng sát chiêu Thần Huyễn Chỉ của Huyễn Ma Đạo.

Hiện tại Giang Hạc Lưu sử dụng một chỉ chính là Vô Sinh Chỉ thoát thai từ Thần Huyễn Chỉ của Huyễn Ma Đạo.

Vô Sinh lão mẫu, chân không gia hương.

Một chỉ làm thế giới ẩn hiện, từ đó thành tựu chân không gia hương tịch diệt thế gian!

Một chỉ mang theo uy thế tịch diệt giáng lâm, Tô Tín sử dụng tất cả át chủ bài của mình.

Uy lực một chỉ này không kém gì ấn pháp cuối cùng của Đổng Bất Nghi ngày đó, Tô Tín phải sử dụng tiêu hao phẩm mới có thể thoát khỏi, hiện tại hắn muốn dùng tiêu hao phẩm cũng phải chờ thêm một giờ mới được.

Sát cục đã định, trên mặt Giang Hạc Lưu xuất hiện nụ cười.

Kế hoạch hiện tại không có ai cắt ngang ah?

Gương mặt Tô Tín bình tĩnh giống như tính mạng không phải thuộc về hắn, nhưng kỳ thật hắn còn có át chủ bài chưa dùng, là át chủ bài hắn không biết kết cục sẽ ra sao.

Ban đầu Tô Tín đấu với Giác Nghiêm một trận đã gặp được người mang mặt nạ thần bí mời Tô Tín gia nhập tổ chức.

Khi đó Tô Tín dùng ổn thỏa làm chủ liền trực tiếp cự tuyệt, người thần bí lại giao cho hắn một tấm lệnh bài, nói chỉ cần hắn dùng chân khí quán chú vào lệnh bài sẽ có người tiếp hắn đi.

Nhưng vấn đề hiện tại là lúc ngàn cân treo sợi tóc, cho dù có người cứu hắn nhưng đã muộn rồi.

Tô Tín lúc này cũng chỉ có thể sử dụng át chủ bài này mà thôi, hắn nhanh chóng lấy lệnh bài trong túi giới tử ra, hắn quán chú chân khí còn thừa vào trong đó, trên lệnh bài sinh ra chấn động kỳ dị.

Chấn động kỳ dị rất nhỏ yếu, nó xé rách hư không chung quanh, trong nháy mắt không gian vỡ ra một khe hở và thu Tô Tín vào bên trong.

Ở bên ngoài, Giang Hạc Lưu dùng Vô Sinh Chỉ đánh tới, trạng thái chân không làm hư không nát bấy, trong nháy mắt cảnh tượng tịch diệt như diệt thế xuất hiện, trong khoảng khắc cảm thấy sinh cơ của Tô Tín biến mất.

Bụi mù do chân khí cuồng bạo đánh bay lên cao cũng biến mất, thổ địa phạm vi trăm trượng lõm xuống vài mét, hơn nữa cũng không có bất cứ người nào tồn tại.

“Hài cốt không còn?”

Giang Hạc Lưu ngạc nhiên.

Chiêu này của hắn có uy lực cường đại, nếu như võ giả Thần Cung Cảnh đỉnh phong khác trúng một chỉ này sẽ hài cốt không còn.

Nhưng khi hắn biết Tô Tín tu luyện công pháp luyện thể, cho dù bị Vô Sinh Chỉ giết cũng sẽ tàn lưu thi thể nhưng lại biến mất quỷ dị.

Lúc này Nhạc Thanh Bình cũng đuổi theo, hắn nhìn chung quanh và hỏi:

“Hoàng thúc, Tô Tín đã chết?”

Giang Hạc Lưu chần chờ nhưng sau đó gật đầu, hài cốt không còn cũng không phải không được, Tô Tín trước kia sử dụng hai chiêu chỉ pháp cường đại đã tiêu hao chân khí trong người rất lớn, thậm chí còn không có khả năng dùng chan khí hộ thân, cho nên hắn bị Vô Sinh Chỉ đánh hài cốt không còn cũng không có gì lạ.

Hiện tại đoán chừng đám người Lục Phiến Môn đã đi truyền tin tức cho Cổ Đông Lai, bọn họ không có khả năng ở lại nơi này lâu, Giang Hạc Lưu lập tức kéo Nhạc Thanh Bình rời đi.

Thời điểm đám người Giang Hạc Lưu rời đi, Tô Tín lại lâm vào trong hắc ám khôn cùng, hắn cảm giác có thứ gì đó đang kéo hắn đi nhưng hắn không có cảm giác đau đớn gì cả.

Cảm giác như thế tiếp tục một lúc thân thể của hắn nhẹ đi, hắn ngã xuống mặt đất, chờ hắn mở mắt lần nữa liền nhìn thấy người thần bí mặc cổn bào màu vàng và mang mặt nạ phán quan.

Cho dù hắn mang mặt nạ nhưng ai cũng có cảm giác hắn đang cười ôn hòa.

Nhìn thấy Tô Tín người thần bí mang mặt nạ cười nói:

“Hoan nghênh đi vào Địa phủ.”

Tô Tín cười khổ lắc đầu, trước kia Giang Hạc Lưu bảo hắn đi Địa phủ nói chuyện với Diêm La Vương, hiện tại người thần bí nói nơi này là Địa phủ không phải đang đùa hắn sao?

Tô Tín dò xét bốn phía chung quanh, dường như nơi này là thế giới trong lòng đất, cả không gian đều tối như mực, trên đỉnh đầu chỉ có ánh sáng yếu ớt tỏa ra hào quang màu xanh.

Thứ tỏa ra hào quang màu xanh giống như thực vật bồ công anh, nó phiêu động chậm chạp trên bầu trời, không gian trong lòng đất tối tăm như mực.

Dường như không gian rất lớn, trên mặt đất có địa phương là đường núi đá vụn, có địa phương là gạch đá đen kịt xây thành, Tô Tín còn có thể nhìn thấy kiến trúc kỳ dị ở nơi xa hơn.

“Nơi này là nơi nào? Là không gian khác hay sao?”

Tô Tín hỏi.

Người thần bí đội mũ phán quan lắc đầu nói:

“Ta nói nơi này là Địa phủ, ngươi có thể gọi ta là phán quan, Thôi Phán Quan.”

“Nơi này có phải không gian khác hay không ta cũng nói không chính xác, ngươi có thể xem thế giới này như quả trứng gà, hơn nữa trung tâm là lòng đỏ quả trứng, bên ngoài lòng đỏ trứng là lòng trắng trứng bao quanh.”

Vị trí nơi này không phải lòng trắng hay lòng đỏ, nó là lớp màn ở giữa.

“Đương nhiên những việc này không phải trọng điểm, trọng điểm là ngươi dùng tấm lệnh bài kia tránh né sát kiếp một lần, vậy ngươi thiếu nợ Địa phủ một cái mạng, ngươi có hai lựa chọn, một là gia nhập Địa phủ, một khác là trả mạng cho Địa phủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.